Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 235: Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-06-04 07:50:32
Phượng Khê không biết bản thân đã khơi gợi lòng thương hại của Tần Mộc, bây giờ con hàng này chỉ hận bản thân không thể mọc ra tám cái tay, để hái được thật nhiều, thật nhiều nấm Huyễn Kim.
Nàng hái! Nàng hái! Nàng hái hái hái!
Hái về nấu canh cho sư phụ uống!
Hái về đổi linh thạch cho sư phụ!
Nàng suy đoán, có thể do nàng dẫn một lượng lớn sức mạnh của sét vào đất, nên mới thôi thúc đám nấm Huyễn Kim này mọc lên.
Không ngờ đồ chó Thiên Lôi kia còn có tác dụng này.
Những người đang quan sát qua đá truyền ảnh lại lần nữa chìm vào bầu không khí im lặng đầy quỷ dị.
Nấm Huyễn Kim một năm chẳng mọc được mấy cây, ấy thế mà giờ đây lại mọc cả mảng lớn!
Vận may của Phượng Khê tốt quá rồi đấy!
Quan trọng là, thứ này không phải vật phẩm mà nhiệm vụ yêu cầu, ai hái được thì thuộc về người nấy.
Nàng lại kiếm bộn rồi!
Hải trưởng lão nói: “Không thể không nói, nha đầu Phượng Khê quả là điềm lành, những ai đi theo nàng đều được thơm lây. Không nói đâu xa, đám học sinh lớp Hoàng kia đúng thật là nằm thắng.”
“Thành tích không quan trọng, quan trọng là chúng đã tìm lại được sự kiên định và quyết tâm tu luyện, thứ này sẽ theo chúng cả đời. Độc Cô viện trưởng, ngươi có nên khen thưởng cho Tiểu Khê chút gì đó không?”
Độc Cô viện trưởng: “…”
Hay ông ta đưa cả thư viện Thiên Khư cho nàng luôn nhé?
Đồ già mà không biết xấu hổ!
Đúng là được hời mà còn khoe mẽ!
Phượng Khê đã kiếm đầy bồn đầy bát rồi, thế mà ngươi còn giúp nàng đòi khen thưởng. Ngươi không sợ nha đầu đó no c.h.ế.t à?
Ông ta nghiến răng, rồi gằn từng chữ: “Đợi cuộc khảo hạch kết thúc, ta nhất định sẽ khen thưởng cho nha đầu đó!
Tâm trạng của Hải trưởng lão vui vẻ không thôi.
Hóa ra chỉ cần mặt dày một chút, là cuộc sống sẽ tốt đẹp đến mức này!
Nếu sớm nhận ra điều này, ông ấy đã chẳng lãng phí thời gian ở Tàng Thư Các suốt bao nhiêu năm.
Mấy người Phượng Khê tốn chừng nửa canh giờ để hái sạch nấm Huyễn Kim.
Nàng vẫn chưa đã thèm, cất giọng tiếc nuối: “Nếu xuất hiện thêm một tia sét thì tốt rồi.”
Mọi người: “…”
Nàng đúng là điển hình cho câu nói cần tiền không cần mạng.
Mọi người cười nói trong chốc lát, thì nhiệm vụ của giai đoạn khảo hạch thứ ba được công bố.
Đó là tới tế đàn của Yểm tộc để tế bái tổ tiên.
Phượng Khê tò mò hỏi: “Nhiệm vụ này khó lắm à?”
Tần Mộc liếc nàng, đáp: “Không khó, nhưng có nguy hiểm đến tính mạng.”
Hai mắt Phượng Khê lập tức sáng rực lên: “Nguy hiểm thế nào?”
Tần Mộc: “…”
Sao hắn ta cứ cảm thấy nàng vừa hưng phấn vừa mong chờ thế nhỉ?
Không ngờ Phượng Khê đúng là rất hưng phấn và mong chờ thật. Bởi nàng đã phát hiện ra rằng, nhiệm vụ khảo hạch càng khó, thì nàng càng kiếm bộn.
Nói không chừng lần này sẽ kiếm được một khoản lớn ấy chứ.
Tần Mộc giải thích: “Tế bái tổ tiên gồm hai bước, bước đầu tiên là viết văn tế, không cần lo về nội dung, đã có bài tế mẫu, chỉ cần chép lại là được. Nhưng giấy và bút để sao chép được chế tạo đặc biệt, trong quá trình sao chép sẽ tốn một lượng thần thức cực lớn, chỉ cần bất cẩn xíu thôi là sẽ tổn thương thần thức, thậm chí biến thành người ngu dại.”
“Bước thứ hai là dâng văn tế qua đầu rồi tiến hành quỳ lạy. Trong quá trình này, ý thức còn sót lại của tổ tiên sẽ tấn công người quỳ lạy. Không thể tránh né, chỉ có thể chịu đựng. Nhẹ thì bị thương ngoài da, còn nặng thì sẽ bị thương nặng, thậm chí mất mạng.”
Nghe xong, Phượng Khê buột miệng hỏi: “Các ngươi cung phụng tổ tiên hay kẻ thù thế?”
Làm gì có tổ tiên nào tra tấn đời sau của mình như thế?
Tần Mộc vội nói: “Không thể nói vậy được. Tổ tiên làm vậy cũng chỉ muốn tôi luyện thần thức và ý chí của bọn ta, bọn ta nên cảm ơn mới đúng.”
Phượng Khê: “… Được thôi, dù sao cũng là tổ tiên của Yểm tộc các ngươi, các ngươi sẵn lòng thì cứ làm. Đệ tử Nhân tộc bọn ta không tham gia đâu, chỉ đứng ngoài hóng chuyện thôi.”
Tần Mộc cũng nghĩ vậy.
Thần thức của Nhân tộc vốn yếu ớt, căn bản không thể viết văn tế.
Vả lại, người ta đã giúp họ giành hạng nhất hai lần rồi, lần này họ nên tự thân vận động thì hơn.
Thế là, hắn ta nói: “Được! Tế đàn cách nơi này tận vài trăm dặm, chúng ta vẫn nên xuất phát nhanh thì hơn.”
Vì thế, mọi người vội bay về phía tế đàn.
Không bao lâu sau khi họ rời đi, Vùng đất bị nguyền rủa thoáng rung nhẹ, nhưng chỉ chốc lát đã khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Đoàn người Phượng Khê vội chạy thẳng tới tế đàn mà chẳng nghỉ ngơi lấy một giây phút nào.
Ba lớp khác đã tới.
Dù không muốn nhưng họ vẫn phải thừa nhận, thực lực của lớp Hoàng là yếu nhất, ngay cả tốc độ cũng chậm hơn người ta nhiều.
Thấy học sinh của lớp Huyền đã bắt đầu chép văn tế, Phượng Khê tò mò nghiêng đầu qua xem.
Lớp trưởng Sở Liên Tu của lớp Huyền đang chăm chú viết văn tế, vừa khẽ ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt nhỏ của Phượng Khê, hắn ta sợ tới độ tay run lên, tờ văn tế lập tức biến thành tro bụi.