Xuyên thành nam chính truyện ngược! Đúng là trời cao có mắt - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:31:30
Để tránh rắc rối về , lệnh đuổi hết đám nha , bà tử mà nàng mang từ Tô phủ , để một ai.
Mấy ngày , nàng biến mất.
Ta để tâm. Dù cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi.
hiểu , trong lòng vẫn thấy bực bội.
Ba năm , Phó Tiêu Nhiên đến tìm , vô tình thấy Tô Uyển.
Ta lập tức sai tìm.
Khi gặp nàng , nàng còn là thiên kim tiểu thư của Tô gia nữa. Quần áo rách nát, dáng vẻ tiều tụy, xứng đáng mặt .
Ta cảm thấy mất mặt.
Đã , mất mặt một thì cứ mất hết .
Tô gia suy tàn, các tướng quân của họ rời khỏi kinh thành, còn gì kiêng dè?
Ta sai treo nàng lên cổng thành, chỉ đợi nàng cầu xin tha thứ. ngờ rằng, sáng hôm , khi mở mắt , thế giới mặt bỗng nhiên đổi.
Ta xuống, phát hiện đang trói cổng thành, trong thể của Tô Uyển.
Còn kẻ phía , mặc hoàng bào lộng lẫy, dùng ánh mắt lạnh lùng …
Lại chính là .
Lúc , mới nhận —Tô Uyển gầy.
Làn da nàng tái nhợt, cổ tay mảnh khảnh đến mức chỉ cần siết nhẹ cũng thể bẻ gãy.
Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Nàng … từng là con gái của một trung thần. nàng chỉ lặng lẽ , ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ gợn sóng.
“Chúng thể đổi .”
Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng lời như một lưỡi d.a.o sắc bén, cứa tim .
Nàng hãy dưỡng bệnh cho .
Khi trở thành Tô Uyển, mới phát hiện… điều gì đó đúng.
Phó Tiêu Nhiên—nàng còn là Phó Tiêu Nhiên mà từng .
Nàng cung kính với , khép nép mặt .
ánh mắt …Lại chứa đầy tính toán.
Có lẽ bởi vì từng rằng, cưới Tô Uyển thì sẽ bao giờ hưu thê.
Vào tiệc sinh thần, nàng thậm chí còn liếc mắt đưa tình với ngay mặt bao nhiêu .
Và khi nhận chén nóng, nàng đột nhiên vươn tay—
“A!”
Nước nóng rẫy đổ lên mu bàn tay .
Phó Tiêu Nhiên cúi đầu, giả vờ vô tội.
Giây phút , chợt hiểu .
Nàng , kẻ từng tin tưởng, bao giờ đơn thuần như nghĩ.
Tất cả những gì nàng thể hiện mặt , chỉ là giả tạo mà thôi.
Điều nàng , là quyền lực, là tiền tài.
.
Ta đột nhiên nhớ về quá khứ.
Khi còn nhỏ, phụ hoàng từng bỏ quên trong một chuyến săn.
Đêm đó, co ro trong một cái hang tối om, lạnh lẽo.
Đột nhiên, một cô bé mặc váy đỏ xuất hiện mặt .
Nàng cột tóc hai bên, đôi giày đỏ thêu nơ trông lạ mắt.
Nàng đưa cho một thứ gọi là… bánh mì.
Rồi xuống bên cạnh .
“Ta kể cho một câu chuyện nhé?”
Nàng .
Một ngày nọ, Ngưu Ma Vương sai, công chúa Thiết Phiến liên tục trách mắng.
Tôn Ngộ Không nổi nữa, bèn với công chúa:
“Chị dâu, trách ông Ngưu nữa ?”
Ta hiểu "trách ông Ngưu" nghĩa là gì.
Chỉ thấy nàng khanh khách, lộ chiếc răng cửa nhỏ xinh xắn.
Và cũng bật theo.
Bây giờ nghĩ —
Ta chợt cảm thấy, nàng trông quen.
Để cảm tạ nàng, tháo xuống chiếc ngọc bội duy nhất của , đặt lòng bàn tay nàng.
Nàng khẽ , lúm đồng tiền nhỏ ẩn hiện bên gò má trắng như tuyết.
Trái tim chợt đập mạnh, mặt cũng theo đó mà đỏ lên.
Lần đầu tiên trong đời, thế nào là rung động.
sáng hôm , nàng biến mất.
Người của phụ hoàng tìm thấy , kéo về hoàng cung.
Dù gì, bọn họ cũng chỉ , cho rằng đang mơ một giấc mộng hoang đường.
Ta buồn bã, nhưng cũng chỉ thể chôn ký ức về nàng tận sâu trong đáy lòng.
Sau , gặp Phó Tiêu Nhiên, nhớ đến ân tình năm đó, liền đối xử với nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-nam-chinh-truyen-nguoc-dung-la-troi-cao-co-mat/chuong-7.html.]
từng nghĩ đến—
Có một ngày, chứng kiến Tô Uyển và Phó Tiêu Nhiên bắt cóc, cheo leo vách đá.
Gió lạnh thổi tung váy áo của hai bọn họ.
Trong tay chỉ một nửa hổ phù giả, đủ sức bảo vệ cả hai.
Ta chỉ thể lựa chọn.
Ta với Tô Uyển—
“Hãy đợi .”
Khi trả xong ân tình cho Phó Tiêu Nhiên, nhất định sẽ đối xử với nàng.
…
Tô Uyển đợi.
Nàng nhạt, ánh mắt vô cảm , ngã xuống vực sâu thăm thẳm.
Mãi , mới sự thật.
Người mà năm xưa ở trong hang núi cùng , đưa bánh mì, rộ lên lúm đồng tiền từng là Phó Tiêu Nhiên.
Đó chỉ là một lời dối hơn kém.
Phó Tiêu Nhiên chỉ từ miệng một bà v.ú cũ rằng cô bé chính là Tô Uyển, nhưng lừa dối , rằng đó là nàng .
Bà v.ú và Phó gia, tất cả đều trả giá cho tội của .
Tô Uyển của —
Không thể trở nữa.
Một năm , nhận lệnh đến Giang Nam.
Vốn tưởng rằng đời kiếp , sẽ bao giờ gặp nàng.
trong một ngày tuyết rơi đầy trời, thấy nàng.
Nàng mặc y phục trắng muốt, gốc mai, lạnh lùng .
“Ta còn hứng thú với nữa.”
Chỉ một câu , nhẹ như gió thoảng, nhưng như lưỡi d.a.o sắc bén cắt nát lòng .
Ta vốn là thông minh, đương nhiên hiểu ý của nàng.
Thì … nàng bao giờ yêu .
Ta tự giễu, rời .
khi bước vài bước—
Bóng dáng nàng bỗng hóa thành những hạt sáng li ti, tan biến hư .
Gió thổi qua, mang theo chút hương hoa mai nhàn nhạt.
Đến tận lúc , mới hiểu —
Ta mất nàng.
Vĩnh viễn.
Hai năm , phụ hoàng nhường ngôi, đăng cơ, nắm trong tay thiên hạ.
cơ thể ngày một suy yếu.
Thái y , bệnh của thuốc chữa.
Có lẽ, ngay từ khoảnh khắc đánh mất nàng, vận mệnh của định sẵn là đến kết cục .
Trong cơn hấp hối, ý thức dần trở nên mơ hồ, thể nhẹ bẫng như gió thoảng.
Khi mở mắt , thấy lạc một thế giới xa lạ.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Những tòa nhà cao chọc trời sáng rực ánh đèn, dòng tấp nập qua .
Trước mắt —
Là nàng.
Tô Uyển đó, khoác lên bộ váy ngắn giản dị, đôi mắt cong cong tựa trăng non.
Bên cạnh nàng, một nam nhân thanh nhã, dáng vẻ ôn hòa như ánh trăng mùa thu.
Hắn cúi xuống vũng nước chân, chẳng chút do dự mà bế bổng nàng lên.
Nàng đỏ mặt, khẽ trách móc:
“Anh sợ chiều chuộng em hư ?”
Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, giọng đầy cưng chiều:
“Ngốc quá, trời mưa mà chân em đau, đau lòng?”
Nàng bĩu môi: “Chết tiệt, thật ngọt ngào, Cố Thanh Diễm.”
“Dám ?” Hắn nhướng mày, ánh mắt đầy yêu thương. “Về nhà sẽ dạy dỗ em.”
Mưa lất phất rơi, gió cuốn theo mùi hương hoa dịu nhẹ.
Ta đó, lặng lẽ nàng, đôi mắt nhòe vì nước.
Thì … con gái hằng nhớ nhung, từng gọi là “Uyển Uyển” của , một yêu thương, trân trọng như .
Thì … nàng thực sự từng xuất hiện trong thế giới của .
chẳng hề trân trọng.
Kết cục , lẽ là sự trừng phạt dành cho .
Năm 325, triều đại An Quốc, hoàng đế thứ sáu—Mặc An, băng hà trong giấc ngủ.
Sử sách ghi :
“Hoàng đế Mặc An, kết thúc triều đại.”
Còn về trai si tình từng nắm trong tay cả thiên hạ —
Không ai nhớ đến nữa.
*** Kết truyện *