XUYÊN THÀNH THÁI HẬU, TA VẪN PHẢI CHĂM CHÁU - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-14 21:41:28
1
Ta cúi đầu viên bánh tròn nhỏ chân.
Trên nó, mặt nó đều lấm lem bùn đất, giống hệt một con mèo hoa nhỏ.
Nó cũng đang ngẩng đầu .
Thấy là , nó liền lùi một chút.
“Hoàng tổ mẫu...”
Ồ, nhận đấy.
Một trong hai đứa cháu đích tôn duy nhất của nguyên chủ, tròn năm tuổi.
Ta xổm xuống.
“Bảo bối ngoan, việc gì lăn lộn trong vũng nước gì?”
Nó chớp mắt :
“Trời tối quá, rõ...”
Tim mềm nhũn .
Nhớ mấy đứa cháu lớn của hồi nhỏ cũng mềm mại như thế , nghịch như khỉ.
Ta bế nó suốt đường về Từ An cung.
Cô cô chưởng sự là Phù Trụ theo phía mấy nhắc:
“Để nô tỳ bế cho, kẻo bẩn y phục của Thái hậu.”
Đứa nhỏ trong lòng im lặng, tay nhỏ túm lấy vạt áo bùn đất cọ lấm lem của .
Lúc lau mặt cho nó, liền hỏi:
“A Từ của chúng , muộn thế còn gì ở Ngự hoa viên thế?”
Nó ngập ngừng một lúc mới :
“Chiều nay con nhòe chữ của A Trúc , tức giận, con sợ mẫu hậu phạt nên trốn ...”
Ta lau sạch mặt mũi đầy bùn của nó, dùng khăn nóng lau một lượt.
“Không , về cung tắm rửa sạch sẽ, quần áo là .”
Diệp Kính Từ vẫn nắm chặt vạt áo :
“Tổ mẫu...”
Ta xoa đầu nó:
“Đừng sợ, tổ mẫu sẽ bảo cô cô Phù Trụ đưa con về, mẫu hậu chắc chắn sẽ phạt con .”
Thuận tay véo má nó một cái.
Giặt sạch , trắng trắng mềm mềm, tay!
Lúc Phù Trụ dắt nó ngoài, nó với tay lấy chiếc khăn lau mặt cho nó:
“Dính bẩn , cháu mang về giặt sạch trả tổ mẫu.”
Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-thai-hau-ta-van-phai-cham-chau/1.html.]
Sao trở thành bạo quân g.i.ế.t như ngóe, còn sụp đổ cả một triều đại chứ?
O mai Dao Muoi
Nghĩ đến tình tiết cuối trong sách, thật sự hiểu nổi.
Cho đến khi Phù Trụ , Trường Lạc cung vẫn như thường lệ, hoàng hậu đang dạy Diệp Kính Trúc học chữ, ai nhớ Diệp Kính Từ cả buổi về.
Ta múc tổ yến trong bát, gì.
Phù Trụ hỏi :
“Tối nay món điểm tâm hợp khẩu vị Thái hậu ? Nô tỳ sẽ sai .”
“Không cần.”
Ta đặt thìa xuống:
“Ngươi bảo ngự thiện phòng nấu ít chè trôi nước, thêm chút canh nóng, nhanh lên, bưng đến, chúng Trường Lạc cung.”
2
Kết quả tới cửa, trong điện tiếng van xin:
“Nương nương, điện hạ thật sự bệnh , từ lúc về bắt đầu sốt, giờ mê man !”
Phù Trụ nhận giọng:
“Là A Ninh, nha bên cạnh đại điện hạ.”
Giọng điềm đạm của hoàng hậu vang lên đó:
“Bổn cung là mẫu nó, nó bệnh , bổn cung chẳng lẽ ?”
“Nó giả bệnh để tránh bổn cung trách phạt, ngươi còn hùa theo dối, xem ngươi sống nữa ?”
A Ninh đang :
“Nương nương! Nô tỳ thật sự dối, xin cho ngự y đến xem một cái thôi, chỉ cần xem thôi, điện hạ thật sự bệnh mà!”
Lại giọng trẻ con líu ríu:
“Mẫu hậu mẫu hậu, ca ca hình như thật sự khỏe, từ lúc về vẫn ngủ miết, con gọi mà thèm trả lời.”
Hoàng hậu vẫn bình thản:
“Không cần để ý đến nó, nó là vì chột nên mới dám để ý con đấy.”
“Nó bệnh, chỉ là sợ mẫu hậu phạt nên cố ý giả vờ. A Trúc ngoan, tuyệt đối đừng học theo con...”
Ta đá bay cửa Trường Lạc cung.
3
Hoàng hậu ngạc nhiên hành lễ:
“Mẫu hậu đến đây?”
Diệp Kính Trúc đầy bốn tuổi chạy lon ton tới ôm lấy chân :
“Hoàng tổ mẫu!”
Ta cúi bế nó lên, nội điện đáp:
“Ai gia đến, thì đại tôn tử của ai gia chẳng bệnh c.h.ế.t ?”