Xuyên Thư Trở Thành Tâm Ma Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm - 27 (2)
Cập nhật lúc: 2025-09-01 05:59:54
Sở Kinh Lan dường như cũng phát hiện, Tiêu Mặc ngoài ăn uống , đối với tiền tài cực kỳ mẫn cảm. thể giấu, vẫn tiếp tục :
“Ở trung giới, chỉ một bát mì cũng cần hai viên hạ phẩm linh thạch.”
Tiêu Mặc: “……”
Lần nữa đống rương tráp, y thở dài bi ai:
“Hóa chúng … nghèo rớt mồng tơi.”
Giàu sang chỉ là bề ngoài, thật sự sống ở trung giới mà lo cơm áo, nhất định nghĩ cách kiếm thêm.
May , y còn một “tiểu kim khố” riêng chính là tích phân. Tối qua y thổi một khúc, khiến tâm tình Sở Kinh Lan rung động, cộng thêm hiệu ứng tiếng sáo và ảnh hưởng tâm ma, hệ thống thưởng cho y ít điểm.
Đây thể xem như quỹ dự phòng khẩn cấp của bọn họ. Gặp lúc khó xử, thể trực tiếp đến thương thành tìm đồ hữu dụng, đem đổi lấy để ứng phó tình huống cấp bách.
Trước đó Tiêu Mặc dùng quá nửa tích phân để đổi linh dược cho Sở Kinh Lan, mấy ngày nay bổ sung thêm, nhưng chẳng bao nhiêu. Y tính toán một hồi, âm thầm liếc về phía Sở Kinh Lan đang bận… chải lông dê.
Sở Kinh Lan bắt gặp ánh mắt , hiểu đầu đuôi: “?”
Tiêu Mặc nghiêm túc :
“Ngươi lúc nào tâm tình thì chịu khó với nhiều một chút.”
Sở Kinh Lan: “??”
Hắn vốn là kẻ trời sinh thích , hiếm khi bật thật sự, mà phần lớn đều là lạnh. Chưa từng ai quan tâm đến nghĩ gì nụ . Lúc , trong lòng Sở Kinh Lan như sợi dây vô hình khẽ run lên. Ánh mắt mềm xuống, đang định gì, thì Tiêu Mặc bỗng lộ vẻ mặt khó xử, suy tư mà rằng:
“Nếu ngươi thật sự nổi, … chúng định kỳ cãi cũng .”
Sở Kinh Lan: “……”
Sợi dây rung lên một chút liền tâm ma bóp chết. Hắn mím môi:
“Định kỳ cãi ? Đây là kiểu đạo lý gì?”
Tiêu Mặc thản nhiên, trong lòng sớm quyết định. Hiện tại bọn họ quá nghèo, tích phân quan trọng đến mức thể nâng lên vài cấp độ. Nếu thể thu thập tích phân bằng cảm xúc chính diện, chẳng lẽ chịu nghèo đến chết?
Y khoa tay múa chân:
“Ví dụ, báo với ngươi, ‘, chuẩn , sắp cãi với ngươi’, đó chúng bắt đầu cãi.”
Sở Kinh Lan: “……”
Thật là lịch sự, ngay cả gây sự cũng báo .
Hắn nhíu mày:
“Ngươi chắc như cãi ? Mà cớ gì cứ cãi?”
Tiêu Mặc nghiêm túc đáp:
“Chọc ngươi sinh khí thì cũng coi như trợ lực tu luyện của . Cho nên, cũng , cãi cũng , chỉ là phương tiện, mục đích. Huống hồ thấy chúng cực dễ cãi chân hỏa.”
Sở Kinh Lan: “……”
Hắn im lặng, ngón tay khẽ cuộn. Lời qua buồn , nhưng nghĩ … cũng lý. Quả thật, từ đến nay, bọn họ chỉ cần chạm mặt dễ châm chọc lẫn , cuối cùng lửa bùng thành cháy lớn.
Kỳ lạ là, bản Sở Kinh Lan vốn chẳng kẻ nóng tính. Tiêu Mặc bình thường cũng dễ d.a.o động. Thế nhưng hai gặp , tựa hồ luôn giẫm đúng chỗ nhạy cảm của đối phương, chọc cho lửa cháy bùng bùng, càng châm càng liệt.
Tiêu Mặc thêm:
“Tất nhiên, lấy cảm xúc chính diện chủ. Ta sẽ tìm cách ngươi vui nhiều hơn, nếu năng lượng dương đủ , sẽ chẳng cần cãi nữa.”
Sở Kinh Lan giấu ánh khó phân biệt:
“…… Ta cũng thử xem.”
Tiêu Mặc nhướn mày:
“Ừ? Ngươi thử cái gì?”
Sở Kinh Lan chỉ khẽ , lắc đầu, .
Thử tập quen với sự tồn tại của ngươi.
Thử buông xuống ngăn cách phận.
Thử đối xử với ngươi hơn một chút… và thử, vì ngươi mà mỉm nhiều hơn.
Chỉ là, điều cuối cùng thực khó. sẽ cố.
Sở Kinh Lan hiểu rõ, lấy thái độ để đối đãi một tâm ma, khác nào tự đặt nơi nguy hiểm, như kẻ dạo mép vực. Từ tới nay, tuyệt bao giờ lựa chọn hồ đồ như . giờ phút , chỉ thể đánh cược.
Đối với một phế nhân như , sức mạnh của tâm ma thể trở thành chỗ dựa duy nhất.
Nói cho cùng, ngay từ lúc chia quyền khống chế thể, sớm đặt cược, cam tâm cùng tâm ma đồng hành, cùng gánh tội, vì mục đích mà từ thủ đoạn.
Dù , Sở Kinh Lan vốn chẳng còn gì để mất. Thì gì mà dám ?
Mặc cho Tiêu Mặc tương lai phản bội chăng nữa, thì chắc chắn bây giờ bởi hiện tại ngay cả giá trị để đoạt xá, Tiêu Mặc cũng .
Không, nếu thật ngày đó, thì đối với một tâm ma, e rằng cũng chẳng thể gọi là “phản bội”. Bất quá chỉ là cái võng bện bằng lời dối, trói buộc thêm chặt mà thôi.
Sở Kinh Lan khẽ rũ mắt.
Nếu thật sự một ngày … thì đến lúc đó tính.
Người với . Người cùng ma.
Xét cho cùng, cũng chẳng khác là bao.
Ít nhất thì hiện tại, giữ bầu khí yên giữa hai bên cũng gì bất lợi. Hơn nữa, nếu coi Tiêu Mặc như nhà, thêm một gánh nặng vai, thì đối với Sở Kinh Lan lúc , ngược còn khiến lòng nhẹ nhõm hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thu-tro-thanh-tam-ma-cua-nam-chinh-my-cuong-tham/27-2.html.]
Dù với một kẻ trắng tay, bên cạnh thêm vài bóng dáng cũng chẳng tổn hại gì, mà bớt cảm giác trống trải.
Sở Kinh Lan lấy bạc phiếu trong rương , cùng Tiêu Mặc bước chân khỏi cửa.
Trước mặt khác, duy trì hình thể tốn chút linh lực. Dù hao tổn nhiều, Tiêu Mặc vẫn chọn ẩn hình. Lúc cần hiện thì hiện, lúc cần ẩn thì ẩn, mỗi cái đều lợi riêng. Như hiện tại, khi ngang qua con phố đông chen chúc, y tránh nguy cơ va chạm, vì ai cũng chỉ trực tiếp xuyên qua linh thể của y mà thôi.
Hai thể dùng truyền âm liên lạc, nên cần khiến ngoài thấy họ như đang trò chuyện với khí.
Điểm dừng chân đầu tiên là chỗ của bọn môi giới.
Nếu chọn tử để đưa trung giới sử dụng, tất nhiên càng nhỏ tuổi càng , dễ bồi dưỡng trung thành, tiện rèn luyện từ gốc. Tu vi của Sở Kinh Lan tuy phế , nhưng thần thức nhạy bén và ánh mắt vẫn còn, đủ để căn cốt. Huống chi bên cạnh còn Tiêu Mặc “kính chiếu yêu” sống của Nguyên Anh kỳ.
Một con phố là bọn môi giới, tay nghề quen thuộc, trẻ con treo thẻ bài, xếp hàng bên lề đường chờ đến chọn. Nếu bần cùng cùng cực, ai nỡ để con từ nhỏ bán nô? Bởi , bọn nhỏ phần lớn gầy gò xanh xao, áo vải thô sơ che .
Để tiết kiệm thời gian, Sở Kinh Lan và Tiêu Mặc chia xem.
Ở hạ giới, căn cốt chắc tu luyện thành công. Tu luyện cần tài nguyên, nghèo cho dù thiên phú cũng khó thoát phàm nhân. Quả thật trẻ căn cốt ít hơn dự đoán của Tiêu Mặc, nhưng hầu hết tư chất tầm thường, hiếm kẻ nào nổi bật.
Y dọc một vòng, từ đầu phố đến cuối hẻm vẫn tìm ai mắt.
Không lẽ sai ? Tiêu Mặc nhíu mày nghĩ: Nếu Lâm An học cung đại sư , tiểu y tiên kim đao khách thật sự từng ở đây, thì hẳn một kẻ lộ thiên tư hơn mới đúng. Hoặc là Sở Kinh Lan vốn tìm thấy bọn họ ở chỗ môi giới, hoặc y cùng hệ thống phân tích nhầm.
lúc định rời , ở vị trí bước qua, một lão bản mới mang hai đứa trẻ.
Ánh mắt Tiêu Mặc sáng lên.
Một nam một nữ, chừng bảy tám tuổi, ăn mặc rách rưới chẳng khác bọn nhỏ khác, nhưng dáng vẻ xuất chúng, sống lưng thẳng tắp, mắt cúi, khí chất hiên ngang. Quan trọng nhất, căn cốt của cả hai đều tệ!
“Có !” Tiêu Mặc lập tức truyền âm:
Sở Kinh Lan, cuối hẻm , hai đứa nhỏ khá lắm.
Sở Kinh Lan nhanh chóng tới nơi. Phía còn thêm một “cái đuôi nhỏ”. Tiêu Mặc thoạt cứ tưởng đó là đứa trẻ Sở Kinh Lan mua, nhưng kỹ thì .
Đứa bé ăn mặc tả tơi, quần áo rách nát từng mảnh, tóc tai rối tung, dính cỏ dại và lông chim, chẳng khác nào một cái tổ chim di động. Thêm đó, nó còn bốc mùi nồng nặc khiến Tiêu Mặc dù là linh thể cũng nhăn mặt.
Rõ ràng trẻ do môi giới bày bán, mà giống một tên ăn mày hơn.
Thấy Sở Kinh Lan dừng , lão bản vốn tươi chạy đến, thấy đứa bé thì mặt lập tức biến sắc, vội quát:
"Cái đồ khất cái, còn lảng vảng ở đây! Mau cút, đừng quấy rầy khách quý!"
Đứa nhỏ nhe răng, lộ hàm răng trắng tinh, tràn đầy đắc ý:
"Ta là của vị thiếu gia , tin thì hỏi !"
Lão bản sững , về phía Sở Kinh Lan. Đối phương chỉ gật đầu nhạt một cái.
Chỉ thế thôi mà thương nhân lập tức xoay mặt, ngay nụ nịnh nọt:
"Tiểu thiếu gia chịu thu lưu nó, thật đúng là đại thiện nhân!"
…
Tiểu ăn mày căn cốt cũng tệ, chỉ tiếc hôi hám quá. Tiêu Mặc còn thấy cả sâu bò, lập tức chịu nổi, hóa thành hình thái tiểu tâm ma đen nhánh, chui lên vai Sở Kinh Lan .
Hít một khí trong lành, y khẽ :
"Về nhớ cho đứa nhỏ mười mấy cái Thanh Khiết Thuật!"
【Đinh! Tinh thần công kích thành công, +3 điểm tích phân】
Tiêu Mặc ngẩng đầu, ngơ ngác: … Y chọc trúng điểm cảm xúc nào ?
Y , biểu cảm tiểu nhân nhỏ nhắn quá sinh động, lúc héo rũ, lúc chọc , đáng yêu buồn .
Sở Kinh Lan chỉ định liếc qua tiếp tục chuyện với lão bản, nhưng bất chợt nhớ đến lời Tiêu Mặc dặn.
… Cho nên lúc , nên thử mỉm ?
Vấn đề là, cả đời từng thật tâm với ai, còn ép , kết quả cơ mặt cứng đờ, khóe môi co giật.
Trong mắt Tiêu Mặc, chính là: vai Sở Kinh Lan bỗng nhiên gồng cứng, môi run run một cái.
"Ngươi ? Không thoải mái ?" tiểu tâm ma lập tức nghiêng đầu, quan tâm hỏi.
Sở Kinh Lan: “…”
Không …
"Đau ở ? Đau đến nỗi khóe miệng run rẩy ? Đừng nhẫn, bệnh giấu."
Sở Kinh Lan đành buông thõng môi, thở dài, dời ánh mắt , truyền âm:
Nam Cung Tư Uyển
"Thật sự ."
Đồng thời, thản nhiên mở miệng với lão bản:
"Giới thiệu tình huống hai đứa nhỏ , giá bao nhiêu."
Rõ ràng là trực tiếp đổi chủ đề.
Tiêu Mặc vốn hiểu Sở Kinh Lan giỏi nhẫn nại, nên cũng truy hỏi, chỉ lén dùng hệ thống quét một vòng, chắc chắn thể chuyển biến , mới yên tâm.
Cho nên , rốt cuộc đang gì ?
Thôi, Tiêu Mặc rộng lượng nghĩ: con mà, đôi lúc cũng vài hành vi khó hiểu. Lý giải .
Y ngoan ngoãn vai Sở Kinh Lan, chờ lão bản giới thiệu hai đứa nhỏ .