XUYÊN SÁCH THÀNH VỢ CỦA PHẢN DIỆN TÔI QUẬT CƯỜNG KHÔNG CHỚT - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:03:31
Cơn đau âm ỉ ở bụng khiến bẹp trong khách sạn mấy ngày liền. Đi khám cũng chẳng bệnh gì.
thất thần giường, xem là định hành hạ đến c.h.ế.t đây.
Nửa đêm, đau đến mức trằn trọc ngủ , nước mắt cứ thế chảy dài. Trong bóng tối, điện thoại bỗng sáng lên, là tin nhắn của Ôn Trước.
nhấn mở, là một tấm ảnh.
Một một chó, kèm chú thích: “Vợ ơi, Di Di nhớ em nè.”
Di Di là chú chó nhỏ mà Ôn Trước mang về, thích ngoài cùng , thường xuyên ở nhà suốt, nên bảo sợ buồn chán, mới mua chó cho chơi.
Có Di Di bên cạnh, đúng là cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Trong ảnh chỉ thấy nửa mặt của Di Di, còn mặt Ôn Trước thì chiếm trọn khung hình. Tóc dối bù, lông mày sụp xuống, biểu cảm tội nghiệp.
Ai đang nhớ , một cái là rõ ngay. lặng lẽ khuôn mặt màn hình, cơn đau cũng dịu ít nhiều.
Trong đêm tối tĩnh lặng và yếu đuối , một ý nghĩ cứ thế bùng lên trong , chạy ngay về bên .
Tóc rối bù, lông mày sụp xuống, biểu cảm tội nghiệp. Ai đang nhớ , một cái là rõ ngay. lặng lẽ khuôn mặt màn hình, cơn đau cũng dịu ít nhiều.
Trong đêm tối tĩnh lặng và yếu đuối , một ý nghĩ cứ thế bùng lên trong , chạy ngay về bên .
bắt chuyến bay ngay trong đêm. Khi ánh bình minh nhẹ nhàng phủ lên gò má, tâm trạng bao giờ nhẹ nhõm đến thế.
Tại giờ cứ buồn bã mãi? Vì Ôn Trước.
Ở thế giới , duy nhất khiến lưu luyến là . báo cho Ôn Trước, cho một bất ngờ.
Khi trở về biệt thự, bên trong vắng tanh một bóng . Giờ chắc đang ở công ty, thời gian qua còn điều khiển ý thức nữa ?
Anh cũng lâu nhắc đến chuyện đó . Chờ đợi cũng chán, quyết định đến công ty tìm luôn.
Tiện tay vài phần bánh ngọt đem theo. Lễ tân ở công ty thiện, nhiệt tình dẫn lên tầng việc của Ôn Trước. Nói thật, từng thấy dáng vẻ khi việc bao giờ.
Chưa kịp bước tới, cửa văn phòng mở từ bên trong. Ôn Trước chỉnh tề trong bộ vest, từ bên trong bước , bên cạnh là một cô gái sát theo .
Chỉ một cái lướt mắt, nhận là nữ chính, Tô Vận Chỉ, ngoài đời còn xinh hơn cả trong ảnh.
theo phản xạ nép trốn . Không hai đang chuyện gì, Ôn Trước bỗng đưa tay vé nhẹ lọn tóc vướng bên tai cô . Động tác dịu dàng, ánh mắt trìu mến.
Khoảnh khắc đó, thật sự phân biệt là do cốt truyện điều khiển là tình cảm thật sự. đưa bánh cho cô Lễ tân nhiệt tình lặng lẽ rời khỏi công ty. Từng bước như đá đè lên ngực, nặng chịu đến nghẹt thở.
Dù gì Ôn Trước cũng chỉ là một nhân vật lập trình sẵn, thể thoát khỏi kịch bản định sẵn.
ngửa đầu, hít một thật sâu, cố xua cảm giác cay xè nơi sống mũi.
“Du Du” một giọng đầy vui mừng và lo lắng bất ngờ vang lên phía lưng .
còn kịp đầu, tiếng bước chân vội vã nhanh chóng chạy đến mặt .
Là Ôn Trước, mái tóc trán rối, nhưng ánh mắt rực sáng, giọng đầy hứng khởi.
“Vợ ơi, cuối cùng em cũng về .”
“Sao với để sân bay đón? Đi chơi mệt ?”
Vừa , ôm chặt lấy , giọng chẳng đầy nhớ nhung và tủi .
“Vợ ơi, nhớ em nhiều lắm.”
Hàng mi khẽ rung lên, định mở miệng đáp lời, thì khóe mắt bất chợt thấy một chiếc xe mất lái đang lao thẳng về phía chúng .
Ôn Trước lưng về phía chiếc xe, nhận mối nguy hiểm đang cận kề. Trong tích tắc, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ gì, dùng hết sức đẩy mạnh Ôn Trước khỏi đó.
Rầm, một tiếng va chạm vang lên chói tai, cả thế giới như ngừng trong khoảnh khắc đó.
“Du Du” tiếng hết đầy tuyệt vọng của Ôn Trước vang vọng khắp gian.
Lúc mở mắt nữa, đang ở trong bệnh viện. Không sai, vẫn còn sống, khá bất ngờ đấy.
Bản năng sinh tồn mãnh liệt khiến kịp né tránh phần nào, may mà chiếc xe khi đ.â.m tới cũng giảm tốc, tuy tránh kịp nhưng cuối cùng vẫn giữ mạng.
Bác sĩ chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là thể xuất viện, vấn đề nghiêm trọng. mới thở nhẹ nhõm.
Ôn Trước cạnh, lặng lẽ đút cho ăn táo, khác hẳn khi.
Nghĩ lúc tỉnh dậy, ánh mắt đỏ hoe, cuống cuồng gọi bác sĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-toi-quat-cuong-khong-chot/chuong-5.html.]
Khi bác sĩ kiểm tra, tận mắt thấy bên cạnh rơi nước mắt ngừng.
Ánh mắt lo lắng như thiêu cháy tim .
“Sao em im lặng thế?”
Một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nghẹn ngào:
“Tất cả là do , tại cái miệng quả đen của .”
Miệng quả đen, lập tức hiểu đang nhớ chuyện khi từng câu, nếu .
Chuyện qua lâu mà vẫn nhớ rõ. thấy buồn thấy bất lực. Làm gì của , rõ ràng là do cái kịch bản c.h.ế.t tiệt .
nhẹ nhàng chấn an:
“Thôi nào, chỉ là tai nạn ngoài ý thôi.”
Anh ngừng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc xen lẫn lo lắng:
“Du Du, từng , cần em chắn mặt .”
Nếu là đây, chắc chắn sẽ chỉ nghĩ cách giữ mạng sống.
, trong đầu chỉ một suy nghĩ, bảo vệ . Đối mặt với lời , mỉm nhẹ tênh:
“Cần , em vẫn còn gì.”
Trong mắt là sự phản đối mạnh mẽ, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
hề hối hận.
Thì , từ lúc nào , Ôn Trước trở thành một phần quá quan trọng trong cuộc sống của . để kịp mở miệng:
“Anh cứ , cảm động . Xong nhé, giờ thì yêu em cả đời thôi.”
trả treo.
Anh bất lực , nhưng giọng thì dịu dàng, đầy chân thành:
“Em chẳng cần gì cả, vì vốn dĩ, yêu em cả đời .”
chỉ khẽ. dám tin những lời lúc . Vì một đời quá dài, ai dám chắc điều gì.
Huống hồ, vẫn còn ràng buộc trong cốt truyện, thể tự thoát .
Một tuần , lẽ sức khỏe nên hồi phục dần, nhưng ngày càng tệ . Lúc thì rã rời, lúc thì đau đầu như nổ tung.
Hôm , khi Ôn Trước đang đút cơm cho , đột nhiên sắc mặt đổi hẳn.
“Bác sĩ, gọi bác sĩ mau.”
ngơ ngác, gì ?
“Vợ ơi, em chứ? Sao chảy màu cam ?”
sững , m.á.u mũi loang cả tấm ga trắng tinh.
Kèm theo đó là cơn chóng mặt dữ dội. Tỉnh nữa, bên ngoài cửa sổ tối đen, trong phòng ánh đèn vàng nhạt hát xuống, yên tĩnh đến đáng sợ.
Vừa mở mắt, bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của Ôn Trước.
thầm thở dài, thứ bao nhiêu vì .
Thấy tỉnh , cả chấn động, trong mắt lóe lên niềm vui, nước mắt rơi kìm , giọng đầy áy náy:
“Xin . Xin em, bảo vệ em. Lại để em thương nữa .”
Vai khẽ run, hai tay nắm chặt lấy mép chăn như cố gắng kìm nén cảm xúc.
“Du Du, em đúng. Anh đúng là đồ xui xẻo. Em ở bên , cũng sẽ gặp xui xẻo. “
Nghe , tim thắt .
Tại những lời ghi nhớ luôn là những câu trong lúc tức giận chứ?
Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ còn tiếng nấc nghẹn cố kìm nén vang lên khẽ. , trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự bình thản từng . Suy nghĩ trôi dạt giữa lặng bao trùm.