Xuyên Không Lầm Chỗ, Mong Đại Nhân Tha Mạng - 25.
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:45:52
Trong quân những nhiệm vụ như canh cửa, gác trại, tuần đêm…
Phương Thế Hữu thích nhất là tuần đêm ngoài thành.
Đông chí gió rét thấu xương, chẳng hề sợ, còn bắt dã thú trong đống gạch vụn ở tường thành cũ, lột da nướng ăn.
Ta chọc ham ăn, lúc nào cũng thèm nhấm nháp chút mồi ngon.
Hắn thì hề hề, chắp tay , sâu xa :
“Đợi , sẽ tặng tỷ một món quà năm mới.”
Hôm tuần đêm, đụng ngay bọn thám mã Đạt Đát mò tới trộm lương thực.
Dù đánh kẻng báo động, b.ắ.n tên lệnh lên trời, nhưng quân tiếp viện vẫn chậm một bước.
Phương Thế Hữu tên lạc b.ắ.n trúng vai, cáng lều y tế.
Lúc trời sáng, tóc tai rối bù lao đến, cầm máu, rút mũi tên, khử trùng, khâu vết thương.
Xong xuôi, đám y nữ ùa dọn dẹp m.á.u bẩn, mới dám xuống, hai bàn tay run rẩy kìm .
Tên khốn nghiêng đầu, trừng mắt : “Tình tỷ, tỷ ?”
“Ta cáng khiêng về, chỉ xem tỷ lên trông thế nào.”
Ta hận thể cho hai móng vuốt.
“Ngươi mà còn ngoài tìm đồ ăn, bóp c.h.ế.t ngươi như con cháu chắt đấy!”
Hắn đ.ấ.m giường ha ha.
Vịt Bay Lạc Bầy
Tên lớn lên núi cùng đám thổ phỉ, thể rắn chắc.
Ngày thứ hai xuống giường, ngày thứ ba mặc áo bông lượn khắp doanh trại.
Ta cõng theo hòm thuốc đuổi theo , quát lớn:
“Phương Thế Hữu, đồ đầu đất!”
“Vết thương do tên b.ắ.n là dạng phễu, ngoài nhỏ trong lớn. Nếu tổn thương thần kinh, cánh tay ngươi đừng mong nhấc lên nữa!”
“Ngươi mau trở lều y tế ngay cho !”
Hôm chính là mùng Một Tết, khắp nơi pháo nổ đì đùng, đỏ rực tưng bừng.
Trong doanh trại, mấy tiểu tướng con con hớn hở xem chúng ầm ĩ.
Đến khi Phương Thế Hữu chạy nửa vòng quanh chủ soái doanh, từ lều của lôi một vật, trải rộng mặt .
“Hê hê, quà Tết đây.”
Lời mắng của nghẹn trong cổ họng, há miệng sững sờ.
Đó là một chiếc áo khoác lông trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-khong-lam-cho-mong-dai-nhan-tha-mang/25.html.]
Không tay, cổ, chẳng đến kiểu dáng đường nét.
Chỉ mấy hạt nút áo cài ngay ngắn vạt, từng đường kim mũi chỉ ken dày, hiển hiện sự dụng tâm của chủ nhân.
Mắt Phương Thế Hữu sáng rực:
“Đây là lông trắng nách cáo ghép , phần lông nhẹ và ấm nhất, gọi là hồ bạch cừu.”
“Ta may cho tỷ một chiếc áo lông, đáng tiếc mấy con cáo lớn ngoài thành bắt sạch , chỉ còn vài ổ cáo con lông mọc đủ. Không đủ lông để tay áo, nên chỉ may một cái áo khoác ngắn, với một cái mũ lông nhỏ.”
“Tình tỷ, tỷ thích ?”
Hắn đầy mong chờ .
“…Ợ.”
Miệng há lâu quá, nhịn mà nấc lên một cái.
Phương Thế Hữu nên .
Xung quanh, ít tiểu tướng quen thuộc hai , bèn hú hét rộn ràng:
“Ô hô! Phương tiểu tướng tặng tín vật định tình cho Dư Tình nương tử !”
“Tặng tín vật định tình kìa!”
“Tình nương tử đừng nhận vội! Đợi gom đủ một bộ áo lông cáo trắng tính!”
Cây trúc nâng lên chùm pháo đỏ rực, tiếng nổ đùng đoàng vang dội bên tai.
Ta ôm chiếc áo khoác lông cáo mềm mại, cảm động buồn .
Năm nay hai mươi sáu.
Phương Thế Hữu mười chín.
Ba năm nay, luôn xem như một tên nhóc con.
Lúc dẫn theo một đám thổ phỉ xuống núi, mới mất cha, núi mấy tay đầu lĩnh tranh giành địa bàn.
Hắn nơi nương tựa, tự lập môn hộ, đầu tiên cướp chỉ cướp mỗi .
Ban đầu, sợ g.i.ế.c , tìm đủ cách lấy lòng : giặt giũ, khâu vá, nấu nướng.
Sau ép nhập ngũ, mãi thành quen, cái tật cũng bỏ.
May mũ may giày, tiện tay may luôn cho một đôi; hấp bánh bao nặn kẹo mạch nha, phần lớn cũng bụng .
Nuôi mãi, nuôi mãi, chẳng khác gì ruột thịt.
Haizz, con trai lớn , mất mặt đông cũng .
Ta còn đang nghĩ xem nên mở lời thế nào, bỗng cảm thấy phía siết chặt—
Rơi một vòng tay ôm trọn.