Xuyên Thành Nữ Chính - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:12:56
Trong cung điện hầu nào khác, chắc là La San sai , căn phòng yên tĩnh, La San cũng gì, nhưng Đường Nhược Nhược thể cảm nhận tầm mắt của nàng vẫn dừng .
Nàng thật sự tinh thần gì, bờ vai gầy gò khẽ nhún, giống như chịu oan ức gì đó, “La San, chuyện gì ?”
Lúc đôi mắt của nàng còn mơ hồ, tóc cũng chút lộn xộn, nhưng càng thêm vài phần rối rắm xinh .
La San thấy nàng tỉnh , mặt dịu một chút, nàng bốn phía tiến gần, “Đêm nay giờ Tý, Man Hoàng đế mật lệnh cho ngươi gặp mặt ở rừng đào.”
Đường Nhược Nhược còn mơ mơ màng màng thấy “Giờ Tý”, “Rừng đào”, “Ngươi …”
“Toa Á Quận chúa, bệ hạ đưa cung trang tới, mời ngài theo nô tỳ rửa mặt chải đầu.” La San ngắt lời nàng.
Nàng như , Đường Nhược Nhược cũng tiện hỏi nữa, chỉ thể ngoan ngoãn theo nàng , khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm bực bội.
Ai cũng bảo khi xuyên qua thì sẽ biểu diễn gì đó, mà nàng nhảy với múa thôi mà cho nàng thích khách luôn , cánh tay của nàng thể vặn gãy đùi của , chẳng lẽ đúng nghĩa là vật hi sinh !
Còn gặp lúc giờ Tý nữa chứ, sẽ phái nàng nhiệm vụ gì đây, thật sự là cái đầu cũng nổ tung !
–
Hơi nước lượn lờ bình phong tràn đầy mùi hương của cánh hoa, lúc nãy còn đang chửi bới chuyện xuyên qua quá tệ của thì Đường Nhược Nhược lúc đang hưởng thụ tắm rửa trong thùng tắm.
Cánh hoa mềm mại sóng nước bao phủ, che mất cảnh sắc nước, nhưng nửa cổ ngọc đơn độc lộ bên ngoài cũng cho tưởng tượng nhiều thứ.
Đường Nhược Nhược dựa thùng gỗ, mái tóc dài quấn tỉ mỉ và dùng xà phòng chà xát gội sạch, còn nàng thì đang híp mắt, cầm cánh hoa chơi đùa trong tay.
Mặc dù cung tỳ hầu hạ gì, nhưng cũng ấn tượng vẻ của vị Quận chúa ngoại lai đến hòa .
Chẳng trách vị bệ hạ gần nữ sắc đó mê hoặc.
DTV
Bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, là của La San, “Toa Á Quận chúa, Phúc công công phái truyền tin, hôm nay bệ hạ ngủ ở Thanh Phong điện.”
Đi ngủ?
Đường Nhược Nhược luôn cảm thấy lầm.
Nếu như nàng hiểu lầm, ý tứ của hoàng đế đến đây để ngủ chính là để thị tẩm nàng chứ gì?
Đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi vô hạn, nàng sợ hãi đến mức đập mạnh thùng gỗ.
“Ai nha, đau quá!” Đường Nhược Nhược quên mất tóc nàng vẫn còn trong tay khác.
“Quận chúa thứ tội!” Nha hầu hạ sợ tới mức quỳ mặt đất.
Lúc Đường Nhược Nhược đau, hai mắt lập tức đỏ hoe, đau về thể xác cộng thêm sự hoảng sợ trong lòng khiến cho khóe mắt nàng rơi một ít nước mắt.
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của họ, Đường Nhược Nhược vội vàng an ủi: “Mau lên , chuyện gì to tát !”
Ngược là bản nàng mới đúng, phỏng chừng tối nay giở trò .
Nàng đầu trông mong La San bình phong, trong giọng mang theo chút khát vọng, “Lục Kinh Trần qua đây… Ngủ, gì đây?”
Nàng nhớ tới tình tiết trong sách hình như chuyện thị tẩm vẫn còn ở phía mà, hơn nữa nguyên chủ võ công bên , tuy rằng đánh với Lục Kinh Trần, nhưng gì cũng thể so hai ba chiêu mà.
Nàng ? Dựa hạ thắt lưng giang thẳng chân ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-4.html.]
Thiếu nữ ngoan ngoãn nép bên thùng gỗ, đôi mắt ngậm nước đầy van xin, dáng vẻ trông điềm đạm đáng yêu cho cũng ôm trong n.g.ự.c dỗ dành.
La San thấy, cũng thèm quan tâm chút nào, giọng vẫn cung kính như , “Mời Quận chúa mau rửa mặt chải đầu, nô lui !”
La San biến mất bình phong, Đường Nhược Nhược tức giận đến phát điên, phồng má thèm chơi đùa với nước nữa, vội vàng phân phó còn đang quỳ bên cạnh: “Mau mau, mau lên, tắm rửa nữa!”
–
Tuy là thị tẩm, nhưng giống như phim truyền hình là dùng chăn bọc khiêng qua, nhưng cũng nhiều chuyện.
Ngồi trang điểm gương đồng, một đám đang bận rộn xoắn tóc cho Đường Nhược Nhược.
Hiện giờ nàng một bộ áo đơn màu đỏ tươi, lẽ là dáng nàng nhỏ nhắn, y phục rộng nên khi nàng mặc y phục luôn cảm thấy trống trải.
Nghĩ đến trong lúc xoắn tóc việc gì , nàng cầm cái gương to bằng lòng bàn tay nghịch.
Gương đồng phản chiếu nàng chút u ám, nhưng gương mặt của trong gương đôi mắt cong cong ngậm nước, chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi càng thêm thanh tú, Đường Nhược Nhược hài lòng với dung mạo .
Lại đến nguyên chủ dáng vẻ giống nàng, đầu tiên nàng soi gương còn chút kinh ngạc, bởi vì mặt mày của nguyên chủ khí khái hùng hơn nàng, khí chất cũng tương đối mạnh.
Mà sự khác biệt lớn nhất giữa và nguyên chủ chính là, mắt của nàng một nốt ruồi lệ, nhưng nguyên chủ .
Đường Nhược Nhược còn cảm thấy đáng tiếc, nốt ruồi lệ của nàng thể coi là điểm nhấn nhan sắc của nàng, nếu nốt ruồi thì thật sự thiếu vài phần phong thái năm đó của nàng.
Nàng gương đồng soi chiếu, đầu ngón tay còn sờ chỗ trắng nõn ở mắt , khi lau sự hoài niệm thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay hình như rớt một cái gì đó.
“Xoảng!” Gương trong tay lập tức rơi xuống đất, phát âm thanh giòn giã.
Mà cung nữ hầu hạ chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của thiếu nữ che mắt , run rẩy như .
“Ra ngoài ! Tất cả các ngoài!”
Một đám rõ nguyên nhân, đành khom rời khỏi phòng.
Còn Đường Nhược Nhược thì dán nửa lên tấm gương lớn, từ từ buông tay .
Thật sự, giống như đúc, ngay cả vị trí của nốt ruồi cũng khác chút nào.
Lúc nàng tiểu thuyết cũng thấy truyện nhắc tới nốt ruồi ở khóe mắt của nguyên chủ, ngược nữ chủ chân của nốt ruồi lệ chính là Toa Á Quận chúa mới , nhưng cũng chỉ ở khóe mắt trái.
Nàng vội vàng nhặt bột phấn bàn trang điểm lên, dùng ngón tay bôi lung tung, nếu bôi thì bôi một nữa, rốt cuộc cho nốt ruồi ở khóe mắt thấy nữa thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng thể rõ nguyên nhân trong đó, nhưng nàng cảm thấy cơ thể thể là của nàng, về phần nguyên chủ, nàng xảy chuyện gì mà xuất hiện sự sai lầm như .
bây giờ nàng mang phận của nguyên chủ, chừng chỉ cần thành yêu cầu của cốt truyện, nàng thể lấy tự do, thậm chí trở về thế giới của .
“, chính là như !”
Đường Nhược Nhược liệt ghế thêu, ngừng an ủi bản : “Làm những gì bản nên , cho dù hảo nữa, chỉ cần để cốt truyện quỹ đạo thì cũng thể thành công lui .”
Nàng mới thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài truyền đến một tiếng truyền bẩm.
“Bệ hạ giá lâm!”