Xuyên Hồn
Chương 5
11
Hoàng hậu sinh đích tử, Hoàng thượng vô cùng vui mừng.
Hoàng hậu nhân cơ hội này thăng chức cho Lăng Hải Ba.
Hắn dùng thân phận Hán quân ngũ kỳ trở thành ngự tiền thị vệ của Hoàng thượng, đổi quan phục sang màu ánh vàng uy phong tôn quý.
Vào sáng sớm của một ngày, sau khi ta thị tẩm chuẩn bị về cung thì thấy hắn đang đợi ta trên đường dài.
Không khó để nhận ra sự kiêu căng trong mắt hắn.
“Oánh Nhi, nương nương nhìn đi, bây giờ ta đã là ngự tiền thị vệ Chính tứ phẩm.”
“Nương nương có hối hận không?”
Ta nhíu mày, thậm chí còn nghi ngờ hắn bị mù.
Hối hận cái gì?
Bây giờ ta đã là phi tử được sủng ái.
Có phi tử nào lại hối hận vì một thị vệ nho nhỏ?
Thậm chí hắn còn không xứng nói chuyện với ta!
Ta lười nói chuyện với hắn, liếc Thu Thiền.
Thu Thiền lập tức đuổi hắn đi.
Lúc đi qua hắn, ta ngửi thấy mùi rượu.
Ta quay đầu lại, Lăng Hải Ba cô đơn đi trên đường dài, trông vô cùng bi thương.
Ta lập tức hiểu.
Hắn cố tình đến gây chuyện.
Bây giờ hắn trống rỗng, thống khổ, mà hết thảy tất cả đều vì Hoàng hậu.
Hoàng hậu sinh đích tử, tình cảm với Hoàng thượng đương mặn nồng nhất.
Nếu hắn thật sự coi Hoàng hậu là bằng hữu tri kỷ thì đáng lẽ phải mừng thay nàng ta mới đúng.
Nhưng thái độ bây giờ của hắn, thật làm người ta phải suy ngẫm.
Sau ba tháng, Hoàng hậu lại có hỉ.
Tiến Bảo đến cung tìm ta, trong mắt mang theo hoang mang lo lắng.
Ta đang nghịch một khóm hoa ly, thấy hắn đến thì thuận miệng hỏi một câu: “Thấy thế nào?”
Hắn lại nắm lấy tay ta: “Oánh chủ tử, sao giờ người còn có tâm trạng chăm hoa, nô tài lo lắng thay người đó.”
“Hoàng hậu sinh được đích tử, không lâu sau lại có tin vui, bây giờ Hoàng thượng sủng Hoàng hậu tận trời luôn rồi.”
“Đã mấy ngày rồi Hoàng thượng không tới cung của người đúng không?”
Ta dửng dưng cười cười: “Sao, ngươi hi vọng ngày nào Hoàng thượng cũng đến?”
Hắn muốn nói lại thôi, vuốt ve mu bàn tay của ta.
Mãi lâu sau, hắn mới thủ thỉ nói: “Hoàng hậu không thích người, nô tài sợ sau này Hoàng hậu sẽ gây bất lợi cho người.”
Ta nhìn ra được, hắn đã thích Ngụy Oánh Nhi thật rồi.
Bình thường tận tâm tận lực, mà bây giờ có bất cứ gió thổi cỏ lay gì cũng khiến hắn kinh hồn hoảng loạn.
Đáng tiếc, ta là người xuyên hồn, không yêu ai hết.
Không yêu Hoàng thượng, không yêu Lăng Hải Ba, cũng không yêu hắn.
Thật ra, ta không lo Hoàng hậu có thể làm gì được ta.
So với Hoàng hậu tiền triều, Tô Lê Thanh chẳng khác gì bao cỏ ngoài mạnh trong yếu.
Tuy Hoàng hậu tiền triều cũng yêu Hoàng thượng nhưng cũng không ảnh hưởng tới thủ đoạn khống chế hậu cung của bà ta.
Còn Tô Lê Thanh, trong đầu chỉ có tình yêu, còn luôn tự cho bản thân thanh cao đứng trên mọi người.
Thân ở trong cung mà lại khinh thường cung đấu, thân là hoàng hậu mà lại không muốn quản lý hậu cung, có tình với Hoàng thượng nhưng lại khinh thường hợp ý.
Trong mắt ta, nàng ta là một kẻ mâu thuẫn khó chiều.
Lúc trước Thục Phi móc hết ruột gan trung thành với nàng ta, sinh nhi tử cũng đưa cho nàng ta nuôi, để giúp nàng ta ngồi lên hậu vị, không chỉ bày kế diệt trừ một đối thủ lớn là Thuần Quý phi mà còn lợi dụng thiên tượng khiến Hoàng thượng nghi kỵ Tam a ca, cuối cùng đưa cho Bát Vương gia làm con thừa tự.
Tô Lê Thanh điềm nhiên hưởng thụ hết lại, mà ngay cả sau chuyện của Cảnh Kỳ, nàng ta vẫn nguyên vẻ bình đạm như cúc, không tranh không đoạt.
Nói đến mới nhớ, sau khi Cảnh Kỳ xảy ra chuyện, thậm chí còn chẳng thấy nàng ta rơi một giọt nước mắt.
Thật sự không hiểu lời khen nàng ta trọng tình trọng nghĩa từ đâu ra.
Loại người này, thậm chí không cần ta tự ra tay thì nàng ta cũng tự tìm đường chết rồi.
12
Chẳng mấy mà tới ngày Hoàng hậu lâm bồn, các ma ma đỡ đẻ lại được mời vào cung lần nữa.
Ta không cần làm gì, chỉ dặn Tiến Bảo mời những ma ma bị cắt tiền thưởng lần trước.
Ta vốn tưởng chuyện sẽ không quá thuận lợi.
Nhưng có lẽ không có Thục Phi nhắc nhở, Hoàng hậu ngây thơ tới nực cười vẫn dám dùng bọn họ.
Kết quả, lần này Hoàng hậu khó sinh.
Khung chậu của nàng ta vốn hẹp, lần trước có các ma ma đỡ đẻ cố gắng hết sức mới an toàn thoát khỏi hung hiểm.
Nhưng lần này nàng ta còn tốt số thế nữa sao?
Trong phòng sinh, Hoàng hậu kêu la thống khổ.
Ma ma đỡ đẻ vội bẩm báo, nói ngôi thai bất thường, chân hài tử ra trước, phải nhét lại vào để xoay ngôi.
Đến ta nghe cũng thấy lạnh người.
Hoàng thượng lo cuống lên, giận dữ gầm với thái y: “Chẳng phải nói con rạ dễ sinh hơn sao? Một lũ ăn không ngồi rồi!”
Các thái y khúm núm, nói không nên lời.
Cũng không thể trách bọn họ.
Dù sao bọn họ cũng là nam nhân, cùng lắm cũng chỉ có thể khám bệnh bắt mạch, lúc Hoàng hậu sinh cũng không thể vào phòng xem.
Lại thêm Thục Phi lấy lý do đang chăm sóc Cảnh Kỳ không thể tới, dẫn đến phụ thuộc hết vào ma ma đỡ đẻ.
Ta ở bên an ủi Hoàng thượng.
Vật lộn suốt cả đêm, cuối cùng hài tử cũng được sinh ra.
Nhưng vì ngôi thai bất thường, bị kẹt bên trong quá lâu mà Thất a ca vừa sinh ra đã không còn thở.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, muốn trị tội toàn bộ thái y và ma ma đỡ đẻ.
Ta chớp mắt, hai hàng lệ tuôn rơi: “Xin Hoàng thượng bớt giận, các ma ma đỡ đẻ đã hầu hạ chăm chỉ, lần trước nhờ có bọn họ, Hoàng hậu nương nương và Lục a ca mới biến nguy thành an.”
“Huống chi, nương nương từ bi bác ái, lần trước sinh đúng lúc phương Nam bị lụt, người còn cắt giảm một nửa tiền thưởng của người trong cung để cầu phúc.”
“Nương nương sau sinh đích tử lại có tin vui, vốn là trời cao phù hộ, sao lại đột nhiên khó sinh, thần thiếp nghĩ, hay là truyền Khâm Thiên Giám tới xem, liệu có gì xung khắc với mẫu tử Hoàng hậu nương nương không.”
Ta là người từng trải, biết so với người thường, các Hoàng đế rất hay tin vào những thứ hư vô không thực này.
Trong kiếp trước, đối thủ không đội trời chung của ta là Hi Phi đã mua cuộc Khâm Thiên Giám nói tinh tượng của ta bất thường, ta lập tức bị cấm túc cả nửa năm.
Sau này, ta cũng dùng kế của người trả lại cho người, một câu “nguy nguyệt yến xung nguyệt” đã ngăn cản nàng ta hồi cung.
Vậy nên khi Chính sử Khâm Thiên Giám quỳ dưới chân Hoàng thượng, nói câu “Hoàng hậu mệnh cứng, khắc phu khắc tử” thì một chút thương tiếc trong mắt Hoàng thượng cũng không còn.
Thiên tượng, chiêu này dùng lần nào cũng hiệu quả.
Hoàng thượng dẫn ta đi, không còn muốn ở lại cung của Hoàng hậu.
Rồi lại sợ Hoàng hậu mệnh cứng ảnh hưởng tới Lục a ca, hạ lệnh tạm thời đưa Lục a ca cho người khác nuôi.
Than ôi, đế vương xưa nay đều bạc tình bạc nghĩa.
Nghi ngờ thần tử thế lực mạnh mẽ, nghi ngờ nhi tử tuổi đã trưởng thành, nghi ngờ luôn cả thê thiếp mệnh cứng.
13
Bây giờ, Hoàng hậu thất sủng, Gia Quý phi bị giam, Thục Phi lặng tiếng, chỉ còn lại mấy thường tại quý tần mới tấn phong đều nghe theo ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Nhìn khắp hậu cung, không còn ai là đối thủ của ta.
So với gió tanh mưa máu ở kiếp trước thì kiếp này ta vô cùng thư thái.
Sau khi ta hoài thai, Hoàng thượng đã tấn phong ta lên Oánh Quý phi, quản lý lục cung.
Kiếp trước, ta cũng từng có thai, nhưng đã định là bi kịch không có kết quả.
Ta luyện múa tranh sủng mà xông thuốc tổn hại thân thể.
Con của ta, không thể giữ được.
Trong vô vàn đêm tối, ta vuốt ve bụng mình, cố gắng ghi nhớ cảm giác lúc còn mang hài tử.
Nhưng kiếp này, thân thể này rất khỏe mạnh.
Ta nhất định có thể sinh ra được một đứa con khỏe mạnh đáng yêu.
Tiến Bảo lấy đủ mọi lý do tới, dặn dò ta hết lần này tới lần khác, tới mức tai Thu Thiền mọc cả kén.
Ta không nhịn được bật cười, đây không phải con của hắn nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ hớn hở của hắn, trái tim ta lại rung động theo.
Hắn không quên nhắc nhở ta, Hoàng hậu còn có Lục a ca, đây là đích tử bảo bối của Hoàng thượng.
Sau khi Tô Lê Thanh thất sủng thì không còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong Dực Khôn cung, khắp nơi nhuốm màu u ám tiêu điều.
Mặc dù Hoàng hậu luôn nhắc tới tình cảm thanh mai trúc mã, tình cảm phu thê với Hoàng thượng, nhưng bây giờ ta lại thấy nàng ta cũng chẳng đau khổ là bao.
Câu nàng ta nói nhiều nhất chính là: “Thần thiếp không biết tại sao Khâm Thiên Giám lại nói thần thiếp như thế, thần thiếp hết đường chối cãi.”
Nhưng Lăng Hải Ba lại rất vui.
Hoàng thượng không muốn bước chân vào Dực Khôn cung, vậy càng tiện cho hắn.
Vất vả cho một đại nam nhân như Lăng Hải Ba, biết Hoàng hậu thích hoa mai thì ngày ngày kiên trì tới Ngự Hoa Viên bẻ mai cho Hoàng hậu cắm bình.
Biết Hoàng hậu thích nhất là lục mai của Giang Nam, hắn ngày đêm khổ luyện vẽ tranh, vẽ một bức lục mai tặng Hoàng hậu.
Nếu bọn họ chỉ lấy đó làm niềm vui thì ta cũng chẳng buồn bận tâm.
Nhưng sau đó Lăng Hải Ba muốn phục sủng cho Hoàng hậu, không tiếc lôi kéo Thục Phi, nói Ngũ a ca ngã nhất định là do ta xúi giục Tứ a ca hạ thủ.
Còn phi hết công sức mời ma ma đỡ đẻ cho Hoàng hậu vào cung lần nữa.
Dưới uy hiếp và dụ dỗ, ma ma đỡ đẻ thừa nhận đã từng nhận tiền từ ta, thế là bọn họ đều cho rằng ma ma đỡ đẻ đã bị ta mua chuộc, cố ý hại chết con của Hoàng hậu.
Sau đó, bọn họ ngụy tạo mấy tấm cờ phướn ngay trong đêm, dâng tới trước mặt Hoàng thượng, ép ta nhận tội.