Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 240: Chương 240
Cập nhật lúc: 2025-06-04 07:50:44
Do từ hôm giờ đã tham gia mấy vòng khảo hạch liên tiếp, nên lần này, họ có năm canh giờ để nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại.
Phượng Khê không đả tọa tu luyện nữa, mà bắt đầu bày quán bán hàng.
“Lại xem đi, lại xem đi, cháo hải sản từ biển Vô Cực đây. Cháo vừa mềm vừa thơm vừa ngon đây. Ăn một miếng khiến lòng vui sướng, ăn hai miếng mặt mày hồng hào, ăn một bát sẽ trợ giúp tu luyện, làm ít công to.”
“Thịt yêu thú hệ băng từ vùng Cực Băng đây, chiên, xào, nấu, hấp đều thơm ngon cả. Trẻ con ăn cơ thể phát triển, người già ăn vui vẻ phát điên.”
“Đan dược của Nhân tộc đây, chỉ bán với giá hai nghìn Yểm thạch, chỉ bán với giá hai nghìn Yểm thạch! Hai nghìn Yểm thạch, mua không thiệt, hai nghìn Yểm thạch, không mua là tiếc! Người đi ngang qua đừng bỏ lỡ nhé!”
“...”
Hiện tại học sinh của thư viện Thiên Khư vừa mệt vừa đói, nào chịu nổi những lời chào hàng đầy hấp dẫn của Phượng Khê.
Hơn nữa mọi người đều có lòng ham của lạ, luôn cảm thấy tò mò với những gì bản thân chưa được nếm thử.
Chủ yếu giá cả cũng không đắt, mua chút cũng chẳng sao.
Vì thế, không ít người đều tới mua.
Mấy người Giang Tịch cũng không tu luyện nữa, đều chạy tới giúp đỡ Phượng Khê.
Nhất là Quân Văn và Hình Vu, người này còn hét to hơn người kia.
Mấy người Độc Cô viện trưởng đang theo dõi bên ngoài đá truyền ảnh: “…”
Dù họ đã chứng kiến nhiều hành động khác người của Phượng Khê, nhưng lần nào họ cũng kinh ngạc không thôi.
Sao nàng lại cứ luôn có mấy ý tưởng khác người thế nhỉ?
Đến tham gia khảo hạch còn tranh thủ thời gian buôn bán được!
Nàng nghèo phát điên rồi đúng không?
Phượng Khê không biết mình có nghèo phát điên không, nàng chỉ biết nàng kiếm bộn rồi.
Học sinh của thư viện Thiên Khư giàu thật!
Còn ngu xuẩn không biết mặc cả nữa chứ!
Nàng ra giá bao nhiêu, họ trả bấy nhiêu.
Phượng Khê vui c.h.ế.t đi được!
Yểm tộc quả là mảnh đất tốt lành.
Từ khi đến Yểm tộc, kho vàng nhỏ của nàng dần nhiều lên.
Đoán chừng chỉ cần ở thêm mấy ngày nữa, Huyền Thiên Tông của họ sẽ có thể thoát khỏi tầng lớp nghèo khó, leo lên tầng lớp khá giả thôi.
Để kiếm thêm bạc, Phượng Khê còn áp dụng vài chính sách đẩy mạnh tiêu thụ.
Cái gì mà “đại hạ giá”, “giảm siêu khủng”, nhóm học sinh Yểm tộc nghe mà kinh ngạc và hoảng hốt không thôi.
Xem ra cuộc sống của Nhân tộc thật sự rất khó khăn.
Nếu không đệ tử Nhân tộc đã chẳng ra sức hú hét to đến vậy.
Khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Phượng Khê đã bán hết một lu sành đan dược và vài bao tải bùa chú.
Giá cả cao gấp ba lần giá của ở Nhân tộc.
Không phải nàng làm gian thương đâu nhé, bởi chẳng ai mạo hiểm đến Yểm tộc để bán mấy thứ này cả. Nàng chỉ kiếm phí vận chuyển và phí nhân công thôi.
Nàng kiếm được hơn một nghìn vạn Yểm thạch, quy đổi thành linh thạch thì tương đương hơn ba nghìn vạn.
Tuy Yểm thạch không thể trực tiếp lưu thông ở Nhân tộc, nhưng cũng có cửa hàng chuyên thu mua, căn bản không cần nghĩ cách đổi sang hiện vật.
Sau khi dọn quán, Phượng Khê nói với mấy người Giang Tịch rằng: “Bận rộn nửa ngày trời mà chỉ kiếm được có vài đồng bạc. Đúng là muội chẳng có chút thiên phú kinh doanh nào cả.”
Mấy người Giang Tịch: “…”
Nàng không có thiên phú kinh doanh á?
Vậy họ là gì?
Đồ ngu ư?
Lúc này, đạo sư phụ trách khảo hạch tuyên bố nội dung khảo hạch của giai đoạn thứ tư.
“Lập tức tới hẻm núi Đan Nhai để thu thập Ly Hỏa Dạ Quang Sa. Thứ tự xếp hạng sẽ được căn cứ vào trọng lượng mà các ngươi kiếm được, thời gian khảo hạch là ba ngày.”
Phượng Khê nhỏ giọng hỏi Tần Mộc: “Ly Hỏa Dạ Quang Sa là gì thế?”
“Phân của Dơi Ly Hỏa.”
Phượng Khê: “…”
Yểm tộc gớm thật đấy.
Nhưng đúng là trong trung dược có một loại dược liệu tương tự thật, phân dơi còn được gọi là Dạ Minh Sa, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc.
Phượng Khê cảm nhiệm vụ khảo hạch lần này dễ như ăn sáng, chỉ cần nàng ném một đống thuốc nhiều con nhiều cháu ra, đảm bảo đám Dơi Ly Hỏa kia sẽ không có tâm sức đâu mà quan tâm đến chuyện hay người khác.
Chỉ là, khi nàng vẫn đang chìm trong cơn đắc ý, chợt nghe đạo sư phụ trách khảo hạch nói: “Để đảm bảo sự công bằng, giai đoạn khảo hạch lần này nghiêm cấm sử dụng các vật phẩm bên ngoài như đan dược, bùa chú, trận pháp,… Nếu có người vi phạm, trực tiếp bị loại.”
Phượng Khê: “…”
Quy định này rõ ràng đang nhằm vào nàng!
Thế mà trước khi tiến vào, Khương đạo sư còn nói các cuộc khảo hạch của thư viện Thiên Khư đều không có quy tắc, quy định. Bây giờ thì sao?
Phượng Khê chẳng hề biết rằng, nếu không bận tâm đến thể diện và danh dự của bản thân và thư viện Thiên Khư, Độc Cô viện trưởng thậm chí đã hủy ngang cuộc khảo hạch rồi ấy chứ!
Bị các đệ tử Nhân tộc vả mặt hết giai đoạn này đến giai đoạn khác thì cũng thôi đi, đằng này còn bị Phượng Khê hốt bao nhiêu là chỗ tốt!
Nhưng sau khi thêm quy định giữa chừng, Độc Cô Viện trưởng lại thấy tự tin hơn nhiều: chắc chắn vòng này sẽ gỡ gạc được.
Dù Phượng Khê lắm chiêu nhiều trò đến đâu thì nữa, thì tu vi của nàng cũng chỉ mới đạt tới tầng một của kỳ Luyện khí.
Trong số các đệ tử Nhân tộc còn lại cũng chỉ có bốn Trúc Cơ trung kỳ, còn lại đều là Luyện Khí kỳ, chỉ cần học sinh của thư viện phát huy bình thường, thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.