Xuyên không được nắm đại quyền, Hộ quốc trưởng Công chúa - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:56:29
hoàng thượng cho rằng, nếu và An Bình đều là xuyên , tất nhiên sẽ cùng tâm hiệp lực, hoà thuận chung sống.
hiển nhiên, giữa và An Bình như .
Hoàng thượng chúng bất hoà, mà chỉ dựa điều đó, liền thôi nghi ngờ , gần đây cũng thăm dò phận nữa.
Ta ung dung tự tại, còn An Bình thì dễ chịu chút nào.
Tội c.h.ế.t thể miễn, tội sống khó tránh.
An Bình hoàng thượng ép chép “Nữ Giới”, “Nữ Tắc” ba trăm bản, kể về hoàng thượng cho phép thì nàng thể rời khỏi cung nửa bước.
Nghĩ đến dám chống đối hơn cả và mẫu phi, cũng giam cầm trong cung thể thoát , An Bình với ánh mắt đồng tình, cơn giận cũng tiêu tan hơn phân nửa.
Tình cảnh kéo dài mấy ngày, chọc giận An Bình.
Nàng đối diện chép sách, nhịn hỏi:
“Lục Tĩnh Nguyệt, ngươi cứ gì?”
Bị hỏi bất ngờ, sực tỉnh, liền thốt lời giấu kín lâu nay:
“Bởi vì ngươi !”
An Bình thừa hưởng hết thảy ưu điểm của tiền hoàng hậu và hoàng thượng, môi hồng răng trắng, đôi mắt đào hoa linh động, lúm đồng tiền ngọt ngào, quả thực đáng yêu.
Chỉ là nàng luôn lạnh lùng, vẻ mặt xa cách, cho nên ít ai phát hiện vẻ đáng yêu của An Bình
Quan hệ chúng thiết, An Bình hiển nhiên ngờ thẳng thắn khen nàng như , An Bình trợn mắt kinh ngạc, tai đỏ ửng, cũng lưu loát:
“Lục… Lục Tĩnh Nguyệt, ngươi giỏi nịnh bợ, ngươi đối với cẩu hoàng đế thì tác dụng, nhưng đối với thì !”
Từ khi vạch mặt với hoàng thượng, An Bình thèm giả vờ nữa.
Trên đời còn ai khiến An Bình để tâm.
Giờ đây ngay cả chút tự do ít ỏi cũng tước đoạt, chắc hẳn An Bình buông xuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-khong-duoc-nam-dai-quyen-ho-quoc-truong-cong-chua/chuong-7.html.]
An Bình luôn tỏ vẻ ung dung “Không mắt thì g.i.ế.c ”, càng khiến chọc ghẹo nàng.
Ta quá hiểu An Bình ghét cái gì.
Ta bắt đầu quấn lấy An Bình.
Ăn ngủ, sách, chữ, ngay cả khi An Bình vệ sinh cũng theo đến cửa.
Vân Hạ Tương Tư
An Bình bực bội: “Lục Tĩnh Nguyệt, ngươi biến thái!”
Ta thừa nhận là tiểu nhân thích thù dai thích hành hạ khác, nhất là ở nơi cổ đại nhàm chán .
Ta chớp mắt vô tội: “Không luôn gặp tỷ tỷ, chuyện với tỷ tỷ, tỷ tỷ phiền chứ?”
An Bình gì, quát lên “ là oan gia”, cái miệng nhỏ nhắn cay nghiệt cũng thu đôi chút, nhưng nhiều.
An Bình rảnh rỗi liền các món bánh ngọt hiện đại, đưa cho thưởng thức, còn châm chọc:
“Bỏ thì phí, ai ăn nên mới cho ngươi, đừng hiểu lầm!”
Tính tình kiêu kỳ của An Bình, kiếp viện tiểu thuyết, truyện tranh, gặp bao nhiêu .
“Là Tĩnh Nguyệt gì , khiến tỷ tỷ tức giận? Tỷ tỷ tức giận , nhưng đừng ghét như nha, thích tỷ tỷ, thể thiếu tỷ tỷ!”
Ta cứ gọi tỷ tỷ, thêm giọng điệu ủy khuất, mỗi đều khiến An Bình thẹn thùng tức giận.
“Lục Tĩnh Nguyệt, thích bộ dạng của ngươi , dù cũng từng xanh để tranh sủng!”
Ta cầm bánh ngọt, ăn hai miếng liền, suýt chút nữa nghẹn .
Ta lau miệng, khó hiểu nàng: “Tỷ tỷ, xanh là gì?”
An Bình trầm mặc, chắc là cảm thấy giải thích cho cũng vô ích, bực bội xoa mặt :
“Ngươi cứ ăn , đừng hỏi!”