Xuyên Không Yêu Phải Tra Nam
Chương 1
1.
Đêm đó chứng kiến Sở Du tự vẫn, ta đã mơ thấy ác mộng suốt cả đêm.
Tỉnh dậy toàn thân đẫm mồ hôi, tay chân lạnh ngắt.
Các cung nhân thị nữ hầu hạ trong nội các nghe thấy động tĩnh, lập tức thắp đèn tiến vào, đắp thêm cho ta một tấm chăn mỏng.
Nhưng tim ta vẫn đập nhanh không ngừng.
Những lời Sở Du nói với ta ban ngày vẫn còn văng vẳng trong đầu.
Nàng nói: “Dung Duyệt, ta đã tìm ra cách trở về rồi, hệ thống nói nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành từ hai năm trước, chỉ cần thân thể của chúng ta trong thế giới này chết đi, là có thể thoát khỏi cốt truyện trở về nhà.”
Khi nàng nói lời này, trong mắt nàng là ánh sáng rực rỡ mà ta đã không thấy từ lâu.
Khoảnh khắc đó, một tia hy vọng trong lòng ta cũng được thắp sáng.
Chỉ là rất nhanh sau đó ta lại im lặng, bởi vì ta không biết tất cả những điều này có phải là thật hay chỉ là ảo tưởng của Sở Du.
Dù sao thì hai năm trước, là một mốc thời gian rất quan trọng.
Ta và khuê mật Sở Du là cùng nhau xuyên vào thế giới này.
Hệ thống nói chỉ cần chúng ta hoàn thành cốt truyện là có thể đưa chúng ta trở về nhà.
Để hoàn thành nhiệm vụ, ta và Sở Du lần lượt gả cho Thái tử Tiêu Dục và Tam hoàng tử Tiêu Thận, trở thành hiền nội nổi danh trong kinh thành.
Chúng ta một đường nâng đỡ hai người, cùng họ trải qua gian khổ, cho đến khi khổ tận cam lai, một người thuận lợi lên ngôi thiên tử, một người trở thành hiền vương nổi danh thiên hạ.
Rõ ràng là cốt truyện hòa thuận vô cùng, nhưng chúng ta vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ vì hệ thống nói, còn một cửa ải cuối cùng.
Ta và Sở Du trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn cứ tiếp tục sống như vậy.
May mắn thay, Sở Du và Hiền vương Tiêu Thận là chân tâm yêu nhau, cuộc sống của hai người vốn đã ngọt ngào như mật.
Còn Tiêu Dục tuy là thiên tử, nhưng chưa từng bạc đãi ta.
Khi ở Đông cung, ta là Thái tử phi của hắn.
Mẹ đẻ của hắn tuy là hoàng hậu, nhưng lại không được sủng ái, tiên đế thiên vị quý phi và Cửu hoàng tử do quý phi sinh ra.
Vị trí thái tử là thứ duy nhất tiên đế ban cho Tiêu Dục, ngoài ra, một câu quan tâm thừa thãi, một ánh mắt cũng không có.
Cùng với việc Cửu hoàng tử ngày càng lớn, vị trí thái tử của Tiêu Dục cũng ngày càng tràn ngập nguy hiểm.
Lúc khó khăn nhất, mẹ đẻ của hắn tuy còn sống, nhưng trừ Tiêu Thận cùng mẹ khác cha với hắn đứng về phía hắn, bên cạnh Tiêu Dục chỉ còn lại ta.
May mắn thay, mặc dù trải qua nhiều gian nan trắc trở, cuối cùng Tiêu Dục vẫn bước lên vị trí này.
Hắn đăng cơ, thánh chỉ đầu tiên chính là lập ta làm hậu.
Sau đó càng bỏ trống hậu cung, mặc cho đám văn thần võ tướng tiền triều đập nát đầu cũng muốn nhét con gái mình vào, nhưng Tiêu Dục đều không động lòng.
Hắn kính trọng ta, yêu thương ta, không muốn ta chịu ấm ức.
Ta biết hắn vẫn luôn oán hận tiên đế sủng ái quý phi, lạnh nhạt với chính thê của mình, lúc trước khi còn lưỡng tâm tương tích*, Tiêu Dục nắm tay ta thề, hắn nhất định sẽ không trở thành một trượng phu và phụ thân thất bại như tiên đế.
*Lưỡng tâm tương tích: ám chỉ về một thời kỳ trong quá khứ khi hai người có mối liên hệ tình cảm mạnh mẽ và sâu sắc, nhưng giờ đã trở thành kỷ niệm.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thất hứa.
Trải qua nhiều gian khổ như vậy, cuộc sống bình yên của chúng ta cũng chỉ kéo dài được một năm.
Một năm sau khi Tiêu Dục đăng cơ, An Bình quận chúa là bạch nguyệt quang thời niên thiếu của hắn và Tiêu Thận, người đã xuất giá hòa thân, đã trở về.
2.
Dường như mỗi người nam nhân đều có một ánh trăng sáng mà thời niên thiếu yêu mà không có được, hai huynh đệ Tiêu gia cũng không tránh khỏi.
Đương kim Thái hậu sinh ra không chỉ có hai hoàng tử, còn có tiểu công chúa Cẩm Ngọc, vì hoàng hậu trong thời gian mang thai ưu tư tích tụ, nên khi nàng sinh ra đã bị thiếu tháng.
Đó là bởi vì từ nhỏ thể chất yếu ớt nên được huynh đệ Tiêu gia coi như tâm can mà chăm sóc.
Nhưng tiên hoàng muốn phái người đi thảo nguyên hòa thân, chọn tới chọn lui lại chọn trúng tiểu công chúa.
Bản thân nàng đã yếu ớt, đường đi thảo nguyên lại xa, nàng sợ là không chịu nổi gió sương trên đường.
Cuối cùng, An Bình quận chúa từ nhỏ đã bầu bạn với họ đã đến trước ngự tiền thỉnh nguyện, đến thảo nguyên hòa thân.
Mặc dù vậy, tiểu công chúa vẫn không thể sống qua mùa đông năm đó.
Sự áy náy không biết trút đi đâu của hai huynh đệ Tiêu gia, liền gấp bội dành cho An Bình đã thay nàng hòa thân.
Mà nay An Bình vinh quy, đã định trước nàng sẽ được hai người nam tử có quyền thế nhất kinh thành này nâng niu trong lòng.
Lúc đầu, Tiêu Dục vẫn rất kiềm chế.
Người đầu tiên mất lý trí là Hiền vương Tiêu Thận.
Cung yến ngày hôm đó vốn là để nghênh đón An Bình quận chúa trở về.
Lại không biết là ai muốn nói thêm một câu như vậy, trước mặt mọi người bàn luận về quận chúa, nói rằng theo phong tục trên thảo nguyên, sau khi vương cũ chết, nàng phải gả cho vương mới nhưng giờ lại được thả về, thật là kỳ lạ.
Một câu như vậy, khiến An Bình quận chúa đang chuẩn bị tiến vào buồn bã rơi lệ.
Cũng hoàn toàn chọc giận Tiêu Thận từ nhỏ đã cùng An Bình lớn lên.
Ngày hôm đó, Hiền vương vẫn luôn đối xử ôn hòa với mọi người lần đầu tiên động thủ với người khác.
Trong tiệc rượu đánh người đến đầu rơi máu chảy.
Có người xúc phạm quận chúa, hắn có thể có hàng vạn cách để âm thầm trừng phạt, nhưng nếu không náo loạn một trận lớn như vậy dường như không thể nguôi được cơn giận trong lòng hắn.
Hắn một bộ dáng thiếu niên anh hùng, làm ra một trận như vậy, chính là muốn cho tất cả mọi người hiểu rằng, An Bình quận chúa mặc dù đã gả cho người khác và thủ tiết, nhưng vẫn là người được Hiền vương Tiêu Thận hắn coi như tâm can mà sủng ái.
Ngày hôm đó, những người có mặt đều nhìn rất rõ, Hiền vương vẫn luôn được gọi là sủng thê như mạng, bởi vì An Bình quận chúa mà động thủ với người khác, trực tiếp hất tay đẩy Vương phi đang tiến lên khuyên can hắn ngã xuống.
Sở Du bị hắn đẩy ngã xuống đất, bụng của nàng đập vào góc bàn, lập tức thấy máu, bát đĩa rơi vãi cứa rách lòng bàn tay nàng, nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Thận trước kia đã thề sẽ cả đời trân trọng nàng, cứ như vậy trong mơ hồ mất đi đứa con đầu lòng của mình.
“Vương phi nương nương chảy máu rồi.” Có người xung quanh kinh hô nhưng Tiêu Thận dường như không nghe thấy, vẫn đắm chìm trong cơn thịnh nộ của mình.
So với việc thê tử đang bị thương đã cùng hắn chống đỡ suốt chặng đường, hắn càng lo lắng An Bình quận chúa sau này sẽ bị người khác bắt nạt.
Vì vậy, hắn bảo vệ An Bình quận chúa trước mặt mọi người, đối mặt với những vị khách có sắc mặt khác nhau, hắn lạnh lùng tuyên bố: “Từ nay về sau, nếu ai dám bàn tán về An Bình quận chúa, chính là chống lại toàn bộ Hiền vương phủ ta.”
Thấy vậy, ta từ trên cao đứng dậy, lập tức ra lệnh cho ma ma tâm phúc đưa Sở Du về truyền thái y.
Khi Tiêu Thận tuyên bố xong, ta vừa đi đến sau lưng hắn.
“Tiêu Thận.” Ta trầm giọng gọi tên hắn, sau đó khi hắn quay người lại, ta tát mạnh vào mặt hắn.
3.
Ta cứ như vậy bị cơn ác mộng dệt nên từ chuyện cũ giày vò suốt bảy ngày.
Khi tỉnh lại, toàn thân ta mất hết sức lực.
Tiêu Dục ngồi bên giường trông chừng ta.
Hắn nhìn ta, hốc mắt hơi đỏ, giữa hai hàng lông mày có vẻ tự trách sâu sắc.
Nhưng khi ánh mắt ta chạm vào hắn, hắn lại né tránh một cách chột dạ.
Hắn hiểu tình cảm giữa ta và Sở Du sâu đậm đến mức nào, nhưng hắn lại là một trong những thủ phạm ép Sở Du phải chết để tỏ rõ chí hướng.
Sở Du chết vào ngày hắn tổ chức sinh nhật cho An Bình theo nghi thức cung phi.
Mà trước đó, Sở Du đã lấy vật tín vật mà Tiêu Dục ban cho khi đăng cơ, xin một thánh chỉ hòa ly.
Nhưng Tiêu Dục đã bác bỏ.
Mặc dù đó là lời hứa của thiên tử mà Sở Du đã liều mạng bảo vệ hắn để đổi lấy.
Nhưng để An Bình không mang tiếng là người phá vỡ tình cảm phu thê tình thâm của Hiền vương, hắn vẫn lựa chọn chặn đường lui cuối cùng của Sở Du.
Khi Sở Du chết, máu tươi nhuộm đỏ váy của An Bình, nàng ta bị hù dọa, kêu lên một tiếng rồi trốn vào vòng tay của Tiêu Dục, hắn vô thức ôm chặt lấy nàng, nhỏ giọng an ủi.
Cho đến khi chạm phải mắt ta, Tiêu Dục mới như bàng hoàng phản ứng lại, người nữ tử chết thảm trước mắt, từng là ân nhân không màng nguy hiểm giúp đỡ hắn khi hắn còn chưa có gì.
Tiêu Dục buông tay đang ôm An Bình, rõ ràng đã là thiên tử, nhưng trông hắn lại có chút bối rối.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng ta không còn để ý đến hắn nữa.
Chỉ chậm rãi tiến lên, dùng tay áo nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Sở Du, sau đó tháo vật tín vật mà nàng đeo trên cổ xuống.
“Chờ ta thêm chút nữa, những gì bọn họ nợ chúng ta, nhất định phải đòi lại rồi mới đi.” Ta và Sở Du lớn lên trong cùng một cô nhi viện, từ nhỏ nàng đã vô tư vô lo, luôn có thể bỏ qua nỗi đau một cách quá đáng, vì vậy đến đâu cũng có thể tùy cơ ứng biến.
Nhưng ta thì khác, ta vốn nhỏ nhen, có thù tất báo.
Siết chặt tay, kìm nén cơn giận dữ ngút trời, ta không nhìn bất kỳ ai, trực tiếp quay người bỏ đi.
Ta để Tiêu Dục ở lại phía sau, từ đầu đến cuối, ta không nói thêm với hắn nửa lời.
Từ ngày đó trở đi, ta liền đóng chặt cửa cung, ngã một trận bệnh nặng.
Đến giờ, Tiêu Dục ngồi bên cạnh, cả người bàng hoàng nhìn ta.
Hắn muốn đưa tay vuốt đi sợi tóc dính trên má ta, nhưng dưới ánh mắt thờ ơ của ta, hắn lại buông tay xuống.
“Không cần đi trấn an An Bình quận chúa sao?” Ta không nhịn được chế giễu: “Chỉ cần có người ở trước mặt nàng nói chuyện lớn tiếng một chút cũng sẽ bị dọa khóc, dù sao thì Sở Du đã cứu mạng ngươi cũng chỉ là mất đi tính mạng, nàng ấy thì bị dọa sợ rồi.”
Tiêu Dục như bị lời ta làm nghẹn, hồi lâu sau mới lộ ra một nụ cười khổ: “Hoàng hậu, nàng đừng như vậy.”
Trước đây, mỗi khi hắn gọi ta như vậy, ta đều kịp thời nhớ đến thân phận của mình, rồi như ý hắn mà cho hắn bậc thang.
Nhưng lần này, ta không đáp lời, chỉ dùng sự im lặng đối đãi với hắn.