Xuyên Thành Beta Giả Alpha Mùi Sầu Thì Phải Làm Sao?
Chương 8
17.
Hóa ra, cha ruột của Hà Trạch là một nhà sinh học Omega sở hữu một trí tuệ phi thường, mái tóc dài bồng bềnh màu bạc bạc, xinh đẹp mà lạnh lùng.
Hoàng đế bệ hạ đối với ông vừa gặp đã yêu, vì vậy đã bất chấp ý nguyện của ông, giải phóng pheromone cường đại để c/ưỡ/ng b/ứ/c ch/i/ếm đ/oạ/t.
Ông ấy bị b/ẻ đi đôi cánh, trở thành con chim hoàng yến quý giá nhất.
Người đàn ông xinh đẹp kiêu hãnh đó sau khi sinh ra Hà Trạch đã tự mình đào đi tuyến thể, mang theo con trai rời khỏi hoàng cung.
Từ đó, ông bắt đầu nghiên cứu về pheromone, cũng đem mối căm ghét, thù hận đối với pheromone truyền lại cho Hà Trạch.
“A Trạch là đứa con ta yêu nhất, nó hoàn toàn kế thừa trí tuệ khoa học của cha nó và giá trị sức mạnh của ta, ta đã hứa với cha nó sẽ để nó tự do phân hóa và lựa chọn bạn đời.”
Hoàng đế nhìn tôi, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.
“Nhưng nó giống như cha nó, cũng là một kẻ cuồng tín.”
“Ta không quan tâm cô là ai, nếu như nó đã chọn cô, vậy cô phải yêu thương nó cho thật tốt.”
“Nếu để ta phát hiện ra cô không làm được, ta sẽ g/iế/t cô.”
Tôi gật đầu lia lịa.
Trong lòng đầy bực bội.
Có phải ngài u/y h/iếp lầm người rồi không?
Tôi chỉ là một Beta yếu ớt vô lực thôi mà.
Chẳng phải người cần lo lắng phải là tôi mới phải sao?
Cánh cửa cung điện “ầm” một tiếng bị đá tung ra, Hà Trạch hung hăng xông vào, lôi kéo tôi rời đi.
“Chờ đã, ta còn chưa nói xong, ta muốn phong chức vụ Thiếu tướng cho Lâm Đồng.” Hoàng đế đứng sau hét lên.
Tôi kinh ngạc.
Lên chức vùn vụt như tên lửa thế này á?
Tôi chỉ là một binh sĩ nhất đẳng mà thôi.
Hà Trạch nắm chặt tay tôi, cười lạnh lùng.
“Nếu như ông muốn tất cả binh sĩ đế quốc đều biến thành Omega, vậy thì ông có thể thử.”
Hoàng đế nổi giận: “Vậy thì chấp nhận nhiệm mệnh làm thống soái, đó là trách nhiệm của hoàng tử!”
Hà Trạch không thèm ngoảnh lại, kéo tôi sải bước ra ngoài.
“Làm giám đốc Viện Nghiên cứu Sinh học Đế quốc cũng được, những thành tựu nghiên cứu đáng sợ kia của con cần phải tạo phúc cho người dân, Lâm Đồng, giúp ta thuyết phục nó…”
Giọng nói của hoàng đế vẫn còn vang vọng phía sau, nhưng chúng tôi đều tự động lờ đi.
Hà Trạch khoác trên người bộ đồ phẫu thuật màu trắng, trên sống mũi còn đeo một cặp kính gọng vàng, trông như vừa mới bước ra khỏi phòng mổ.
“Phẫu thuật suôn sẻ không?”
“Ừm.”
Nhìn khuôn mặt góc cạnh của hắn, khóe miệng tôi không kìm được khẽ cong cong.
“Anh rất quan tâm đến em à?”
Hà Trạch nhìn tôi bằng ánh mắt “em đang nói nhảm cái gì vậy”.
“Trên mạng đều nói anh chọn em là để chọc tức bệ hạ.”
Hà Trạch dừng bước, nghiêng đầu nhìn tôi: “Em tin?”
Tôi gật đầu: “Anh nói em là người phù hợp nhất, em tưởng ý anh là công cụ hình người phù hợp nhất.”
18.
Hà Trạch nhìn tôi như một đứa t.hiểu n.ăng trí tuệ.
“Bình thường vốn cũng không được thông minh lắm rồi, sao giờ còn ngốc đến vậy chứ?”
“Em thông minh lắm à? Nói cụ thể hơn xem nào?”
Tôi chộp được từ then chốt, cười đến mức trong mắt ngập tràn ánh sao.
Hà Trạch sửng sốt, vô thức rời mắt đi.
“…Thì em giả làm Alpha, giả được lâu như vậy mà không bị phát hiện, lại còn trốn được khỏi tay tôi những hai lần.”
Tay tôi đan vào tay hắn, sau đó đưa lên môi hôn nhẹ.
“Cảm ơn lời khen của anh, Hà Trạch, anh còn thông minh hơn.”
Mặt hắn đỏ bừng, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.
“Rốt cuộc ông già đó đã nói gì với em?”
“Không có gì cả, chỉ là em cảm thấy, có những chuyện, tôi vẫn cần phải nói ra, nếu không sẽ dẫn đến hiểu lầm. À, em có thể gọi anh là ‘bảo bảo’ được không?”
Hà Trạch kinh ngạc nhìn về phía tôi.
Thôi được rồi, có lẽ vẫn còn quá sớm.
Dù sao hắn vẫn còn khá ngây thơ.
Tôi khẽ khàng vuốt ve lòng bàn tay hắn.
“Lần đầu tiên gặp anh ở Thành phố dưới lòng đất, khi đó anh vẫn còn là dáng vẻ thiếu niên, bị bọn b/u/ôn n/g/ười bắt được, đó là rối loạn do bài xích pheromone phải không?”
“Ừm.”
“Có phải rất khó chịu không?”
Hà Trạch nắm lấy tay tôi, không cho tôi cử động.
“Vốn là rất khó chịu, nhưng em đã xuất hiện.”
“Em cho tôi uống thuốc, vỗ lưng cho tôi, hát cho tôi nghe, vậy nên mọi thứ cũng không còn khó chịu đến vậy nữa.”
Mi mắt tôi khẽ rung động: “Tại sao không chọn phân hóa?”
“Tôi không muốn.”
“Bệ hạ nói rằng anh lựa chọn phân hóa trở thành Alpha vì em?”
“Ừm.”
“Tại sao?”
“Tôi không biết.”
Tôi im lặng.
Ngón tay thon dài của Hà Trạch khẽ nâng cằm tôi lên.
Đôi mắt màu xanh lam như nước xuân tan chảy, chăm chú nhìn vào mắt tôi.
“Tôi chỉ biết rằng, nếu không gặp được em, có lẽ tôi vẫn còn phải chìm trong vũng bùn pheromone.”
“Nhưng bây giờ nghĩ lại, sai không phải do pheromone, mà là do người sử dụng. Có rất nhiều cách để áp chế thứ đó.”
Tôi nhón chân, tặng hắn một nụ hôn tán thưởng.
“Em đã nói rồi mà, anh là người giỏi nhất.”
Đồng tử trong đôi mắt Hà Trạch bỗng nhiên biến âm u xanh thẳm.
Hắn hôn đáp lại nụ hôn của tôi, ép tôi vào tường.
Như một ngọn lửa không thể chống cự, cuốn lấy t/hiêu đ/ốt tôi.
Tôi lại lần nữa ngửi thấy mùi hương mê hoặc đó.
Như cánh đồng cỏ bát ngát, như bầu trời xanh, như dòng trường giang uốn lượn.
Sau này tôi mới biết, đó là mùi hương khi hắn động tình.
19
Cuối cùng, vỏ bọc của tôi cũng không thể che giấu được nữa.
Bộ phận Quản lý Tình trạng Khẩn cấp Hoàng gia một lần nữa được giao trọng trách xoay chuyển tình thế.
Về đối ngoại, họ tuyên truyền rằng tôi gặp tai nạn và trở thành beta sau khi trải qua lần phân hóa thứ hai.
Nhưng tôi vẫn một mực kiên trì, không khuất phục trước số phận.
Tôi nỗ lực tập luyện, tự đặt ra cho mình tiêu chuẩn cao như Alpha, vất vả nuôi dạy em gái, tận tâm tận chức làm việc.
Chính là một con người bình thường nhưng lại không tầm thường.
Giống như hàng triệu triệu người khác trên thế giới.
Thái tử điện hạ chính là bị thu hút bởi tôi chính là do những phẩm chất kiên cường và lạc quan này, vì vậy ngài đã dũng cảm phá vỡ mọi định kiến xã hội, không màng đến mọi thứ mà lựa chọn tôi.
Từ đó một mối tình vĩ đại đã ra đời.
Thật sự, phải thưởng cho người viết kịch bản mấy cái chân gà mới được.
Viết hay đến nỗi đến tôi cũng tin luôn.
Hà Trạch một lần nữa được mời quay chương trình, lần này hắn nói khá nhiều.
“Bất kể thân phận của cô ấy là gì, chỉ cần là cô ấy là được.”
Đế quốc lại một lần nữa chấn động.
Đặc biệt là đối với những Beta chiếm 80% dân số, họ vốn là nhóm người đông đảo nhất nhưng lại có có cảm giác tồn tại yếu ớt nhất.
Lần này, họ trực tiếp cảm động đến rơi nước mắt, sự tự tin về giới tăng cao nhanh chóng, từ đó dẫn đến một làn sóng tỷ lệ kết hôn tăng cao, cũng coi như gián tiếp thực hiện mục đích ban đầu của cuộc thi tỷ võ cầu thân.
Đêm tân hôn rực rỡ, tôi và Hà Trạch đứng trên ban công cung điện để nhận lời chúc phúc của người dân.
Bầu trời đêm pháo hoa rực rỡ, tiếng reo hò vang dội khắp phố phường.
Tôi cười đến mức cứng cả mặt.
Tôi lén hỏi Hà Trạch, sau này có phải hắn sẽ luôn mang theo cái thân phận Omega này không.
Hắn cười khẽ, ghé tai tôi:
“Cảm giác được người người ngưỡng mộ không tốt sao?”
Hắn đang trêu chọc tôi.
Hôm đó, tôi bị đồng nghiệp kéo theo tra hỏi, cảm giác được đè Omega mạnh nhất, xinh đẹp nhất đế quốc là thế nào.
Tôi muốn nói, mỏi chếc đi được.
Cổ, môi, eo, lưng, chân, chỗ nào cũng mỏi.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Tôi và Ân Ân thành lập Ủy ban Bình đẳng ABO, Thái tử điện hạ mang thân phận Omega sẽ thuận tiện hơn cho việc triển khai công việc.
Tôi nắm lấy tay hắn, hắn cũng mau chóng nắm lại tay tôi.
Cùng nhau mỉm cười ngắm nhìn những ngọn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.
Tương lai phía trước sẽ ngày càng tốt đẹp.
[Kết thúc]