Xuất Chúng
Chương 1
01
Lúc trước tôi mặt dày đuổi theo Chu Khác Nhiên, bất luận tôi như thế nào cũng không thể ngờ.
Kết quả là, chuyện chia tay này là do tôi nói.
Hắn thay đồng nghiệp tạm thời có việc xin nghỉ trực nửa ngày, cho tôi leo cây cuộc hẹn sinh nhật đã định sẵn của chúng tôi.
Tôi ngồi một mình trong phòng ăn, đợi ba tiếng đồng hồ.
Cuối cùng quyết định tự mình đi tìm hắn.
Mang theo bánh sinh nhật tự mình làm, tôi ngồi lên xe taxi, nửa đường lại gặp phải tài xế quấy rối.
“Cô gái, dáng người cũng không tệ nha, đã có bạn trai chưa?”
Nhân lúc dừng đèn đỏ, hắn quay đầu, dùng ánh mắt vẩn đục nhìn về phía tôi.
“Có, bạn trai tôi còn là cảnh sát.”
Căn bản tài xế không tin, nở nụ cười: “Vậy sao.”
“Đương nhiên rồi.”
Tôi nắm chặt dây hộp bánh ngọt, “Bây giờ tôi chuẩn bị đi tìm anh ấy.”
Trong lòng bối rối, tôi ra vẻ bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Chu Khác Nhiên.
Kết quả số điện thoại gọi tới, chỉ vang lên hai tiếng, đã bị cúp máy.
Không khí bên trong xe rơi vào tĩnh mịch.
Tài xế châm biếm một tiếng, bàn tay bẩn thỉu vươn tới, sờ lên đùi của tôi.
“…… Cút ra!”
Máu nóng trong người tôi cuồn cuộn dâng trào , đầu óc trống rỗng.
Chờ đến khi kịp phản ứng, bánh ngọt mang theo trong tay đã bị tôi ném vào đầu và mặt tài xế.
Kem, hoa quả và bánh ngọt vung vãi trong xe.
Ngay cả chiếc váy mới tôi cố ý mặc để hẹn hò cũng bẩn thành một đống.
“Cô con mẹ nó……”
Tài xế mắng chửi, đưa tay muốn đánh tôi, tôi lại cầm túi xách trong tay đập hắn một cái nặng nề.
Một bên khóc, một bên mắng: “Cmn, anh mắng ai!”
Sau đó đẩy cửa xe ra, lảo đảo chạy xuống.
Cục cảnh sát Chu Khác Nhiên đang nhậm chức ở gần đó, tôi đạp giày cao gót đi về hướng đó.
Không biết là tức giận hay uất ức, lỗ tai tôi nóng lên, cả người đều run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đi vào cục cảnh sát, một cảnh sát ngăn tôi lại: “Thưa cô, xin hỏi có gì có thể giúp cô không?”
Tôi đột nhiên nghẹn lời, không biết mình nên nhắc tới Chu Khác Nhiên trước, hay là báo cảnh sát nói chuyện tên tài xế kia trước.
Còn đang do dự, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Chu Khác Nhiên.
Còn có người ngồi ở trước mặt hắn trên băng ghế, là một cô gái trẻ tuổi đang ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn đưa sữa nóng trong tay cho cô gái, giọng nói lạnh nhạt nhưng dịu dàng:
“Đừng lo lắng, nghi phạm đã bị bắt, lát nữa cục cảnh sát sẽ sắp xếp người đưa cô về nhà.”
Cô gái nhận lấy hộp sữa, cẩn thận ngẩng đầu lên: “Anh đã cứu tôi, có thể để anh đưa tôi về nhà không?”
Tôi đứng cách đó không xa, nhìn thấy Chu Khác Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua lịch trên bàn, lại nhìn lên tường, kim đồng hồ đã chỉ về phía đồng hồ tám giờ tối.
Hắn trầm mặc một chút, vẫn nói: “Có thể.”
Trong nháy mắt, tôi đứng tại chỗ, trong lòng chỉ có sự đau đớn chua xót lấp đầy.
“Cô gái, xin hỏi cô có chuyện gì?”
Cảnh sát không đợi được câu trả lời của tôi, lại nâng cao thanh âm lặp lại một lần.
Hai người bên cạnh quay đầu nhìn lại.
Chu Khác Nhiên thấy là tôi, bỗng nhiên giật mình: “Nguyên Nguyên?”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn hắn, gằn từng chữ: “Chia tay đi, Chu Khác Nhiên.”
Nói xong câu đó, tôi quay đầu đi ra ngoài.
Đi tới cửa, rồi lại nhịn không được dừng bước quay đầu lại.
Nhưng dưới ánh trăng lạnh lẽo, không có lấy một bóng người.
Hắn thậm chí không đuổi theo, không giải thích cho tôi dù chỉ một câu.
02
Tôi đối với Chu Khác Nhiên, là vì ngay từ đầu thấy sắc đẹp nên nảy lòng tham.
Kết quả sau khi ở bên nhau mới phát hiện, hắn luôn bận rộn nhiều việc.
Thời gian hẹn hò đã ít ỏi mà lúc nào hắn cũng có thể sẵn sàng chờ lệnh, thậm chí nhiều lần kết thúc cuộc hẹn sớm để thực hiện nhiệm vụ.
Tôi có một tật xấu, thích một người thì thích mua đồ cho người đó.
Kết quả vừa mới tặng cho Chu Khác Nhiên một chiếc áo sơ mi, hắn đã chạy tới một cửa hàng.
Dùng mấy tháng tiền lương, mua cái túi xấu xí do nhân viên bán hàng giới thiệu tặng cho tôi.
Sau khi tôi nhất quyết lôi kéo hắn trả lại hàng, hắn quay đầu đưa thẻ lương của mình cho tôi.
“Anh không biết em thích cái gì, sợ lại mua phải món đồ em không thích.”
Hắn nghiêm túc nhìn tôi,
“Cho nên tiền lương của anh em cứ cầm, tùy tiện dùng đi.”
Kỳ thật, ngoại trừ việc bận rộn đến mức không thường xuyên gặp mặt, Chu Khác Nhiên đối với tôi thật sự rất tốt.
Thẻ lương không để lại một xu giao cho tôi, điện thoại di động có thể tùy tiện tra, khi tôi đau bụng kinh thì chuẩn bị thuốc giảm đau trước.
Mỗi lần rảnh rỗi đến nhà tôi còn lấp đầy thức ăn trong tủ lạnh, ngày hôm sau làm bữa sáng xong cho tôi mới rời đi.
Chỉ là, thứ tôi cần nhất, không phải những thứ đó.
“Anh biết, em cần nhất chính là có người cùng đồng hành.”
Lúc gặp mặt, bạn thân ung dung châm chọc tôi ,
“Vừa mới yêu đã trực tiếp đưa thẻ lương, cảm giác là chuyện cha mình thời đó mới có thể làm. Cảm giác người bạn trai này, còn rất…… lỗi thời lạc hậu.”
“thật ra cũng tạm được.”
Tôi đột nhiên nhăn nhó, “Có một số việc, thật ra anh ấy không hề cổ hủ.”
Lần đầu tiên Chu Khác Nhiên qua đêm ở nhà tôi, là vừa làm xong nhiệm vụ trở về.
Còng tay màu bạc sáng vẫn còn đeo bên hông, tôi đưa tay nghịch, bị hắn đè lại.
“Không thể còng tay em lại sao, cảnh sát Chu?”
Hầu kết Chu Khác Nhiên chuyển động, đuôi mắt nhuộm chút sắc thái tình dục, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Đây là đồ công tác, không phải dùng ở nơi này.”
Tôi ồ một tiếng, chậm rãi cọ hắn,
“Vậy, anh mua một cái màu hồng nhạt bằng nhựa, cho em dùng một chút, được không?”
Một người nghiêm túc lãnh đạm như vậy, bị tôi lôi kéo hắn chơi trò đóng vai, hắn cũng đồng ý.
Cạch một tiếng, cổ tay tôi bị hắn giữ chặt kéo lên, đặt lên đỉnh đầu.
Hắn nghiêng người lại, cả người tràn đầy hormone bao phủ lấy tôi:
“Hứa tiểu thư, em làm bẩn đồng phục của anh rồi.”
“Cho nên bây giờ, em đã bị bắt.”
03
Cả đêm tôi không ngủ, những chuyện đã xảy ra và tối hôm qua đan xen nhau, xuất hiện nhiều lần trong đầu tôi.
Sáng hôm sau, Chu Khác Nhiên gõ cửa phòng tôi.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, cảm xúc chua xót tra tấn tôi cả đêm trong lòng cứ như vậy tản đi hơn phân nửa.
Hứa Tinh Nguyên, mày cũng quá vô dụng rồi.
Tôi một bên ở trong lòng mắng chửi chính mình, một bên chờ hắn mở miệng xin lỗi, sau đó chờ hắn năn nỉ tôi.
Kết quả hắn trở tay đưa tới một cái rương không có nắp đậy.
Tôi mở ra xem, là tất cả quà tặng mà tôi đã tặng hắn trước đó.
Tôi ngẩng đầu lên: “Đây là ý gì?”
“Là quà lúc trước mà em tặng anh, đều rất quý giá.”
Hắn trầm mặc hai giây, nói, “Anh nghĩ, nếu muốn chia tay, vẫn nên trả lại cho em thì tốt hơn.”
Tôi không dám tin: “Có nghĩa là anh đồng ý chia tay phải không? Hôm nay tới đây, là vì muốn phủi sạch quan hệ với tôi?”
“…… Có thể xem như vậy.”
Chu Khác Nhiên thở ra một hơi thật dài, tiếp tục nói:
“Tâm ý của em cùng quà của em, đều có thể dành cho người phù hợp hơn.”
Sợi dây lý trí trong đầu chợt đứt.
Tôi lấy đồ trong hộp ra.
Mua cho hắn kẹp cà vạt, đồng hồ đeo tay, bình hoa, mô hình lắp ghép Lego hai ngày hai đêm.
Bị tôi đập xuống đất, đập nát bấy.
Tôi đứng trên mảnh vỡ đầy đất, hất cằm lên: “Sau này muốn yêu đương, tôi cũng sẽ không đem loại hàng cũ này tặng cho bạn trai tương lai của tôi.”
“…… Không xứng.”
Chu Khác Nhiên đứng ở cửa, ánh mặt trời từ phía sau chiếu tới, chiếu lên khuôn mặt càng làm cho hắn thêm vẻ lạnh lùng.
Người này thật sự có một khuôn mặt đẹp đến cực điểm, nếu không tôi cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc “bạn trai nhất định phải gọi lúc nào cũng đến” của mình, theo đuổi hắn lâu như vậy.
Nhưng cưỡng cầu, chung quy không có ý nghĩa.
Tôi cố gắng đè nén sự chua xót trong lòng: “Anh nói đúng, quả thật chúng ta không thích hợp, bởi vì căn bản là anh không xứng với tôi.”
“Cút.”
Hắn lại nói một câu xin lỗi, rũ mắt xuống, xoay người muốn đi.
Bị tôi gọi lại: “Chờ một chút.”
Chu Khác Nhiên quay đầu lại.
Tôi đập vào tay hắn cái thẻ ngân hàng mà hắn để lại ở đây.
“Thẻ lương của anh.”
“Cất kỹ, mang theo rồi cùng nhau cút.”
04
Tháng thứ hai sau khi chia tay, tôi và Du Du gặp mặt.
Cô ấy bị tôi làm cho hoảng sợ: “Tại sao cậu lại gầy đi rồi, lại giảm cân hả?”
Sau khi cô ấy nghe tôi nói về việc tôi còn đang nghĩ đến Chu Khác Nhiên, cô ấy lập tức kéo tôi vào KTV, gọi hai người mẫu nam đẹp trai nhất tới uống rượu cùng.
Tôi vừa uống, vừa nghe Du Du dõng dạc nói:
“Tên kia với cậu vốn đã không thích hợp, hơn nữa, trên thế giới này cũng không phải chỉ có hắn là soái ca, hôm nay để cho bọn họ bồi cậu uống, không hài lòng, ngày mai người chị em này lại tìm cho cậu thêm mười người nữa!”
Cô ấy đang nói chuyện, cửa phòng bao đột nhiên bị đá văng.
“Cảnh sát đây! Ôm đầu, đi tới góc tường ngồi xổm xuống!”
Du Du sợ tới mức giơ cao hai tay để chứng minh sự trong sạch: “Chú cảnh sát, cháu không có — ách, cảnh sát Chu?”
Tôi nâng ánh mắt mang theo vài phần men say lên, nhìn thấy phía sau có hai tiểu cảnh sát trẻ tuổi, có người bước vào cửa.
Khuôn mặt thật đẹp trai.