Xuyên Hồn
Chương 2
05
Ta còn chưa thể hiện được một nửa bản lãnh trong kiếp trước thì đã dỗ Hoàng thượng phong ta lên quý nhân.
So với Tiên hoàng mải mê công việc triều chính thì Hoàng đế bây giờ lại thích văn nhã, ham hưởng lạc.
Giọng hát của ta đã được nhạc sư lâu năm dạy dỗ, dù là nguyên khúc, côn khúc hay dân ca Giang Nam thì ta đều biết. Hoàng thượng nghe say mê, khen giọng hát của ta tựa tiếng trời.
Lại thêm ta từng khổ luyện trượt băng, có thể nhảy múa trên băng, mà nhảy múa trên đất bằng với ta mà nói chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng.
Hoàng thượng có rất nhiều sở thích, ngoại trừ thơ phú là ta không am hiểu, còn lại đều có thể hạ bút thành văn.
Nhưng mà không sao, thứ ta giỏi nhất là tự biết học hỏi, không giỏi thơ phú cũng không sao, ta có thể học.
Trời sinh nam nhân đã thích chinh phục, không có kích thích thì khó mà giữ lửa.
Đồng thời bọn họ cũng thích lên mặt dạy đời, thích dưỡng thành.
Phi tần trong cung xuất thân thế gia, ai cũng tuyệt mỹ hoàn hảo.
Nhưng quá hoàn hảo, thời gian dài cũng sẽ ngán.
Ta quyết định biến mình thành một tuyệt tác từ tay Hoàng thượng, để hắn nhìn thấy quá trình trưởng thành của ta mà thỏa mãn, cảm giác đạt được thành tựu.
Hơn nữa ta yếu đuối thân cô thế cô, càng khiến hắn muốn ngừng mà không ngừng được.
Hoàng hậu xuất thân danh gia vọng tộc tất nhiên là chướng mắt với ta.
Nàng ta dè bỉu ta xuất thân đê tiện, không biết an phận thủ thường không biết bao nhiêu lần.
Thục Phi thân thiết với nàng ta tự xưng là thanh cao cũng tỏ thái độ khinh thường với ta: “Loại xuất thân ti tiện đúng là khác biệt, chỉ biết dùng những thủ đoạn thấp hèn này để tranh sủng.
Gia Quý phi thì hận ta thấu xương.
Tiến Bảo dặn ta phải cẩn thận.
Bây giờ ta đã trở thành kẻ thù của toàn bộ hậu cung.
Ta lắc đầu, phân tích từng điều cho hắn.
Hiện tại trong hậu cung chỉ có ba người có phẩm vị cao mà thôi.
Tuy Gia Quý phi có phẩm vị cao, còn sinh được Tứ a ca Cảnh Trình, nhưng gia mẫu của nàng ta chỉ là quan văn, lại thêm tính cách kiêu ngạo hống hách nên khó thành chuyện.
Hoàng hậu và Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, tình nghĩa với Hoàng thượng không phải bình thường, nhưng đây cũng là điểm yếu lớn nhất của nàng ta.
Nàng ta quá coi trọng phần tình cảm này, không chỉ muốn cùng Hoàng thượng một thế một đôi mà có vẻ như còn muốn ngang hàng với Hoàng thượng.
So với những phi tần thiếp thất, dường như nàng ta thích ra vẻ bà cô hơn.
Đợi khi Hoàng thượng đã quen với vẻ đẹp yếu đuối nhu mì của ta thì tất sẽ lạnh nhạt với nàng ta thôi.
Còn về Thục Phi, dù nàng ta sinh được Ngũ a ca Cảnh Kỳ nhưng lại hết mực trung thành với Hoàng hậu, tình cảm với Hoàng thượng cũng không có gì đáng ngại.
Nghe nói Hoàng hậu từng bị vu oan rơi vào hiểm cảnh, chính nàng ta đã liều mình bảo vệ.
Trong cuộc chiến tranh đoạt hậu vị trước đó, cũng là nàng ta ra sức bảo vệ Tô Lê Thanh được phong hậu thành công.
Tô Lê Thanh chính là uy hiếp lớn nhất của ta.
Tuy bọn họ đều coi ta là kẻ thù nhưng ta sẽ không lộ mặt đấu với bọn họ.
Hơn nữa, Gia Quý phi và Hoàng hậu luôn bất hòa, mối quan hệ giữa Thục Phi và Hoàng hậu thì chưa chắc bền lâu.
Ai cũng sẽ có nhược điểm, ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Tiến Bảo nghe xong thì dần hé miệng cười: “Quả nhiên ta không nhìn nhầm.”
“Cứ tưởng tiểu chủ tử có dung mạo kiều diễm, nhất định được Hoàng thượng sủng ái, mà không ngờ mưu lược của tiểu chủ tử còn khiến nô tài phải lau mắt nhìn.”
“Tiểu chủ tử yên tâm, Tiến Bảo nhất định sẽ ở bên ngài, cùng chạm đỉnh thế gian này.”
06
Tiến Bảo cung cấp cho ta một tin tức mà ta không biết.
Đại a ca và Nhị a ca bị bệnh chết yểu, mà Tam a ca bị mẫu phi là Thuần Quý phi liên lụy, không được sủng ái, sau khi Thuần Quý phi chết bệnh thì được Bát Vương gia nhận làm con thừa tự.
Gia Quý phi rất tham vọng, kéo theo Tứ a ca cũng đã ngấp nghé vị trí thái tử từ lâu.
Tuy Thục Phi không có phẩm vị tôn quý bằng Gia Quý phi nhưng Hoàng hậu không sinh được nhi tử nên Cảnh Kỳ được Hoàng hậu nuôi dạy, nghiễm nhiên có được thân phận đích tử
Cảnh Trình và Cảnh Kỳ tuổi xêm xêm nhau, đều là thiếu niên trẻ tuổi, ta đã gặp hai huynh đệ mấy lần.
Ta nhìn cái là ra, bọn chúng ngoài mặt thì huynh đệ thân thiết nhưng thực tế đang âm thầm đấu đá.
Tứ Hoàng tử giỏi võ, có tài bắn cung cưỡi ngựa. Ngũ Hoàng tử thì dày công khổ luyện sách vở.
Hai người một văn một võ, đều nhận được khen ngợi của Hoàng thượng.
Hoàng thượng thích đi săn, mỗi năm thu đến đều sẽ dẫn hoàng tử và các vị phi tử có phẩm vị cao cùng tới bãi săn Mộc Lan.
Ta không phải con gái nhà binh, không rành cưỡi ngựa bắn cung.
Vịn vào lý do muốn luôn ở bên Hoàng thượng mà năn nỉ hắn tìm thầy dạy cho ta.
Ta cố tình luyện tập ở bên chuồng ngựa của Cảnh Trình.
Vì ta chưa hiểu thói quen của ngựa nên mấy lần suýt ngã từ trên lưng ngựa.
Cảnh Trình luyện tập về, đúng lúc thấy ta đang luyện cưỡi ngựa thì ôm bụng cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng hắn nhìn ta càng chật vật càng gồng mình đối chọi thì không nhịn được lên tiếng nhắc.
“Oánh nương nương, người đừng cuống quá, con ngựa cũng sẽ hoảng loạn theo.”
Ta điều chỉnh dựa theo hướng dẫn của hắn, quả nhiên con ngựa nghe lời hơn.
“Tứ a ca không hổ là cao thủ kỵ xạ hàng đầu, chẳng trách Hoàng thượng thường xuyên khen ngợi người, ngay cả người ngốc như bổn cung cũng nắm được điểm mấu chốt.”
Dù sao hắn mới chỉ là thiếu niên mười mấy đôi mươi, khen vài câu đã làm hắn lâng lâng.
“Thế ư, Hoàng a mã thường nhắc tới nhi thần với Oánh nương nương ư?”
“Đương nhiên, Hoàng thượng rất quan tâm tới Tứ a ca, bây giờ những hoàng tự trước đều không còn, người chính là trưởng tử của Hoàng thượng.”
“Huống chi thân mẫu của người là Gia Quý phi có phẩm vị tôn quý, rất được Hoàng thượng sủng ái.”
Hắn mỉm cười, nhưng rồi lại thở dài: “Đáng tiếc, Ngũ đệ được Hoàng ngạch nương nuôi dạy, có thân phận đích tử.”
Ta kiên nhẫn khuyên giải: “Tứ a ca đừng tự ti, người cũng biết đấy, Hoàng a mã của người đứng hàng thứ tư, Tiên đế và cả Thái tổ hoàng đế cũng đứng hàng thứ tư.”
“Bổn cung nghe nói, bổn triều ta có lời đồn, số bốn là con số của thiên mệnh, mà Hoàng thượng lại tin vào thiên tượng nhất…”
“Nói được nửa câu, ta ngượng ngùng không nói nữa.”
“Ôi… Bổn cung lỡ lời.”
Ta vội vàng rời đi, để lại Tứ a ca ở đó trầm ngâm.
Tiến Bảo biết chuyện thì nói ta quá mạo hiểm.
Hắn sợ ta bị liên lụy theo.
Nhưng tôn chỉ trước giờ của ta chính là không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Ai cũng biết ta là phi tần đang được Hoàng thượng sủng ái nhất, Hoàng thượng đi đâu cũng sẽ dẫn ta theo.
Tất nhiên ta hiểu rõ Hoàng thượng hơn ai hết.
Hơn nữa ta trẻ tuổi không con, xuất thân lại thấp, đám người trong hậu cung không thèm để ta vào mắt, bởi vì nghĩ ta không xứng.
Nhưng cuối cùng, sự thật sẽ dạy cho bọn họ biết cách làm người.