Xuân Ý Vị Vong - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:25:31
Một nữ nhân như , từng giết !
Một lão già áo vải mà đập bàn òa :
“Ta từng gặp tướng quân! Ngài xông pha tiền tuyến, hề sợ chết! Mười lăm tuổi tử thủ Bắc Cương, mười tám tuổi đánh tan phản quân. Nếu ngài, phản quân chiếm kinh thành, làm gì ngày lành hôm nay! Mới mười năm thôi, lũ hậu sinh các ngươi đã quên sạch công lao của ngài!”
“Ngươi ngài hãm hại thanh lưu!” Ta chỉ tên dẫn đầu, chất vấn:
“Ngươi biết dung túng gia tộc chiếm ruộng dân, bắt nạt phụ nữ, làm đủ chuyện ác! Chỉ vì vài câu cho đám thư sinh các ngươi , làm vài bài thơ ướt át, các ngươi liền tin là vì nước quên thân?”
“Ngươi ngài giở trò quyền mưu!” Ta lạnh,
“Không ngài tay dứt khoát, dọn sạch triều cục, thì triều đình giờ đã rối loạn vì phe phái ! Hoàng triều trải qua bao phen chiến loạn, nếu nhờ bàn tay sắt của ngài giữ vững triều chính, các ngươi còn đây sách ?”
“Một đám vô dụng!”
Ta càng càng giận, trừng mắt:
“Nói nhiều , khát nước! Mau mời ly rượu!”
Đám thư sinh mặt mũi đỏ bừng, vội đưa một vò rượu.
Ta liếc :
“Thôi , ăn cơm .”
Ta ôm vò rượu rời trong gió.
Đến chỗ ai, len lén chữ vò rượu.
Ồ hô, lũ thư sinh cũng tiền, dám mua cho loại rượu đắt nhất – Thiên Kim Tiếu.
Ta liếm một ngụm, thơm thật đấy!
“Cô nương!” Một tỳ nữ trông quen mắt kéo tay , hốt hoảng :
“Quận chúa Trưởng công chúa giam lỏng , nàng bảo tới cầu cô nương cứu giúp!”
Nàng vội vàng kể sự tình.
Quả nhiên Trưởng công chúa biết chuyện quận chúa Vinh An bại trận thì nổi giận!
Bà ép Lương Bồi Chi thành thân với quận chúa, Lương Bồi Chi chết cũng chịu, đánh mười trượng tại chỗ.
Quận chúa Vinh An giam lỏng, Trưởng công chúa đe dọa, nếu đêm nay Lương Bồi Chi vẫn đồng ý, sẽ giết , giết !
Ta xong liền biết thể chậm trễ!
Lập tức lấy túi gấm, mở xem!
Bên trong là một tấm ngọc bài, chỉ khắc một chữ: “Tạ”.
Ta bật , xoa đầu nàng:
“Đừng , đừng , chỉ đùa thôi mà.”
Lương Bồi Chi, nhất định cứu.
Ta Trưởng công chúa mất hết thể diện, tức mà lời nào, như nuốt hoàng liên đắng chát, khổ mà chẳng thể thốt nên lời!
09
Trước cổng phủ Trưởng công chúa, chen chúc như nước, là dân chúng đến xem náo nhiệt.
Một bé gái chừng năm tuổi, áo quần rách rưới, mặt mày lấm lem, chỉ đôi mắt là sáng ngời linh động.
Nha đầu quỳ sụp xuống đất, đến đứt gan đứt ruột.
“Nương ơi! Người thể chết ! Cha còn tìm thấy, nương, mau mở mắt con mà!”
Ta êm ái tấm chiếu, vươn tay nhéo nha đầu một cái, bảo nó tránh xa tai một chút.
Không hổ là tiểu ăn mày ăn no bụng, đến nỗi khí thế bừng bừng, rung thủng màng nhĩ của luôn .
“Nghe Quận chúa Vinh An cướp trượng phu nhà , thật đáng thương a!”
“Chẳng là thám hoa lang Lương Bồi Chi ? Lần diễu phố đã từng thấy, quả là phong thần tuấn tú!”
“Phải đó! Nghe vị thê tử ngày đêm mổ heo, chịu đựng gian khổ để nuôi Lương Bồi Chi ăn học, còn sinh cho nhà họ Lương một đứa con gái nữa! Mẹ con họ vượt đường xa kinh, ai ngờ phủ công chúa giam giữ thám hoa, cho !”
“Còn thiên lý nữa ! Còn vương pháp nữa ! Chẳng lẽ thiên hạ to lớn, trưởng công chúa thể che cả trời?”
Dân chúng xì xào bàn tán, ai nấy phẫn nộ bất bình.
“Thả ! Thả ! Thả !”
Họ đồng thanh hô to, âm thanh như long trời lở đất, suýt nữa làm sập cả phủ Trưởng công chúa.
Ta nheo mắt ngoài, ừm, tệ, xong việc nhớ thưởng thêm bạc cho họ.
Người phủ Trưởng công chúa cuối cùng cũng chịu nổi!
Họ phái thị vệ đuổi dân, quản gia thì cho cưỡng ép đỡ dậy.
Nha đầu gào , ôm lấy chân mà hét lên:
“Đừng giết nương con! Đừng giết nương con!”
Ta phun một ngụm máu, run rẩy :
“Muốn bức chết ! Đây là bức chết thật !”
“Hoang đường! Thật sự hoang đường!”
Một trong đám đông xông , đỡ lấy , giận dữ :
“Lương phu nhân, tại hạ là đồng môn với thám hoa lang. Hôm nay, nhất định sẽ thay đòi công đạo!”
“Là trạng nguyên lang!”
“Trạng nguyên lang thật nghĩa khí!”
Trạng nguyên lang đỡ dậy:
“Ta sẽ dẫn phu nhân đến Đại Lý Tự cáo trạng, tin ai dám thẩm vụ !”
Ta yếu ớt một cái thu mắt , lặng lẽ thẳng .
Quản gia giọng ôn hòa :
“Lương phu nhân hiểu lầm , công chúa mời thám hoa lang chỉ là đến phủ làm khách, phu nhân xin mời .”
Ta biết, họ đóng cửa đánh . Tất nhiên là !
họ cho cơ hội phản kháng, thị vệ vây quanh, ép và nha đầu trong phủ.
Cánh cửa lớn đóng sầm , ngăn cách tất cả tầm bên ngoài.
Ta , thấy sân giữa phủ rực rỡ đầy hoa, Trưởng công chúa đang chờ giữa sân.
Nàng vận y phục quý phái, trang điểm tinh xảo, ánh mắt sắc bén :
“Thì ngươi là Thôi Thanh Châu, mới mười tám tuổi đầu mà dám nhận con gái lớn như thế! Mấy trò hạ lưu mà cũng dám đem giỡn mặt bổn cung !”
Tên tuổi và tuổi tác của nàng đều biết rõ ràng, xem đã sớm cho điều tra kỹ lưỡng.
Ta cũng dứt khoát, giả vờ nữa, thẳng thắn nàng:
“Công chúa, gặp Lương Bồi Chi.”
“Ngươi là đầu tiên dám ăn như với bổn cung.”
Trưởng công chúa kỹ , bỗng lộ vẻ chán ghét:
“Ánh mắt ngươi, quả thật giống hệt một quen cũ của bổn cung. Muốn gặp Lương Bồi Chi? Người ! Dẫn đây!”
Lương Bồi Chi kéo , mặc trung y trắng đã nhuộm máu, sắc mặt trắng bệch.
Hắn thấy , nở một nụ :
“Ha… Tiểu Đao, cuối cùng nàng cũng đến cứu .”
Ta xuống, vén áo lên , đầy vết roi. Loại roi da cừu nhỏ nhúng nước muối, đánh đau đến tận xương.
Trưởng công chúa quả thực đã tra tấn Lương Bồi Chi cả đêm.
“Công chúa! Không !”
Một tỳ nữ vội vàng chạy bẩm báo, run rẩy :
“Lương lão phu nhân uống thuốc độc tự vẫn, giờ đang cấp cứu!”
Trưởng công chúa khinh miệt đáp:
“Một ả tiện phụ, cũng vài phần cứng cỏi đấy.”
Ta yên lặng, công chúa cao cao tại thượng , miệng mắng Lương thẩm là tiện phụ.
“Mẫu thân là liên lụy .”
Lương Bồi Chi nhắm mắt, giọng run run:
“Bà dù chết cũng để phản bội nhà họ Thôi.”
Tiểu ăn mày thấy , lén lấy một con dao găm nhỏ, thì thầm:
“Cô nương, chúng cứu xông nhé?”
Thị vệ phủ công chúa đã bao vây chặt chúng .
“Trẻ con chơi gì dao kiếm.”
Ta búng trán nó một cái.
“Nương ơi! Để họ !”
Không biết từ , Quận chúa Vinh An xông , cầm dao găm kề cổ, thành tiếng, trông chẳng khác gì con nai con thợ săn bao vây.
Nàng liếc Lương Bồi Chi, đầy tuyệt vọng.
Bởi vì nàng biết, kiếp , nàng và Lương Bồi Chi… đã còn khả năng.
10
“Bổn cung nuôi ngươi trong nhung lụa lớn lên! Chính là để ngươi sống chết vì một nam nhân ?”
Trưởng công chúa giận tím mặt.
Thị vệ bên cạnh dễ dàng đoạt lấy dao trong tay Vinh An.
“Thôi Thanh Châu ý đồ hành thích bổn cung, bắt lấy nàng cho !”
Cùng lúc, một tiếng quát đầy sát khí vang lên.
Ta nàng , rút từ bên hông một thanh nhuyễn đao.
Đao quang lạnh băng! Trong chớp mắt đã tới mặt nàng!
Khinh công của còn nhanh hơn cả đao!
Ta túm cổ áo trưởng công chúa, tát cho hai cái vang dội, giận dữ mắng:
“Kẻ quyền quý ăn ! Hôm nay sẽ cho ngươi biết, thế nào là cơn giận của kẻ áo vải, nổi lên thì xác trôi trăm dặm!”
Trưởng công chúa đánh đến mặt mũi sưng vù, trâm vàng rơi xuống, thân run rẩy:
“Tiện dân! Tiện dân!”
Ta “bốp bốp” thêm hai cái, đánh nàng thành đầu heo.
“Lương Bồi Chi! Đứng dậy!”
Ta đầu hét lớn:
“Báo cho bọn họ biết! Thành thật thả , cứu sống Lương lão phu nhân, đưa bà an về Thanh Châu thành! Bằng , đầu trưởng công chúa rơi xuống đất!”
Trước khi đến đây, đã chuẩn cho tình huống tệ nhất — mang trưởng công chúa làm con tin xông ngoài, cùng lắm về Thanh Châu thành theo cha xuống tóc làm thổ phỉ. Lưu đầu trọc còn từng , thiên tư thông tuệ, sinh làm phỉ là tiền đồ.
Quận chúa Vinh An nước mắt như mưa, nghẹn ngào:
“Lương Bồi Chi, xin ! Thật sự xin ! Biết sớm ngày hôm nay, hôm đó gốc lê, đã nên gần …”
Lương Bồi Chi cắn răng dậy, dắt tay tiểu ăn mày đến bên cạnh .
Hắn Vinh An, lời nào, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Bắn chết tiện dân cho !”
Trưởng công chúa phát điên gào lên.
thị vệ trong phủ dám manh động, chỉ dám cẩn thận mở cửa, để chúng ngoài.
Vừa bước khỏi cửa, liền thấy cao bên ngoài đã đầy quân Cung Nỗ Doanh.
Trên phố dài, dân chúng đều đuổi sạch.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, quân nỗ doanh liền thể bắn chết ngay.
Một áo xanh tung bay đầu đội quân, lưng là trăm quân sĩ, nhưng ai che khí thế như rồng của .
“A Ly! Cứu !”
Trưởng công chúa hét lớn, giọng đầy độc ác:
“Tiện dân, chờ đó mà chịu vạn tiễn xuyên tâm !”
Tiêu Ly , nhẹ:
“Thôi Thanh Châu, gan của nàng lớn hơn tưởng.”
Ta cũng :
“Đó là tất nhiên. Dù , trong triều đại , nữ tử dám vô lễ với Định Vương, là đầu tiên.”
Tiêu Ly, ruột của Hoàng đế hiện tại, là em trai trưởng công chúa, chính là Định Vương điện hạ.
Quận chúa Vinh An từng đến tìm , mẫu thân nàng là trưởng công chúa đương triều, tung hoành trong kinh ai dám chọc.
Tiêu Ly xuất hiện, nàng liền như con chim cút, dám hé miệng.
Người thể khiến nàng dám lỗ mãng, thiên hạ mấy ?