Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:11:24
Cả toát sự thanh nhã, trong trẻo – giống như một đoá hoa trắng tinh khôi.
Không là kiểu “trắng” đơn điệu, mà là trắng sạch, trắng thuần, trắng khí chất – khiến cứ thêm một nữa.
Còn của nàng – Tô Mạt – thì trái ngược.
Tô Mạt rạng rỡ, quyến rũ, đang đắm chìm trong mối tình với Ngũ Hoàng tử – từng bước, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều như đang khoe khoang.
Nàng vui vẻ nhận hết lời chúc mừng của khách khứa, kết bè kéo cánh như thể cố tình khẳng định mới là chọn, còn Tô Lê là kẻ “ bỏ”.
Nàng còn lấn át cả khí thế của Thành An Quận chúa – con gái của Trưởng Công chúa.
Quận chúa vui, lật mắt xem thường kéo Tống Vi Hiền và đám tiểu thư nhà bỏ .
Không khí trong yến tiệc bỗng trở nên lặng lẽ.
Ngay lúc đó, rót cho Tô Lê, nàng uống, chỉ lặng lẽ dậy rời .
Ta thở phào nhẹ nhõm, liền sai lặng lẽ theo dõi Tô Lê từ xa, nhưng dặn kỹ – nếu dấu hiệu phát hiện thì thà bỏ theo dõi, cũng để bại lộ.
Lúc , Trưởng Công chúa trêu ghẹo :
“Thế nào, ngươi để mắt đến cô nương nhà họ Tô ? Với phận nhà họ Tạ bây giờ, Tể tướng chắc chắn đồng ý gả con gái cho đấy.”
Ta , lắc đầu:
“Không . Chỉ là mặt nàng thấy hợp thời vận, vẻ sắp gặp nạn – mà hôm nay là tiệc thưởng hoa của Công chúa, lỡ chuyện xảy thì e là ảnh hưởng nhỏ.”
“Nếu , mong điện hạ tăng cường cảnh giác, tránh để xảy bất trắc.”
Trưởng Công chúa ngạc nhiên:
“Ngươi xem tướng ? Mà thôi, tin ngươi – vì ngươi là năng linh tinh.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thế là nàng lập tức điều thêm tuần tra khắp nơi, thậm chí điều thêm từ phủ của các Công chúa khác đến hỗ trợ.
Hôm nay ai mà giở trò trong phủ Công chúa thì xác định là “chết chắc”.
Xong xuôi, Trưởng Công chúa hứng chí:
“Nào, ngươi xem giúp một quẻ ?”
Ta: “…”
Thực sự xin – trong truyện ngươi chỉ là nhân vật nền, chẳng kết cục gì để mà “xem” cả.
Ta nàng một lát, :
“Điện hạ quý khí bức , mà phàm nhân như thể xem? sơ cũng thấy… điện hạ cực kỳ giàu . Ta dự định mở hội quán, bán mấy món điểm tâm – điện hạ thể ‘truyền chút tài khí’ cho , để cũng may mắn như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-24.html.]
Dù bỏ công điểm tâm , chẳng uổng phí – chi bằng liên kết với Trưởng Công chúa, cùng khởi nghiệp kinh doanh ẩm thực.
Trưởng Công chúa sảng khoái, rõ giá trị của những món bánh , lập tức đồng ý, hai chúng bàn bạc kế hoạch kiếm tiền một cách vui vẻ.
kịp vui lâu thì một vị ma ma chạy tới báo: tiền viện chuyện!
Tiền viện là nơi các nam nhân tập trung.
Tim lập tức thắt – trực giác mách bảo liên quan đến Tạ Lan Đình.
Ta vội theo đến nơi, quả nhiên – đang công khai bôi nhọ Tạ Lan Đình, cố tình dùng chuyện của để công kích .
Kẻ đó châm chọc:
“Nghe mẫu của Tạ – Tống phu nhân – là buôn bán, sống xa hoa, đến bát đũa trong nhà cũng nạm vàng nạm bạc. Tạ là học cao hiểu rộng, hẳn nên quý trọng dân sinh, bài trừ xa hoa, khuyên mẫu một chút?”
Ta là ai, nhưng cực kỳ ghét loại ngậm m.á.u phun thế .
Tiền tự kiếm, ăn cháo nhà mà giọng cao đạo?
Ta sang Tạ Lan Đình – lòng đau vì đố kỵ, .
to:
“Mẫu tiết kiệm, điều, còn là . Bà giúp đỡ vô học trò nghèo khổ, thấy ? Mắt chỉ chăm chăm việc bà tiêu tiền? Người – thiếu gì thì cái đó. Nếu thiếu tiền, thể thẳng thắn hỏi mượn mẫu , bà thấy tội nghiệp cho đấy. Chứ đừng đó ghen tị. Cả đời của cũng kiếm ngần tiền .”
Người chặn họng, mặt đỏ bừng, tức tối bỏ .
Rồi khác lên tiếng:
“Tống phu nhân thủ đoạn độc đoán, chèn ép thương nhân, tính tình bá đạo!”
Đây mới là tội nặng, nếu gán tội, thể lấy mạng .
Tạ Lan Đình lạnh mặt kẻ đó, vài giây mới lên tiếng:
“Ồ, thì là từng thua mẫu thương trường. Làm ăn thua lỗ tự bản , còn vu oan giá họa. Lời như lưỡi kiếm, g.i.ế.c đổ m.á.u – ác độc như , mười kiếp cũng chẳng thắng nổi mẫu . Loại như , hổ dám bạn.”
Nói xong, dẫn bạn bè bỏ , khác cũng lục tục rút lui, chỉ còn vài kẻ im lặng bẽ bàng.
Cuối cùng cũng thở phào – đứa con uổng công dạy dỗ, miệng lưỡi đúng là “ độc”, chọc tức nổ phổi.
Ta chỗ Trưởng Công chúa, đụng ngay ánh mắt trêu ghẹo của nàng, cũng bật bất đắc dĩ.
“Nuôi con đúng là mệt tim ghê gớm.”
Trưởng Công chúa cảm thán:
“Ai mà thế…”