Xuyên Thành Chồng Của Người Mình Thích - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:34:42
1
"Anh về ?"
ngẩng đầu đàn ông đang cửa.
Áo vest đặt may riêng xách trong tay, cổ áo mở hai cúc, cà vạt lỏng lẻo treo cổ, ngay cả mái tóc vốn luôn chỉnh tề giờ cũng rối tung theo cách đầy ngẫu hứng.
Trông giống như công tác về, mà giống như đánh với ai đó xong.
kinh ngạc dậy: "Công việc suôn sẻ ? Sao trông thế ?"
Lương Ngôn Tịch trả lời.
Chỉ lặng lẽ , cứ mãi như .
nhịn bước lên , kéo cà vạt lỏng lẻo của , dắt trong, miệng quên trách: "Sao thế? Mấy ngày gặp mà quên luôn cả vợ ?"
Lương Ngôn Tịch kéo một đoạn, mãi mới lắp bắp lên tiếng: "Nhớ… nhớ chứ."
vô thức đầu .
Ánh mắt vẫn cứ dán chặt .
Có lẽ sự khao khát trong đôi mắt quá rõ ràng, thậm chí còn phảng phất chút ngây ngô của một trai trẻ trải đời.
trừng mắt một cái, hai tay vòng qua cổ , áp sát :
"Nhớ em đến ?"
Người đàn ông ép sát thậm chí còn nín thở.
Ánh mắt hoảng loạn lướt qua lướt , môi mím thành một đường, năm ngón tay siết chặt, trông y hệt một chính nhân quân tử.
Bộ dạng của Lương Ngôn Tịch khiến cảm thấy thú vị.
Dù gì , mỗi công tác về, hóa thành sói đầu tiên luôn là .
khẽ hôn lên yết hầu nhô cao của , cố ý thổi tai : "Chẳng lúc gọi điện còn sẽ cho em mặt ?"
ôm lấy , cảm nhận cơ thể dần trở nên cứng ngắc, giọng mềm mại hỏi:
"Chồng ơi, định cho em mặt thế nào đây?"
Khoảng cách quá gần, gần đến mức ngay lập tức, cảm nhận sự đổi .
Tay trượt xuống , đàn ông mặt bỗng đẩy !
sững sờ .
Chỉ thấy đỏ bừng cả mặt, giọng khàn đặc như giấy nhám mài qua, cúi gằm đầu nhanh:
"Còn… còn tắm…"
Nói xong liền chạy biến căn phòng gần nhất – thư phòng của .
ngơ ngác.
2
Bị Lương Ngôn Tịch từ chối, rúc sofa giận dỗi.
Bình thường chê chủ động là , hôm nay hiếm hoi chủ động một , mà từ chối cũng vẫn là .
là cái đồ kỳ cục!
giận đến mức thầm thề thèm để ý đến nữa, nhưng ngay lúc đó, tai bỗng thấy tiếng động.
Cửa thư phòng Lương Ngôn Tịch nhẹ nhàng mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-chong-cua-nguoi-minh-thich/chuong-1.html.]
Anh len lén liếc một cái, đó lẻn phòng ngủ của hai chúng , trông chẳng khác gì một tên trộm.
nhướn mày.
Dù trong lòng vẫn còn giận, nhưng vẫn theo.
Vừa , ngay khi sắp bước phòng ngủ, Lương Ngôn Tịch chui tọt phòng tắm.
Bên trong vang lên tiếng nước chảy, đang tắm.
vẫn cảm giác đang trốn .
cam chịu bước lên, vặn thử tay nắm cửa phòng tắm, mà vặn .
Cửa khóa!
Giờ thì chắc chắn Lương Ngôn Tịch đang cố ý tránh .
Bình thường bao giờ khóa cửa , ngay cả lúc ngâm trong bồn tắm cũng luôn nhiệt tình mời gọi:
"Vợ ơi, em thực sự tắm cùng ?"
ngoài cửa phòng tắm, hiếm hoi tự hỏi:
Chẳng lẽ lúc nãy quá ?
so với những gì Lương Ngôn Tịch từng với đây, thế là gì chứ?
Lần nào chẳng ôm ấp hôn hít? Lần nào chẳng hành trời đất đảo lộn, suốt ngày suốt đêm?
Lần nào chẳng khiến đến mức xuống nổi giường?
Sao đây?
Chỉ cần chủ động một , liền tránh như tránh rắn rết ?
càng giận hơn, thầm nghĩ đợi ngoài nhất định sẽ bắt nếm mùi đau khổ!
Thế mà chờ một cái là chờ tận một tiếng đồng hồ.
Lương Ngôn Tịch bước khỏi phòng tắm, còn vẻ bối rối lúc nữa, bình tĩnh gọi : "Vợ ơi."
hừ lạnh một tiếng, lưng về phía .
Anh lập tức tiến lên, giọng đầy nịnh nọt: "Xin xin , đều là của . Vừa nãy chỉ là phản ứng kịp thôi. Em mà, mấy ngày nay chúng gặp , nhớ em lắm..."
Anh dụi đầu hõm cổ , nhẹ nhàng cọ cọ.
Cảm giác quen thuộc trở , ngẩng đầu : "Đừng tưởng là em sẽ hết giận."
"Em thể tiếp tục giận mà, ."
Đôi mắt sáng rực, như một chú cún nhỏ.
bỗng chút hoảng hốt.
Lương Ngôn Tịch đây từng như .
Không ánh mắt chứa tình yêu, nhưng ánh mắt tràn ngập khao khát mãnh liệt, chứ như bây giờ—trong đôi mắt lấp lánh ham chan chứa một tình yêu thuần khiết đến khó tin.
Bàn tay vô thức đặt lên má : "Rốt cuộc ?"
"Anh cả."
Anh vòng tay ôm lấy , đặt cằm lên vai , giọng như than thở, cũng như đang thì thầm:
"Anh chỉ cảm thấy thật hạnh phúc."