Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 233: Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-06-04 07:50:28

Phượng Khê không biết xây một gian phòng cần bao nhiêu gỗ, nên nàng không hề dừng lại, mà tiếp tục đi “đánh chiếm” cây Lôi Kích số ba…

Độc Cô viện trưởng cảm thấy trái tim đau đớn không thôi.

May mà thời gian khảo hạch chỉ có năm canh giờ, chứ nếu không hạn chế về mặt thời gian, sợ rằng Phượng Khê sẽ chặt hết tất cả cây Lôi Kích ở Vùng đất bị nguyền rủa mất thôi.

Chỉ còn nửa canh giờ nữa là hết thời gian khảo hạch, Phượng khê đã chặt được tám cây Lôi Kích.

Khi nàng đang chuẩn bị bảo Quân Văn chặt cây số chín, thì ánh trăng giữa trời đột nhiên bị mây đen che khuất.

Những người khác không quá để bụng, bởi đây không phải chuyện hiếm gặp.

Nhưng da đầu Phượng Khê lại tê dại từng cơn.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, hỏi Tần Mộc: “Này, cách bao lâu thì Vùng đất bị nguyền rủa sẽ bị sét đánh một lần thế? Từng có tiền lệ cách nửa năm bị đánh một lần chưa?”

Tần Mộc đáp: “Thường sẽ cách từ ba đến năm năm. Thi thoảng sẽ cách tận bảy, tám năm. Nhưng ngắn nhất cũng phải cách ba năm.”

Phượng Khê thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm xúc bất an trong lòng nàng vẫn chẳng hề dịu đi, thế là nàng nói với Quân Văn: “Huynh đừng chặt vội, để muội tâm sự với nó đã.”

Quân Văn: “…”

Những người khác: “…”

Nàng muốn tâm sự với cây Lôi Kích á?

Tâm sự chuyện gì?

Chẳng lẽ tâm sự chuyện nàng đã chặt tám đồng loại của nó?

Hay là báo trước cho nó rằng nàng sắp tạo cho nó một hình tượng mới?

Phượng Khê tới gần cây Lôi Kích, cười tủm tỉm nói: “Ban nãy ta chỉ đùa ngươi chút thôi. Với một người lương thiện như ta, hái quả của ngươi đã là quá đáng lắm rồi, sao có thể chặt cành của ngươi nữa?”

Mọi người lẳng lặng ngửa đầu nhìn trời.

Khi nói những lời này, lương tâm của nàng không đau ư?

Phượng Khê nói tiếp: “Ta nghe nói, ngươi rất thích bị sét đánh. Để bồi thường cho ngươi, chi bằng ta giúp ngươi triệu hoán một tia sét tới đây nhé?”

Cây Lôi Kích: “…” Nàng đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?

Chỉ bằng nàng mà cũng đòi triệu hoán thiên lôi á?

Nàng tưởng bản thân là Thiên Đạo chắc?

Đúng lúc này, một tia sét xẹt qua giữa không trung, rồi bổ thẳng về phía Phượng Khê.

Đương nhiên, trong mắt những người khác, là sét đánh về phía cây Lôi Kích. Bởi hiện tại Phượng Khê đang đứng dưới tán cây Lôi Kích.

Cả cây Lôi Kích và mọi người đều sững người.

Phượng Khê thế mà thật sự triệu hoán được một tia sét!

Nàng còn là người không?

Bây giờ Phượng Khê không có thời gian để tự hỏi xem bản thân có còn là người không. Nàng hoảng hốt nhận ra rằng tia sét lần này thô to hơn tia sét lần trước nhiều.

Nàng vừa né sét, vừa hét lên với cây Lôi Kích: “Ngươi còn chờ gì nữa? Mau chủ động hứng sét đi! Cơ hội ngàn năm có một đó, nếu bỏ lỡ, ngươi sẽ hối hận cả đời cho xem!”

Cây Lôi Kích thoáng ngơ ngác. Trước kia nó vẫn luôn bị động chịu sét, giờ nha đầu Nhân loại kia lại bảo nó có thể chủ động hứng chịu!

Chủ động thế nào?

Khi nó chưa biết bản thân nên làm gì, Phượng Khê đã ném một sợi dây sắt lên thân cây của nó.

 

 

Cây Lôi Kích đã dồn gần như toàn bộ linh trí của bản thân vào thời khắc này.

Nó rung cành thật mạnh, khiến sợi sắt chạm vào tia sét.

Đoàng!

Sức mạnh của sét lập tức truyền tới người nó.

Chính là loại cảm giác này!

Quá sảng khoái!

Sảng khoái hơn việc bị động chịu sét nhiều!

Hóa ra, đây mới là cách tu luyện chính xác!

Nếm được vị ngọt, cây Lôi Kích càng rung cành mạnh hơn, để sợi sắt đuổi theo tia sét.

Phượng Khê vừa chạy vừa ném sợi sắt lên thân cây, sợi sắt càng nhiều, cơ hội cây Lôi Kích đuổi kịp tia sét càng lớn.

Thiên Lôi sắp tức c.h.ế.t rồi.

Vất vả lắm nó mới tìm được cơ hội đánh nha đầu thối này, kết quả lại bị cây Lôi Kích ngăn cản.

Thích bị sét đánh đúng không?

Vậy nó sẽ đánh cây Lôi Kích thành than trước, rồi đánh Phượng Khê sau!

Thế là, thiên lôi chủ động bổ thẳng xuống cây Lôi Kích.

Cây Lôi Kích không chịu nổi.

Lá cây cuộn tròn lại.

Phượng Khê hét về phía mấy người Giang Tịch đang ngẩn người ở phía xa: “Tròng vòng tròn sắt vào người nó! Nhanh!”

Lúc này mọi người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng ném vòng tròn sắt lên cây Lôi Kích.

Ném xong, cây Lôi Kích đã trở thành… trạm trung chuyển.

Toàn bộ sức mạnh của sét mà thiên lôi giáng xuống người cây Lôi Kích đều bị dẫn vào lòng đất.

Thiên Lôi tức điên lên.

Nó chỉ đành bỏ qua cây Lôi Kích, quay sang đánh Phượng Khê.

Phượng Khê khẽ đảo mắt, bảo mấy người Quân Văn đừng tròng vòng tròn sắt lên cây Lôi Kích nữa, mà tròng lên tia sét.

Không có “kẻ trung gian” hưởng “chênh lệch giá”, tốc độ truyền xuống đất lại càng nhanh hơn.

Thiên Lôi tức run người.

Nó là thiên lôi, không phải lừa.

Thế mà họ lại tròng “dây sắt” vào cổ nó.

Phượng Khê, ngươi thật sự quá thất đức!

Nếu các tu sĩ đều học theo, sau này khi độ kiếp, ai nấy cũng tròng dây sắt vào cổ nó, thì nó còn mặt mũi đâu nữa!

Nàng chờ đó cho nó!

Sớm muộn gì nó cũng nghĩ ra cách giải quyết vòng sắt rách của nàng.

Đến lúc đó, nó sẽ khiến nàng trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Loading...