Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:49:40

Nhìn thấy Phục Nguy cậy mạnh, Ngu Huỳnh nên lời.

Nàng từ bát thịt quả màu cam thu hồi ánh mắt, hướng ngoài gọi Phục An.

“Ngươi đem cái để nắng phơi một lát, chờ đến tối sẽ mang .”

Phục An tiểu thúc , liếc vị tiểu thẩm , dường như cũng hiểu việc gì. Nàng sai khiến tiểu thúc tật nguyền của việc.

Lúc Phục An ngoài, Ngu Huỳnh đột nhiên nhớ tới việc gì đó, vội vàng gọi : “Chờ một chút.”

Phục An bực dọc đầu nàng. Ngu Huỳnh căn dặn: “Ngươi với nãi nãi ngươi bảo tiểu thúc ngươi việc đó .”

Phục Nguy đang cụp mắt hai tay bỗng khép , nhướng mi nàng. Bảo việc nhưng còn lén lút?

Phục An hiểu vì , thấy nàng : “Nãi nãi ngươi nếu như việc , chắc chắn sẽ đến tiểu thúc ngươi , ngươi chắc chắn nãi nãi của việc mệt nhọc chứ.”

Phục An nàng nhất thời nhíu mày, : “Việc thì .”

“Nếu nãi nãi ngươi , thì giữ bí mật.”

Phục An bỗng cảm thấy với tiểu thúc nên chút do dự. Một lát , gật đầu, chột len lén liếc tiểu thúc , quyết đoán xoay , khỏi gian nhà cũng đầu .

Ngu Huỳnh thấy cảnh Phục An lén Phục Nguy, thầm nghĩ chút hổ thẹn nhưng nhiều.

Ngu Huỳnh buông chai rượu thuốc xuống, bưng một chậu nước lạnh mang . Nàng cầm vải bố vắt khô một nửa, với : “Cởi áo .”

Phục Nguy ngờ hoặc: “Không xoa thuốc rượu ?”

Ngu Huỳnh giải thích: “Theo lý thuyết chườm đá lạnh nhưng ở đây , nước thì cũng lạnh lắm nên chỉ thể lau cho bớt sưng, sáng mai dùng rượu thuốc xoa cho tan m.á.u bầm.”

Nàng giở tấm vải lặng lẽ . Lặng im chốc lát, Phục Nguy cởi chiếc sấn y mặc , để lộ phần vai bên trái.

Ngu Huỳnh đang đắp khăn lên chỗ vết thương m.á.u ứ, nhưng kỹ còn một vết thương cũ mà khi nãy nàng mấy để ý.

Vạt áo cởi tất nhiên thể che hết lồng n.g.ự.c . Lồng n.g.ự.c gầy gò vẫn thấp thoáng thấy bóng dáng săn chắc , lồng n.g.ự.c trắng nõn lạnh lẽo còn những vết xước lớn nhỏ.

- giống như kéo lê mà trầy da.

Ý nghĩ hiện , ánh mắt nàng di chuyển rơi phần xương bả vai của , nơi còn vết thương tuy kết vảy nhưng m.á.u đọng vẫn tan. Ngu Huỳnh bỗng nhiên nghĩ đầu gối cũng nhiều vết thương bầm tím.

Nàng lúc cho rằng đó là vết thương do khác đánh gãy chân nên cũng kỹ, bây giờ thấy càng giống như là đè mặt đất mà hành hạ.

Nàng dừng động tác mấy giây, Phục Nguy tựa hồ cũng nhận nàng đang đánh giá , âm thanh lãnh đạm: “Bất quá chỉ là vết thương cũ mà thôi.”

Bất quá chỉ là vết thương cũ mà thôi...

Ngu Huỳnh rõ, đối với tuy là vết thương cũ, nhưng quá khứ của là vết thương mới.

Nàng nhắm mắt , âm thầm thở lấy chiếc khăn còn lạnh đắp lên cánh tay . Đầu ngón tay nàng xẹt qua da thịt của , cánh tay Phục Nguy chút căng thẳng.

Ngu Huỳnh để ý chỉ căn dặn : “Cách một lát lúc khăn còn lạnh thì ngươi đổi cái mới, giặt xong đắp nữa.”

Phục Nguy gật đầu, xem như là đáp lời.

Ngu Huỳnh hỏi gì thêm, : “Ngoại trừ vết bầm tím đùi thể động chạm tới, những chỗ khác tụ m.á.u ngày mai chườm nóng.”

Phục Nguy đè chiếc khăn, im lặng hồi lâu, chờ đến khi Ngu Huỳnh xắn tay áo xong chuẩn khỏi phòng, mới mở miệng: “Ngươi chuyện của ?”

Ngu Huỳnh đang xoay thì đầu , hiện tại mới hỏi tới muộn?

vẫn gật đầu, đáp: “Có chút ít.”

Phục Nguy cụp mắt: “Nếu , thì nhầm lẫn phận với hai mươi năm nay yên , hi vọng chật vật gian khổ, bây giờ quyền thế, hủy hoại bên cạnh đều dễ dàng.”

“Sau đó thì ?” Ngu Huỳnh hỏi.

Phục Nguy ngước mắt lên nàng, chậm rãi : “Hắn hủy hoại ngươi cũng dễ dàng, những nỗ lực của ngươi bây giờ cũng sẽ thành bọt nước.”

Làm Ngu Huỳnh những điều , nhưng nàng cũng thời đại của Thái thú Vũ Lăng nhanh cũng sẽ tới. Hơn nữa đến lúc chiến loạn, một cô nương như nàng thật khó để tự bảo vệ . Phục Nguy tuy gãy chân nhưng năng lực tự vệ, ở bên cạnh cũng là sai lầm.

Những lời , tất nhiên thể .

Ngu Huỳnh liền đổi cách khác: “Hiện giờ thể ? Lấy bốn biển là nhà, trở về Dư gia?”

Nàng dừng một chút, : “Nếu trở về Dư gia, lẽ nào những sẽ bỏ qua cho ?”

Phục Nguy tiếp lời.

Ngu Huỳnh hỏi: “Trở về Dư gia, ngươi cảm thấy thể sống ở Dư gia nữa ?”

Người Dư gia hiểu rõ Dư Lục nương, nàng thể giả vờ như thật, hơn nữa nếu như đóng vai ác lâu ngày, nàng sợ cuối cùng sẽ quên vốn là ai.

Có lẽ cũng nghĩ đến cảnh tượng nàng sống ở cũng thỏa đáng, vì thế Phục Nguy cũng trầm mặc.

Ngu Huỳnh bất đắc dĩ thở , : “Hiện chỉ còn đợi binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, tùy cơ ứng biến, ngươi cần với những việc như , cái đó đều .”

Thậm chí, điều nên nàng đều .

Sau khi xong những lời , nàng xoay cửa.

Phục Nguy nàng vén rèm cỏ , rơi trầm tư. Một lát , lấy mảnh khăn nóng bỏ trong chậu nước, đó vén tấm chăn lên, về phía đôi chân ghét bỏ hơn một tháng nay.

Xuyên qua tầng vải mỏng thể thấy rõ đồ đang cố định hai chân lộ ngoài. Nhìn mấy giây, định đem tấm chăn đắp trở nhưng tay đang cầm chiếc chăn của , chung quy đem đẩy sang một góc.

Sau đó Phục Nguy lấy cây sào tre nhấc tấm rèm cỏ cửa lên, ánh mắt bên ngoài.

Trong sân, hình nhỏ gầy đen thui của Phục An đang rửa rau, một bên đang coi lửa, nó bất quá chỉ mới tám tuổi nhưng sớm chăm lo việc nhà.

Mà La thị - vất vả quá độ từ nhỏ trở nên sớm già nua, hình trông lọm khọm, đôi mắt yếu, bà chỉ thể một bên ở tảng đá, giúp đỡ cũng giúp gì.

Phục Ninh bé nhỏ ăn đủ dinh dưỡng vẫn luôn ốm đau bệnh tật, hiện gần năm tuổi mà chuyện.

Tầm mắt Phục Nguy cuối cùng rơi Ngu Huỳnh. Nàng nhiều bí mật, nhưng thể nghi ngờ, tình cảnh của nàng hiện tại cũng hơn là bao.

Bọn họ mỗi đều những bất hạnh riêng, lúc cháo loãng cũng để uống, nhưng bây giờ bọn họ vẫn kiên cường sống sót ?

Phục Nguy nghĩ chịu c.h.ế.t nhưng cũng c.h.ế.t . Hắn nghĩ, nếu sống sót, lẽ đến lúc đổi cách sống.

Lúc bữa tối chuẩn sẵn sàng thì trời cũng tối. Gian nhà tối đen, Ngu Huỳnh bưng bếp lửa trong nhà, một đốt củi, trong phòng nhất thời sáng lên, chỉ là chút nóng. Để cản ánh sáng, nàng ở miệng bếp xào thảo dược.

Rèm cửa đều vén lên thông gió, đồng thời tránh cho khói bếp tràn ngập trong phòng.

Thời điểm Ngu Huỳnh đem tất cả món ăn để bàn, phát hiện Phục Nguy tiếp tục dùng chăn che kín đôi chân của . Tâm trạng u ám hình như chút đổi.

Nàng đem hai cái bát gỗ đựng canh cải trứng đem lên, đó dùng mỡ heo đơn giản xào với rau dền để ở mặt bàn.

Khi món ăn bưng lên, Phục An cùng với Phục Ninh chằm chằm những tép mỡ rời mắt. Đừng khi tiểu thúc đến đây, chính là lúc hai cũng ít khi ăn thịt, ký ức ăn thịt đọng ngày cha mỏ đá việc.

Một món ăn một món canh chỉ chút thịt, nhưng đối với hai bọn họ cũng cực kỳ phong phú.

Ngu Huỳnh xới cho mỗi nửa bát cơm, Phục Ninh thì xới ít một chút. Tuy no đủ nhưng dù so với cháo cũng chắc bụng hơn.

Phục Nguy những món ăn mặt bàn, về nửa bát cơm, đó ghé mắt Ngu Huỳnh một cái. Ở vùng Lĩnh Nam cằn cõi, huyện Ngọc nghèo khó , bất quá chỉ trong vòng nửa tháng nay, nàng một một khiến khác kinh ngạc ngoài ý .

Phục gia từ cảnh gì ăn, bây giờ đến cơm ăn còn thịt, tất cả đều nhờ bản lĩnh của nàng .

Ngu Huỳnh nhận tầm mắt của Phục Nguy, nàng giương mắt đến, mấy giây bốn mắt , Phục Nguy cụp mắt cầm bát đũa lên.

Ngu Huỳnh cảm thấy khó hiểu nhưng cũng hỏi, chỉ mở miệng : “Ăn cơm .”

Phục An Phục Ninh bưng bát cơm lên nhưng chỉ dám gắp rau dám đụng đến tép mỡ, Phục An trong lúc ăn cũng cẩn thận gắp một hạt tép mỡ cho trong bát của tổ mẫu.

Trong nháy mắt La thị ăn miếng thịt bỗng nhiên dừng một chút.

Ngu Huỳnh thấy ngay cả khi ăn uống bọn họ cũng cẩn thận như , trong lòng mấy phần thoải mái. Tép mỡ cũng nhiều, phỏng chừng chia mỗi cũng chỉ hai hạt.

Ngu Huỳnh từ trong dĩa rau dại gắp tép mỡ để ngoài, gắp hai hạt bỏ trong bát của Phục Ninh, gắp một hạt để bát La thị.

La thị tựa hồ nhận , chính lúc Ngu Huỳnh gắp hạt thứ hai cho , vội vàng che miệng bát , : “Ta ăn nữa, các con ăn , các con ăn .”

Ngu Huỳnh thản nhiên : “Người cứ ăn , nếu thì hai đứa nhỏ sẽ dám ăn.”

La thị nhỏ giọng : “Ta ăn một miếng , con việc cực khổ, con cứ ăn .”

Ngu Huỳnh Phục An một cái. Phục An chút sửng sốt, dường như hiểu ý tứ của nàng .

Suy nghĩ một chút, với tổ mẫu: “Nếu nãi nãi chịu ăn, tụi con cũng dám ăn.”

Lúc Phục Ninh cũng để bát trở bàn. La thị tuy thấy nhưng âm thầm buông bát xuống, chần chừ một lát, mới do dự lấy tay đang che bát bỏ xuống.

Ngu Huỳnh gắp cho nàng hạt thứ hai, đó gắp cho Phục An, Phục An kinh ngạc nàng, đó cúi đầu nhỏ giọng tiếng “Cảm ơn.”

Đến phiên của Phục Nguy, thấy tự gắp một hạt tép mỡ. Ngu Huỳnh cũng nhiều bận tâm về . Phục Nguy ăn uống cũng thích ăn mặn, khi gắp đầu vẫn thấy gắp thứ hai.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Ngu Huỳnh múc cho mỗi nửa bát canh cải trứng vẫn còn nóng. Một bát canh cải trứng cho bụng, cả trở nên thư thái, Phục An cảm thấy cả như tiếp thêm sức mạnh.

Sau khi ăn uống no đủ, hai đứa bé mặt đều tràn đầy ý mãn nguyện. Phục An tự giác thu dọn bát đũa.

Bếp lửa còn nóng, Ngu Huỳnh dời ngoài ngay lập tức mà ở trong phòng nấu nồi nước nóng, dự định cho mỗi luân phiên sử dụng.

Lúc điều kiện, mấy bà cháu bọn họ cùng với Phục Nguy đều dùng nước lạnh, vốn cả nhà thể hư nhược, dùng nước sông lạnh như băng đem tắm rửa, bệnh càng tăng thêm bệnh.

Ngu Huỳnh ở trong phòng nhóm lửa, khi chút ánh sáng nổi mấy bà cháu đều trong phòng.

Làn gió trong lành và nhẹ nhàng thổi tới mang theo khí tức mới mẻ, khiến tâm trạng con cũng dịu theo.

Thấy Ngu Huỳnh nhào thịt quả sắn dây, Phục An bèn chạy tới, sắc mặt tự nhiên : “Cứ để , ngươi nghỉ ngơi .”

Bộ dạng lúng túng của khiến Ngu Huỳnh cảm thấy buồn : “Không cần, ngươi sức yếu cẩn thận.”

Muốn đem chậu thịt quả nhào thành bột là chuyện dễ. Vốn lúc còn để cho Phục Nguy , nhưng khi thấy cánh tay của bầm như nên vẫn quên , chờ hai ngày nữa tính.

Trong khi nhào thịt quả sắn dây thì nước cũng sôi lên, Ngu Huỳnh bảo Phục An phòng nàng lấy mấy cây vải bố mới đem .

Nàng : “Ngươi cùng với , còn nãi nãi ngươi, mỗi một bộ.”

Phục An sững sờ: “Cho chúng ?”

Ngu Huỳnh gật đầu, bọn họ dùng vải bố mặc tàn tạ thành cái gì , nàng thể vì thế hôm nay mới mua mấy thước vải bố đó.

Tâm trạng Phục An mừng sợ, bộ dáng giống như món bảo bối nào đó, khóe miệng nhịn mà giương lên, đó lén lút với : “Muội , chúng vải mới mặc .”

Ngu Huỳnh tiện đà kêu Phục An múc nửa thùng nước đem phòng nàng, đỡ La thị . Những ngày gần đây, La thị cùng với Phục Ninh đều lau ở trong phòng Ngu Huỳnh. Lúc La thị lau , nàng sẽ chờ ở bên ngoài.

Nhìn Phục An dẫn La thị trong phòng, Ngu Huỳnh thấy đây là kế hoạch lâu dài. Suy nghĩ một chút, là chờ ngày mai cải tạo nhà bếp thể đề nghị chừa một chỗ dùng để chỗ tắm rửa.

Vừa nghĩ như thế nào, xoa nhào thịt quả, chờ khi thịt quả đặc , nàng đổ thêm nước , chờ một lát cho nước ngâm đều mới bỏ chậu thùng nước.

La thị mò từ trong phòng , nấu thêm nước nóng cho Phục Ninh. Phục Ninh cũng tự rửa ráy, nhưng vì bé còn nhỏ nên sạch mấy.

Ngu Huỳnh dùng chậu mới đổ nước nóng , cho thêm nước lạnh đem phòng, đồng thời cũng bảo Phục An lấy cái chậu cũ đem bên trong.

Nàng kéo Phục Ninh trong phòng, nhỏ giọng hỏi bé: “Tiểu thẩm rửa ráy cho con chịu ?”

Phục Ninh vặn vặn vạt áo, đó khẽ gật đầu. Ngu Huỳnh cởi y phục của Phục Ninh thấy thể bé con gầy gò đến mức thể nhin rõ xương sườn, nhất thời trở nên ngơ ngẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh-xukz/chuong-17.html.]

Tuy chút kinh ngạc, cũng mặc dù thức ăn cải thiện, nhưng cũng tăng cân bao nhiêu, huống chi dinh dưỡng thức ăn nhất, tăng cân cần chậm rãi bồi dưỡng một thời gian nữa.

Thu hồi tâm tư, nàng để Phục Ninh trong chậu cũ, dùng nước nóng tưới bé, giúp bé kỳ cọ sạch sẽ vết bẩn .

Phục Ninh tiểu thẩm tự rửa ráy cho , trong lòng cảm thấy ấm áp, đáy lòng bé càng yêu thích vị tiểu thẩm .

Sau khi Ngu Huỳnh bận rộn với việc, nàng đơn giản lau , chờ lúc khỏi phòng rót nước, phát hiện Phục Ninh xổm đợi bên ngoài.

Ngu Huỳnh hỏi: “Sao con ngủ?”

Phục Ninh lên, duỗi tay nắm lấy y phục Ngu Huỳnh, mong chờ ngước nàng.

Ngu Huỳnh tựa hồ hiểu ý tứ của tiểu cô nương, nàng hỏi dò: “Con ngủ cùng với ?”

Chương 18

“Cháu ngủ cùng với ?” Ngu Huỳnh hỏi Phục Ninh.

Nghe nàng thế, tiểu cô nương tựa hồ sợ từ chối thế nên rụt rè mà gật đầu.

Đang ngoài tìm trở về nhà ngủ những lời , Phục An chút sửng sờ.

Lúc Ngu Huỳnh chuẩn mở miệng, Phục An sợ nàng vui vội vàng với mu : “Muội đừng lộn xộn, mau trở về ngủ với ca ca.”

Nghe thấy giọng của ca ca, tiểu cô nương bỗng nhiên nhào đến ôm lấy bắp đùi của Ngu Huỳnh, giống như trở về ngủ với ca ca .

Bắp đùi bỗng nhiên ôm lấy Ngu Huỳnh giật cả , đó cúi đầu bóng dáng nhỏ bé phía .

Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống còn sót chút ánh sáng, thể thấy rõ bóng dáng con . Phục An nhất thời cái gì, trong phòng truyền giọng ý như hỏi dò của La thị: “An An, Ninh Ninh chuyện gì ?”

Phục An vụng về: “Cái , Ninh Ninh nó ...” Âm thanh xoay chuyển, đổi cách xưng hô: “ngủ cùng với tiểu thẩm.”

Trong phòng nhất thời tiếng động, đó truyền tiếng gậy trúc chạm mặt đất, hình như La thị bước .

Ngu Huỳnh nhỏ với tiểu cô nương: “Cháu về ngủ , ngày mai thức dậy thể thấy tiểu thẩm .”

Phục Nguy hiện còn nghỉ ngơi Ngu Huỳnh tự xưng hai tiếng “Tiểu thẩm”, hai mắt liền mở , lên trần nhà đen kịt.

Có chút giải thích , tâm tình chút vi diệu.

Ở bên ngoài, Phục Ninh vẫn chịu buông tay. Ngu Huỳnh do dự.

Rèm vén lên, La thị cũng mò mẫm đến.

Ngu Huỳnh cuối cùng hạ quyết tâm, : “Vậy thế hôm nay cứ để con bé ngủ cùng với con một đêm .”

Vẻ mặt La thị lộ vẻ lo lắng: “ nếu Ninh Ninh ngủ ngoan, nó sẽ quấy rầy đến con.”

Ngu Huỳnh : “Không , cũng ảnh hưởng gì.”

La thị do dự một lúc, kêu lên: “Ninh Ninh”, đó căn dặn: “Cháu lời tiểu thẩm đó.”

Phục Ninh vẫn chuyện, nhưng vẫn gật mạnh đầu xem như là đáp lời.

Ngu Huỳnh với La thị: “Một lát đem hạ khô thảo nấu uống hãy ngủ.”

La thị gật đầu: “Được, khi uống mấy ngày, tối đến cùng với An An Ninh Ninh cũng ho khan nữa.”

Phục An tổ mẫu thế cũng chút phản ứng, mấy đêm nay bản ngủ ngon. Tuy rằng vẫn ho nhưng như lúc ho khan dữ dội. Chính nãi nãi và cũng giống như hơn nhiều.

Dẫn tổ mẫu nhà , Phục An đầu , thấy bóng lưng dẫn trong gian nhà.

Chờ khi phòng xuống một nữa, Phục An mói nhỏ giọng với tổ mẫu: “Nãi nãi, nàng chút giống thật, giống tiểu thẩm mà cháu thích.”

Trong bóng tối, mặt La thị trở nên biến sắc, hạ thấp giọng với tôn tử: “Cháu với ngoài những lời như thế , thì tiểu thẩm cháu sẽ giống như đây, hơn nữa cũng sẽ bỏ nhà chúng .”

Phục An ngẩn , nghĩ đến dáng vẻ tiểu thẩm đáng sợ lúc , khỏi rụt cổ một cái, nghĩ đến việc nàng sẽ bỏ , lời như đinh c.h.é.m sắt đáp ứng: “Cháu sẽ với ai cả!”

Phục Nguy cuộc trò chuyện của hai bà cháu, rằng chỉ sự khác biệt, mà ruột cũng thấy manh mối.

Cuộc sống của họ quá gian khổ, khi nàng xuất hiện mang đến nhiều trái ngọt, cho dù rõ ràng trong đó sự tình, họ đều ngẫm nghĩ, càng tra cứu.

Thời gian Dư Lục nương ở trong thôn bao lâu, vì thế thôn dân trong thôn Lăng Thủy đối với nàng hiểu ít. Nàng hiện tại so với đây khác biệt như thế nào bọn họ cũng rõ, cũng thể tra cứu.

Dư gia ở trong thôn khác cách đây trăm dặm rõ về nàng, nếu để cho nàng trở về Dư gia, chắc ung dung tự tại hơn so với ở Phục gia.

Hai bà cháu dần dần chìm giấc ngủ, nhưng Phục Nguy vẫn như cũ thấy buồn ngủ.

Ở trong căn nhà khác, Ngu Huỳnh đang cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng phe phẩy, làn gió mát đưa tới thổi nhẹ bay một chút nóng bức.

Tư thế ngủ của Phục Ninh chút cảm giác an , giống như con mèo nhỏ cuộn khi ngủ, hơn nữa lúc ngủ còn kề sát Ngu Huỳnh mới chịu ngủ. Bé con hít thở nhẹ nhàng, chút ồn ào nào.

Trước khi ngủ, Ngu Huỳnh kể cho bé câu chuyện về cô bé lọ lem, mới kể một nữa bé liền ngủ mất.

Cơn buồn ngủ của Ngu Huỳnh cuối cùng cũng kéo tới, nàng liền ngủ .

Trời sáng, Ngu Huỳnh dậy sớm, cùng với nàng, tiểu cô nương cũng thức dậy theo. Nàng chải bới mái tóc dài của , dùng trâm gỗ mận cố định , đó xoay sang thắt b.í.m tóc cho tiểu cô nương, khi tết xong dùng vải thắt thành một cái nơ hình con bướm.

Tiểu cô nương sạch sẽ, đường nét thanh tú khiến lòng vui vẻ khi đến. Dắt bé rời khỏi gian nhà, lúc sắc trời mới tờ mờ sáng nhưng Phục An thức dậy, ngáp một cái, liếc tiểu thẩm dắt , tiểu thẩm hỏi: “Ngày hôm nay chúng cần núi nữa ?”

Ngu Huỳnh gật đầu, : “Đi chứ, nhưng nhanh về nhanh.”

Đã giao hẹn với Hà gia là hôm nay sữa chữa gian nhà, còn đem bánh đúc đậu giao cho Trần đại thúc mang , tính toán một canh giờ về đến nhà.

Ngu Huỳnh đơn giản rửa mặt cho Phục Ninh, đó đến lượt nàng.

Phục An thấy nàng chuẩn sắp xong, cũng cần nhắc nhở thêm, trực tiếp hái vài lá bạc hà xoa lấy nước cốt, đó bôi lên cổ lẫn tay chân.

Ngu Huỳnh múc hai bát bánh đúc đậu, dự định buổi trưa đưa cho nhà Hà thẩm bọn họ dùng giải khát. Sau khi xong việc, liền lấy cái sọt đeo lên cùng với Phục An ngoài.

Nàng thấy chỗ hái quả sắn dây chỉ thể hái thêm hai ba ngày nữa, vì thế ngày mai cần tìm thêm một chỗ khác. Có Phục An hỗ trợ, nhanh hái bảy phần cái sọt, đủ thêm hai nữa.

Quay hơn nửa canh giờ, mới cất đồ , nhà Hà thẩm tới. Hà thúc cùng với nhi tử, còn thêm một nam tử hán cao lớn xa lạ. Hán tử đen, nhưng ngũ quan thâm thúy, ngược thấy mấy phần nam tính tuấn tú.

Bọn họ chia gánh mấy bó gỗ độ dày mỏng khác cùng với mấy bó cỏ khô, Hà thẩm cùng với tức phụ thì cầm xẻng và cuốc mang đến.

Nàng hỏi Phục An, Phục An vị hán tử trong thôn, gọi là Tống Tuấn, tam lang nhà Tống gia, cùng với phụ cùng trưởng thành, cảm tình , những năm phụ ở nhà vẫn thường đến giúp đỡ nhà bọn họ.

Nói đến đây, Phục An nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gần nửa túi khoai sợ lúc thẩm mang , chính là do vị Tống tam thúc đem tới cho.”

Ngu Huỳnh: ...

Cậu vẫn còn nhớ đến việc ?

nhanh, Phục An tựa hồ sợ nàng vui, bèn thêm: “Sau cháu sẽ đề cập đến việc nữa.”

Ngu Huỳnh liếc , gì, đó chuyện cùng với Hà thẩm và tức phụ của bà.

Hà thẩm : “Tống tam lang luôn cùng với đại lang nhà chúng thuê ở nhà của sĩ tộc vùng , nhà các ngươi sửa nhà, cũng qua hỗ trợ.”

Ngu Huỳnh về phía Tống tam lang, lời cảm ơn: “Thật sự cảm tạ.”

Tống tam lang lẽ giỏi ăn , giải thích gì thêm, chỉ : “Phục đại lang ở nhà, nhất định qua giúp đỡ.”

Lúc khi Phục Nguy lưu đày đến Lĩnh Nam, vứt tại trạm dịch sống dở c.h.ế.t dở, cũng do vị tam lang Tống gia cùng với đại lang Hà gia đưa từ dịch trạm trở về.

Phục gia ở trong thôn Lăng Thủy, cùng với hai nhà Hà gia, Tống gia qua thiết nhất.

Lại đến hôm Ngu Huỳnh qua Hà gia mượn rượu thuốc, nhị lang té ngã, vì thế Hà thẩm khi giới thiệu tam lang Tống gia, liền hỏi đến nàng: “Nam nhân nhà cháu thế ?”

Ngu Huỳnh trả lời: “Cũng gì đáng ngại, chờ đến buổi trưa khi khi dùng cơm, cháu sẽ đến xoa thuốc cho .”

Hà thẩm gật đầu, đó về việc gian nhà với Ngu Huỳnh: “Hà thúc ngươi nếu xây một túp lều, hiện hỗ trợ cũng nhiều bằng tiện thể xây luôn một cái nhà xí, như cũng cần vệ sinh bên ngoài.”

Ngu Huỳnh Hà thẩm như thế, mặt liền trở nên vui vẻ.

Trước đây nàng cũng ý nhưng sợ phiền nhiều đến khác, vì thế cũng đề cập đến. Chỉ đành đợi khi bọn họ xây nhà, tiện đường học lớm, chờ đó sẽ tự xây thử một gian nhà xí.

Có nhà xí , Ngu Huỳnh cũng cần lo lắng nữa, mà nàng thương lượng với Hà thúc xây gian nhà dài thêm một chút, chia hai và chừa cách ở giữa, để bốn thước dự định sẽ phòng tắm.

Phòng tắm so với phòng bếp bên ngoài ngắn hơn nửa thước, nàng dự định bờ sông lấy một ít cát đá trở về lấp , như nước sẽ thấm hơn, cũng lo đến lúc tắm gội bùn sẽ vấy chân, cũng sẽ trơn.

Nghe Ngu Huỳnh xong, liền bắt tay khởi công.

Định chừng bảy thước, rộng ba, bốn thước, dùng cây vẽ sơ mấy đường, đó theo đường đó mà đào đất.

Sau khi đào đất vị trí phòng tắm, mới dọc theo nét vẽ đào một rãnh sâu, đem gỗ thô đặt ở góc cạnh, dùng gỗ to hơn ngón tay một chút bao quanh , đẻ xuống rãnh, xong bộ mới dùng bùn lắp lên, dùng dây cỏ chắc chắn chói chặt.

Cũng gần đến thời gian hẹn định với Trần đại thúc, Ngu Huỳnh tiếp nữa mà ngoài giao bánh đúc đậu.

Ở chỗ cửa thôn, Trần đại thúc đợi một lúc. Ngu Huỳnh liền tăng nhanh bước chân, khi đến cửa thôn, nàng đem mọt nồi bánh đúc đậu đưa cho Trần đại thúc.

Trần đại thúc : “Thúc lấy cho cháu hai bẹ cải trắng, bên ngoài bán đến hai văn tiền một căn, một bẹ chừng tới hai cân, thúc chỉ tính cháu ba văn tiền một bẹ thôi.”

Ngu Huỳnh vội vàng cảm tơn, đó Trần đại thúc lấy hai bẹ cải đưa cho nàng. Cây cải xanh biếc, củ cũng lớn, còn một sọt khoai sọ, Ngu Huỳnh tổng cổng trả hết mười ba văn tiền.

Ngu Huỳnh những đám rau , liền hỏi: “Trần đại thúc thúc bán cho cháu rau thế , thúc mua giống ở cháu cũng mua một ít trồng ở trong sân nhà .”

Trần đại thúc : “Cái thúc mua, đều là ở nhà gieo , nếu cháu mua thúc sẽ chia cho cháu một ít hạt giống, giá tiền so với trấn còn rẻ hơn nhiều.”

cũng thể ăn rau dại mãi , sân nhà Phục gia còn nhiều chỗ trống, hiện tại chỉ trồng một bụi bạc hà, còn trống , còn bằng trồng thêm một ít rau dưa.

Định là như , Ngu Huỳnh liền bảo Trần đại thúc ngày mai giúp mang một ít hạt giống cho nàng. Sau khi giao kèo với Trần đại thúc, Ngu Huỳnh liền trở về nhà.

Nghĩ đến việc chỉ còn mười mấy văn tiền, Ngu Huỳnh liền thở dài một .

Nàng nếu như còn giúp Phục gia đưa phu thê Phục đại lang từ mỏ đá về nhà, thể tiêu tiền nhiều hơn kiếm tiền như nữa, cũng may tạm thời sẽ cần mua thêm thứ gì.

Chỉ là đó nàng hỏi thăm xem thời hạn dịch kỳ trong mỏ đá quy đổi như thế nào, như trong lòng mới yên tâm .

Trở về đến sân, Ngu Huỳnh tiếp tục sức hỗ trợ. Lúc cùng với Hà thẩm thắt dây cỏ, Ngu Huỳnh mới hỏi đến việc . “Hà thẩm, thẩm một năm dịch kỳ trong mỏ đá tốn bao nhiêu bạc ?”

Nhớ tới con trai thứ hai, Hà thẩm thở dài một , đó : “Nhị lang nhà thẩm còn hai năm dịch kỳ, nếu về thì trả 2500 văn.”

Nghe , Ngu Huỳnh chút trầm tư. Hai năm là 2500 văn, ba năm chính là 3.600 văn. Nếu chỉ chuộc Phục đại lang mà bỏ mặc Phục đại tẩu, Ngu Huỳnh cũng thể nào như thế .

Cả hai nhiều hơn bảy lượng bạc, nàng bây giờ đến 100 văn còn , thời gian chỉ còn tới hai tháng, nàng mới thể kiếm nhiều bạc như .

Trong mỏ đá cực kỳ hỗn loạn, hung ác cũng cực kỳ nhiều, một vị phụ nhân nếu bên cạnh nam nhân che chở, kết cục thể nào tưởng tượng .

Ngu Huỳnh nhớ tới điều , đáy lòng chút thê lương.

Hà thẩm thở dài một , đó hiếu kỳ : “Cháu đột nhiên hỏi thẩm những chuyện như ?”

Ngu Huỳnh : “Chỉ là An An Ninh Ninh thường nhớ tới cha , nên cháu cũng thuận miệng hỏi thử, ngờ nhiều bạc như thế.”

Hà thẩm liếc hai đứa nhỏ đang hỗ trợ thắt dây cỏ ở chỗ gần đó, bất đắc dĩ : “Không bạc, chỉ thể nhẫn nhịn chờ đợi.”

Ngu Huỳnh cũng về phía Phục An Phục Ninh, than nhẹ một tiếng.

Nếu hiện tại biện pháp chuộc kỳ hạn dịch, cũng rõ sinh mệnh con phát sinh sự tình mà thờ ơ giúp đỡ.

Ngu Huỳnh cân nhắc một lúc lâu, quyết định tìm cơ hội nào đó đến chỗ mỏ đá tìm gặp đại lang Phục gia, nhắc nhở lưu ý một chút.

Nói chừng khi nhắc nhở, thể tránh khỏi kiếp cái chết.

Loading...