Xuyên Sách Vào Vai Quả Phụ Xinh Đẹp Thập Niên 80 - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:59:49
Trần Xuyên khẽ gật đầu, trong mắt lúc chỉ còn bóng dáng —chuyên chú, thiết tha.
Không khí dần trở nên mập mờ.
Trần Xuyên thì thầm:
“Cho một đứa con …”
vội vàng lùi một bước:
“Chuyện … để bàn !”
Trần Xuyên từng bước áp sát:
“‘Để bàn ’ là… bao giờ?”
Khoảng cách quá gần khiến khó thở, bên như luồng nhiệt chạy dọc sống lưng.
đẩy , trừng mắt:
“Anh ngốc ? Em đang thế mà còn em liều vì tình ?”
Trần Xuyên như sực tỉnh, ánh mắt lảng :
“Anh… quên mất…”
Hừ, đàn ông mà—một khi cảm xúc lấn át thì ai cũng như cả thôi!
…
phát hiện gần đây Trần Xuyên hóa thành “cuồng hôn cấp độ max”.
Ví dụ như khi giúp nhặt rau, sẽ tranh thủ lúc để ý hôn trộm má một cái.
Lúc rửa chân cho , cứ chằm chằm môi , bất ngờ “tấn công”.
Đêm ngủ, lỡ xoay khỏi vòng tay , lập tức cau mày kéo trở , hôn chóc chóc lên mặt như gà mổ thóc.
Cuối cùng nhịn , đẩy mặt :
“Anh hôn đủ đấy?!”
Trần Xuyên im thin thít, chỉ kéo tay tiếp tục hôn.
Được , Trần Xuyên đúng chuẩn kiểu: nhiều, tới luôn.
Cuối cùng cũng đến ngày “bà dì” rút quân.
Trần Xuyên lập tức hóa thành sói đói—ánh mắt sáng rực như thể ăn tươi nuốt sống .
Sau những ngày “cày cấy chăm chỉ” của , ba tháng mang thai.
Hôm đó là đầu tiên thấy Trần Xuyên rạng rỡ đến .
Anh ôm lấy bụng , lẩm bẩm gọi “con gái ơi con gái” với vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu.
Khoảnh khắc thành công đập nát hình tượng “ trai hảo” mà Trần Vũ gìn giữ bao năm qua.
càng gần đến ngày sinh, lòng càng nôn nao bất an, như thể chuyện lớn sắp xảy .
Trần Xuyên nắm lấy tay , hôn nhẹ, dịu dàng an ủi:
“Kiều Kiều đừng sợ, sẽ luôn ở bên em.”
“Ừm.”
Ngày sinh con, nước ối vỡ đột ngột.
đưa đến bệnh viện, Trần Xuyên bên ngoài với đôi mắt đỏ hoe.
Vào phòng sinh, bỗng một linh cảm mãnh liệt—rằng thể sẽ qua khỏi.
Đứa bé chào đời, còn kịp lấy một cái, lịm .
“Kiều Kiều! Kiều Kiều…”
Là tiếng gào xé lòng của đàn ông .
nhanh, âm thanh đó cũng dần xa khỏi …
Khi tỉnh dậy, mới tin cuốn tiểu thuyết “Mỹ nhân thập niên 80” sắp xuất bản dạng sách in, và ba tháng nữa sẽ tổ chức buổi ký tặng tại Vân Thành.
cuốn sách , mới phát hiện cốt truyện đổi nhiều.
Về , khi Khương Mạt nhờ Trần Xuyên giúp đỡ trong chuyện giao dịch phi pháp, từ chối.
Anh thật sự lời —nghiêm túc học cách yêu lấy bản .
Chỉ là, Trần Xuyên trong sách một vợ mất sớm, và một cô con gái xinh xắn như búp bê sứ.
Trần Vũ thì trở thành thủ khoa tỉnh kỳ thi đại học, đỗ một trường top đầu cả nước, con đường tương lai rộng mở.
Lần , họ đều cuộc đời rực rỡ ánh sáng.
.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-sach-vao-vai-qua-phu-xinh-dep-thap-nien-80/chuong-8.html.]
Đến ngày diễn buổi ký tặng, cũng tới.
Khi đến lượt xin chữ ký, c.h.ế.t lặng.
Bởi vì… tác giả cuốn sách trông giống Trần Xuyên y như đúc.
đỏ hoe mắt, kịp gì thì chìa bàn tay trắng trẻo thon dài về phía , rạng rỡ:
“Trùng hợp ghê, em cũng tên là Minh Kiều Kiều ?”
Hết.
(Kết OE chắc các nàng cũng tiếc nuối lắm khum 🤧 Gia xin phép thêm vài dòng để cho viên mãn hơn nhé, gì sai sót mong các nàng bỏ qua cho Gia nhé 😘)
đỏ hoe mắt, kịp gì thì chìa bàn tay trắng trẻo thon dài về phía , rạng rỡ:
Trùng hợp ghê, em cũng tên là Minh Kiều Kiều ?”
khẽ gật đầu, môi cong lên:
“Còn … giống hệt trong giấc mơ mà em từng thấy.”
Anh bật :
“Có lẽ… vì từng mơ một giấc mơ thật. Rất lâu. Rất rõ ràng.”
“Rồi khi tỉnh dậy, nó. Anh đổi cốt truyện một chút. Để cuộc đời nam phụ khi kết thúc cũng ít tiếc nuối hơn.”
, gì. Chỉ cùng khẽ.
Buổi ký tặng kết thúc, bước khỏi hội trường thì thấy tiếng gọi lưng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Minh Kiều Kiều!”
thì thấy đang chạy tới, thở dốc nhưng ánh mắt sáng.
“Cùng uống ly cà phê nhé?”
“Ừm!”
Chúng ở một quán nhỏ gần đó, về sách, về các nhân vật, về những giấc mơ mà cả hai từng trải qua.
“Anh thật sự bất ngờ vì thấy tên em, Minh Kiều Kiều, cái tên lặp lặp trong giấc mơ dài đăng đẵng vô , em nghĩ rằng hai duyên ?”
ngập ngừng hồi lâu, thật sự chuyện kỳ lạ thế , kiểu thiên duyên trời định trong truyền thuyết , ảo ma quá đấy.
nếu ông trời cứ nhất quyết dúi tay một trai yêu vợ như trong sách, thì dại gì mà nhận.
chống cằm , khẽ:
“Vậy… nếu thật sự là duyên, thì em cũng nỡ lỡ duyên nợ .”
Ánh mắt sáng lên, nhưng vẫn kiềm chế:
“Sau thể…liên lạc với em chứ?”
“Ừm, nhưng đừng dùng giấc mơ lý do để cưa cẩm em nhé. Em thích kiểu chậm mà chắc cơ.”
Anh bật , trông ngốc nghếch ấm áp.
“Anh vội . Nếu trong mơ đợi em , thì đời thật cũng sẽ đợi .”
…
Từ hôm đó, chúng giữ liên lạc.
Không nhắn tin dồn dập, gọi điện mỗi tối—chỉ là đều đặn một vài dòng hỏi han, một tấm ảnh chụp đồ ăn ngon, một câu cảm thán về một đoạn văn .
sách của , gửi những lời nhận xét như một độc giả nghiêm túc.
Anh gửi bản thảo chỉnh, hỏi ý kiến như thể là biên tập viên cá nhân của riêng .
Dần dần, những câu chuyện nhỏ chồng lên , thành từng lát mỏng của một mối quan hệ đặt tên.
Cho đến một ngày, :
“Anh đang một câu truyện mới, lấy cảm hứng từ hiện tại.”
“Hiện tại?”
“Ừ. Về một cô gái từng bước giấc mơ của một trai, bước đời thật, … đồng ý vợ .”
cắn môi, giả vờ nghiêm túc:
“Anh đừng cho nữ chính khổ quá đấy. Cho thêm mấy cảnh ngọt ngào nhé… cảnh đám cưới ?”
“Có. Chắc chắn .”
…
Một năm , giữa lễ cưới nhỏ ấm cúng, tay cầm bó hoa, còn chồng thì bằng ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tim run lên—như thể, trong tất cả những gì từng , chính là đoạn đẽ nhất.
Và , chắc—chúng cần xuyên sách, cần mơ mộng, cũng cần tiếc nuối.
Vì chúng thật sự tìm thấy .
Hết thiệt rùi nhoaaa 🤣🤣