Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Xuyên Không Tới Ngự Thiện Phòng Làm Món Ăn Hắc Ám - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:09:32

Nguyên công công lạnh giọng hừ một tiếng.

“Mỹ nhân kế cái đầu ngươi! Đừng mơ tưởng!”

“Ngươi ở Thận Hình Ty nửa tháng, lão nô còn tiếp đãi chu đáo.”

“Hôm nay đúng lúc Tiểu Tiếu cô nương món mới, để ngươi mở mang khẩu vị.”

Rồi trơ mắt tiểu thái giám bên cạnh mang đến đĩa sashimi thịt ếch mà tỉ mỉ chuẩn cho Thái tử.

Thích khách thấy, sắc mặt lập tức hiện rõ vẻ ghê tởm.

“Các ngươi gì?”

Nguyên công công lạnh đầy hiểm ác:

“Thịt ếch mềm mịn, trơn trượt, thử một miếng ?”

Thích khách liều mạng giãy giụa, nhưng Nguyên công công tay cầm đĩa sashimi cứ tiến tới gần.

Ta đột nhiên thấy cảnh ... chẳng khác nào đang cưỡng ép một lương dân nam tử.

Cuối cùng, khi con mắt tròn như hạt đậu đen của con ếch chạm môi .

Hắn sụp đổ.

“Ọe...”

“Ta ! Ta khai hết!”

“Ọe...”

“Làm ơn mang cái thứ đó !”

???

Khai ?

Món … khó ăn đến mức đó ?

Ta rơi vòng luẩn quẩn tự nghi ngờ tài nghệ nấu nướng của , cứ thế Nguyên công công đưa ngoài…

7

Hiện tại, Nguyên công công thấy , đến mức khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng giãn :

“Tiểu Tiếu cô nương, quả thật là một nhân tài hiếm !”

Ta cảm thấy lời phần châm chọc.

nghĩ mới nhặt về một mạng nhỏ, cũng so đo gì.

Món sashimi ếch Nguyên công công nhất quyết giữ .

Hắn còn yêu cầu thêm món mới đưa cho phạm nhân nếm thử.

Ta lảo đảo trở về Ngự Thiện Phòng.

Vẫn thể chấp nhận việc món ăn nấu coi là hình cụ tra tấn.

Rõ ràng thức ăn của nhà ăn trường học còn chả sáng tạo bằng , bày biện cũng mắt bằng, hàng ngàn sinh viên vẫn ăn đó thôi?

Chẳng lẽ những gì từng ăn... là đồ ăn ư?

Tiểu Điềm thấy trở về, kéo hỏi:

“Nghe tỷ đưa đến Thận Hình Ty, ?”

Ta mặt còn chút huyết sắc, vẫn đang ngụp lặn trong hoài nghi với tay nghề nấu nướng của chính .

“Còn nữa, đương nhiên là thảm !”

Tiểu Điềm khẽ run , ánh mắt ngân ngấn như .

nàng nhanh gượng một nụ , vỗ vai an ủi:

“Ra rừng hái thêm nhiều hoa đào về , tối nay bánh hoa đào.”

Hề hề... bánh hoa đào...

Là bánh hoa đào của Tiểu Điềm tỷ tỷ đó nha!

Ta vứt sạch buồn bực, phấn chấn xách giỏ chạy thẳng về phía rừng hoa đào!

Rừng hoa đào sâu nhất trong hậu cung, nơi ít lui tới.

Ta chẳng sợ ai tới, bắt đầu lắc mạnh cây, cánh hoa đào rơi lả tả, vô cùng.

Sau lưng bỗng truyền đến một tiếng khẽ.

Ta còn kịp phản ứng, một bàn tay vòng qua eo .

“Tiếu Tiếu vẫn nghịch ngợm như xưa.”

???

Khoan .

Đây là ai trời?

Ta cau mày xoay , xem vị lưu manh rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Vừa thấy mặt , choáng váng.

Hu hu hu... cả đời từng thấy ai trai đến thế.

Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu, ngươi ngày thường ăn gì mà dữ ?

Nhìn nước dãi gần chảy thành sông.

Nam nhân mỉm sủng nịnh, ôm lòng.

“Sao hồi âm thư gửi? Có giận đưa nàng cung?”

Đầu óc lúc , bao giờ xoay nhanh đến .

Nhìn thái độ của mỹ nam ...

Chẳng lẽ, là... tình lang của ?!

8

Sau khi cẩn trọng thăm dò, cuối cùng cũng hiểu rõ phận thật sự của đối phương và bản .

Tình lang cái khỉ!

Người mắt, chính là Thành Quận Vương – của Hoàng thượng.

Còn , thực là một ám vệ mê của Thành Quận Vương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-khong-toi-ngu-thien-phong-lam-mon-an-hac-am/chuong-3.html.]

Thành Quận Vương lật đổ Hoàng thượng, đưa cung.

Nhiệm vụ là tìm cơ hội ám sát Hoàng thượng và Thái tử.

Ai ngờ, hết đến khác, đều thất bại.

Nghe kể đến đây, lau mồ hôi lạnh.

Thất bại là đúng .

nào hạ độc !

điều khiến choáng váng nhất là...

Mẹ ơi, thật sự là một thích khách?!

Thành Quận Vương tiếp tục thi triển mĩ nam kế:

“Tiếu Tiếu, nàng đấy, từ nhỏ chẳng ai yêu thương.”

“Thái phó dạy kính trọng hoàng , tuyệt đối tranh đoạt ngôi vị.”

“Phụ hoàng dồn hết tâm tư cho hoàng , mẫu hậu cũng chẳng thích .”

“Chỉ nàng là thương .”

Bị sắc mê hoặc, an ủi ... mò bụng .

Ôi, cơ bụng ... từng đường nét rõ ràng, sờ tay vô cùng.

Người cơ bụng hảo như , thể là ? Nhất định là của Hoàng thượng!

Thành Quận Vương len lén đưa một bình nhỏ:

“Tiếu Tiếu, lúc nấu cơm cho hoàng , nhớ bỏ thuốc .”

“Chỉ , mới hy vọng đăng cơ.”

“Được !”

Ta gật đầu lia lịa, nhưng lập tức thấy gì đó .

Chưa kịp mở miệng phản bác, Thành Quận Vương tung rời khỏi rừng hoa đào.

Ờm...

mà... Hoàng thượng giờ còn cho nấu cơm cho nữa?

Trở Ngự Thiện Phòng, bình thuốc trầm ngâm suy nghĩ.

Phải mới hạ thuốc cho Hoàng thượng đây?

Hay là... bỏ món khác nấu?

Không .

Chuyện của , tự chịu. Lỡ phát hiện, gánh thì ?

Là sinh viên thế hệ mới, đạo đức chứ, thể đổ vạ cho vô tội?

Hay là... tự nấu một món, ép Hoàng thượng ăn?

Cảm giác... cũng khó.

Khoan .

Tại lời , hạ độc Hoàng thượng chứ?

Hắn chơi chiêu “ xanh”, là phục tùng hả?

Ta là kiểu dễ dụ ?

Đang nghĩ ngợi lung tung thì Tiểu Điềm ghé sát :

“Tiếu Tiếu, tỷ đang ?”

Ta giật b.ắ.n , run tay đổ bình thuốc nhỏ, bột thuốc trong bộ rơi hết nồi thịt kho đang nấu…

 

9

Món thịt kho tàu vốn là phần ăn thêm của cả Ngự Thiện Phòng trong bữa tối hôm nay.

Ta như mất cha mất .

tò mò hỏi cớ mặt mày ủ ê đến thế.

Ta chỉ lắc đầu, đổi sắc.

Việc hạ độc, thể đường đường chính chính thừa nhận với ?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~

Nếu thừa nhận hạ độc, bọn họ át sẽ truy hỏi nguồn gốc của thứ thuốc .

Nếu để bọn họ đem tám mươi mốt hình pháp của Thận Hình Ty thử lên từng thứ một...

E là thực sự sẽ khai Thành Quận Vương mất thôi.

Hắn khổ thế , nếu còn phạt...

Chỉ nghĩ thôi khiến lạnh cả sống lưng, dám tưởng tượng tiếp.

nếu thừa nhận, thì bộ trong Ngự Thiện Phòng sẽ ăn món .

Nói cách khác, cả Ngự Thiện Phòng sẽ c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng.

Đây là điều mong .

Sau cùng, hạ quyết tâm — dù gió mưa dập vùi, cũng xin để một gánh lấy!

Thế là, mới một màn như :

Quản sự: “Ngươi ngươi chỉ nếm thử xem thịt kho tàu chín ?”

Ta (gật đầu): “Dạ .”

Quản sự: “Vậy nếm xong , miếng thịt ?”

Ta: “Lúc đầu chín, đợi một chút nếm thử một miếng nữa, vẫn chín, thế là thử thêm một miếng, nhưng vẫn sống. Nó cứ chín mãi, nên cứ nếm hết miếng đến miếng khác…”

Quản sự: “Rồi đó?”

Ta: “Đến khi nếm hết cả nồi mới phát hiện, là do lửa bếp tắt.”

Quản sự: “...Ngươi nghĩ sẽ tin ?”

Sau trận , cả Ngự Thiện Phòng bằng ánh mắt khác lạ.

Tựa như là hạng tham ăn tục uống hổ.

Ta bi thương khôn xiết, chỉ thầm nghĩ trong lòng:

Loading...