Xuyên Thư Trở Thành Tâm Ma Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm - 30 (1)
Cập nhật lúc: 2025-09-01 06:00:01
Bởi vì Lâm An học cung sắp khai đàn giảng đạo, những ngày gần đây trong thành Lâm An ngựa chen chúc, náo nhiệt phi phàm, hệt như sắp nghênh đón một đại điển long trọng từng .
Cục diện tam giới chia rõ: hạ giới lấy 36 chủ thành trụ cột, trung giới 24 phủ lớn, mà ngoài còn vô thành trì lớn nhỏ rải rác khắp nơi. Lâm An học cung tọa lạc trong Quảng Đô phủ, tòa thành gần nhất liền đổi tên thành Lâm An thành để hưởng ké thanh danh học cung. Vốn dĩ nơi đây thuộc địa giới học cung quản hạt, nên học cung cũng chẳng để tâm đến việc thành trì cọ tên .
Ở trung giới, phàm nhân đông đảo hơn hạ giới. Dù phần lớn cả đời chỉ dừng ở Luyện Khí kỳ, nhưng dù cũng chạm đến cánh cửa tu sĩ, thể kéo dài tuổi thọ. Một luyện khí bình thường cũng sống tới trăm tám mươi năm, so với phàm nhân là thọ nguyên dài lâu.
Dưới bối cảnh đó, trung giới và thượng giới đều hình thành thế cục tương tự : các môn phái lớn mạnh che chở môn phái nhỏ, cùng tu sĩ thấp kém tụ tập thành trấn thôn. Đất đai linh mạch, núi kỳ rừng rậm đều phân chia rõ ràng, trở thành địa bàn riêng. Vừa là nơi kiếm tài nguyên tu luyện, là chỗ truyền danh, tích lũy thanh thế, khiến môn phái ngày một cường thịnh.
Càng tới gần Lâm An thành, bầu trời phi kiếm dập dìu, phi liễn, linh chu qua , thậm chí còn yêu thú phi hành giương cánh bay vút trong mây, khí tượng tựa như tiên nhân đạp mây cưỡi gió, uy thế phi phàm.
Ba tiểu hài tử cùng đủ loại âm thanh ồn ã, mắt hoa cả lên. Lúc đầu còn kinh hô, về dần quen, còn thất kinh nữa. So với tiểu khất cái Mạc Tri khi , quần áo rách nát, đầu tóc rối bù, nay đầu ngón tay thể nhen nhóm tiểu hỏa diễm cảm giác tu luyện vốn xa vời nay bỗng chân thật ngay mắt.
Ngoài Lâm An thành hộ thành đại trận, trừ tử các đại tông môn đăng ký ấn ký từ thể tự do , những kẻ khác dù ngự kiếm phi liễn, phi chu, đều hạ xuống thành thật mà qua cổng chính.
Ấn ký đại tông môn in ngay lệnh bài tử và phi liễn môn phái, khác hẳn mấy mộc bài tầm thường mà Độ Ách môn trong tay Sở Kinh Lan và đồng môn đang cầm.
Trước cổng thành, hàng dài dằng dặc. Giữa dòng chen chúc, cỗ xe ngựa nhỏ bé chở Tiêu Mặc, Sở Kinh Lan và bọn họ lộ đến mức… keo kiệt đến buồn .
Ngay đoàn xe ngựa của Tiêu Mặc và Sở Kinh Lan là một thương đội khí thế phi phàm. Ngựa kéo xe đều là bảo câu của Hắc Tông, mang huyết mạch yêu thú, thể thon chắc, lông đen nhánh, uy phong ngời ngời. Sáu cỗ xe ngựa xếp thành hàng, đều chế tác bằng kim sơn hương mộc, rèm là gấm vóc, bánh xe tới là ánh sáng tiền tài điềm mỹ tỏa tới đó.
Phía là một môn phái nhỏ dẫn đội, tử ngự kiếm hạ xuống đất, đồng loạt xếp hàng theo quy củ, môn phục tề chỉnh, qua cũng vài phần khí thế. Người đời thường chẳng cần phân biệt mập ốm cao thấp, chỉ cần lượng đủ đông, phục sức thống nhất, tư thế nghiêm trang, khí thế tự nhiên liền khác hẳn.
Trong cảnh , cỗ xe ngựa cũ kỹ, xám xịt chở Tiêu Mặc bọn họ kẹp ở giữa hai đoàn , đối lập quá thảm thiết. Cảm giác keo kiệt vốn càng phóng đại lên thêm một tầng.
Đội ngũ kéo dài, di chuyển chậm chạp. Ngay xe họ là tử “Tiểu Thanh môn”, bên hông đeo thẻ bài môn phái, dẫn đầu là một Kim Đan tu sĩ. Trông bề ngoài còn trẻ, nhưng xương cốt trải qua cả trăm năm. Hắn dẫn đội chậm rãi di chuyển. Một tử bắt đầu mất kiên nhẫn, song đa phần chỉ lẩm bẩm đôi câu, yên lặng tiếp.
Chỉ một thiếu niên kiêu căng tiến lên, bực bội hỏi:
"Sư thúc, xếp hàng thế còn bao lâu nữa mới ?"
Kim Đan sư thúc quét mắt , đáp thản nhiên: "Không lâu , ước chừng ba khắc."
"Ba khắc?" Thiếu niên bĩu môi, giọng cam lòng. "Không môn phái cùng học cung giao tình ? Vì chúng vẫn ghi danh, thể trực tiếp thông thành?"
Kim Đan sư thúc liếc một cái, giọng nghiêm nghị:
"Tử Tiêu, Tiểu Thanh môn chúng ở trung giới thực lực hiển hách, ngoài đừng tùy tiện càn. Ngươi bớt tính tình một chút!"
Tử Tiêu hừ khẽ:
Nam Cung Tư Uyển
"Sư thúc, hà tất tự hạ thấp uy phong của , tâng ngoài?"
Kim Đan chau mày. Nếu nó là con một của sư , chẳng thèm dẫn , cũng chẳng chịu tính tình ương ngạnh . Những tử khác dù chút sốt ruột, nhưng vẫn yên xếp hàng, ai như nó, thiếu kiên nhẫn đến mức vô lễ."
Đội ngũ nhích về phía . Tử Tiêu càng bực bội, sang chọc ghẹo mấy đồng môn. Người nào tránh thì tránh, thèm dây . Trong lòng càng thêm khó chịu, ánh mắt lướt tới cỗ xe ngựa xám xịt phía , ngày một chướng mắt.
Hắn hừ lạnh trong lòng: Một chiếc xe ngựa rách nát, là chẳng con cháu thế gia, cũng tán tu tiền. Chắc chỉ là bọn vô danh nghèo hèn, thừa dịp giảng đạo mà cọ danh tiếng. Loại thế , cũng xứng chắn đường mặt ?
Nghĩ thế, bước lên, chẳng chờ sư thúc kịp ngăn cản, liền tung một cước đá thẳng xe ngựa, quát:
"Phía nghèo hèn, mau tránh qua một bên, nhường vị trí cho chúng !"
Kim Đan sư thúc biến sắc:
"Ngươi—!"
Lời còn dứt, bỗng lạnh sống lưng, trong lòng dấy lên dự cảm bất tường. Bởi chiếc xe ngựa đáng lẽ đá văng, chẳng nhúc nhích mảy may, im vững chãi tại chỗ!
Một tiếng “Đông!” vang dội, chân của Tử Tiêu đá trúng, nhưng giống như đụng vật gì cứng rắn vô cùng. Hắn cảm nhận chút linh lực d.a.o động nào, song cỗ xe vẫn an nhiên bất động.
Tử Tiêu cũng biến sắc. Kim Đan sư thúc vội kéo , nhưng chậm mất một nhịp. Ngay khi bàn tay chạm , một luồng uy áp khủng bố từ xe ngựa bùng , khí tức cuồn cuộn ép thẳng xuống. Kim Đan sư thúc còn kịp vững, Tử Tiêu đè ngã lăn đất, lộn hai vòng chật vật, như hình chữ X.
Con ngươi Kim Đan co rút dữ dội:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thu-tro-thanh-tam-ma-cua-nam-chinh-my-cuong-tham/30-1.html.]
"Nguyên Anh! Ít nhất là cảnh giới Nguyên Anh"
Ai mà ngờ, trong cỗ xe cũ nát ẩn giấu một đại năng như ?
Uy áp tan, bên trong xe truyền một giọng trầm thấp, thản nhiên, lạnh lùng như lưỡi đao:
"Cút."
Tử Tiêu sắc mặt tái nhợt, lảo đảo bò dậy, chạy vội về bên cạnh sư thúc. Còn kịp biện giải, Kim Đan một tay ấn đầu, ép quỳ thấp xuống, hướng xe ngựa mà vội vã tạ tội:
"Tiền bối bớt giận! Tiểu tử vô lễ, nhất định sẽ nghiêm trị. Xin thứ cho, coi như cho chúng một mảnh đất yên tĩnh!"
Trong xe ngựa im lặng, đáp lời. Kim Đan sư thúc toát mồ hôi lạnh, vội kéo Tử Tiêu và cả đám Tiểu Thanh môn lùi hẳn , nhường liền năm chỗ, dám thở mạnh thêm nửa tiếng.
Tử Tiêu khi uy áp quét qua, chân vẫn còn run lẩy bẩy. So với kinh sợ, trong lòng tràn đầy khó tin. Từ nhỏ sống an cánh cửa môn phái, ngoài cha , từng ai dám đường hoàng trấn áp như !
"Sư thúc, …" Tử Tiêu nghiến răng định .
"Ta bảo ngươi thu liễm một chút!" Kim Đan sư thúc lạnh mặt, hận đến mức suýt vung tay tát . "Cha ngươi vốn để ngươi ngoài rèn luyện, cũng chỉ ngươi theo đến học cung cho an . Bên ngoài là thiên hạ ăn thịt nhả xương, ngươi còn dám kiêu căng ương ngạnh như , coi chừng mất mạng!"
Tử Tiêu mím môi, trong lòng ngập tràn phục. Hắn phát hiện xung quanh vô ánh mắt đang về phía . Rất nhanh, tiếng châm biếm cũng vang lên, chuyện gây náo loạn thu hút ít sự chú ý.
Đám đang xếp hàng nhàm chán, liền lấy trò , chê trời cao đất dày. Những tiếng như kim châm tai, mặt khi đỏ bừng, khi trắng bệch. Biết rõ đánh kẻ trong xe ngựa, tiện cãi cùng sư thúc, chỉ đành ghi hận trong lòng, chờ ngày trở về sẽ cáo trạng với cha.
Nếu cha tự dẫn đội, thể chịu ủy khuất thế ?
Cha là Nguyên Anh tu sĩ! Còn sư thúc chỉ mới Kim Đan, hừ, nhất định khiến cha dạy cho vị “sư thúc vô năng” một bài học. Ý nghĩ khiến Tử Tiêu âm thầm siết chặt nắm tay.
Trong khi đó, trong xe ngựa mà đá, vang lên tiếng run run tức giận.
"Ai nha! Thằng nào dám đá xe?! Ta chặt nó cái chân!" Mạc Tri gào lên, phẫn nộ đến mức bật câu thô tục.
Nói xong nó mới chột , vội che miệng, đôi mắt láo liên xung quanh. Một lát nod gãi đầu lí nhí:
"Ta… cố ý mắng bậy . Chỉ là tức quá thôi."
Sơ Hạ nhăn mặt, Yến Xuân thì nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ, hiếm khi sửa lời Mạc Tri.
Tiêu Mặc trong xe, khóe môi khẽ nhếch, thấy bọn nhỏ phản ứng mà càng thấy thú vị. Ba đứa nhỏ tức giận đỏ mặt, nhưng ai nhào đòi đánh trả, cũng chẳng ai xốc màn xe gây sự.
"Các ngươi nghĩ dạy một bài học ?" Tiêu Mặc cố ý hỏi.
Mạc Tri nắm tay, buông xuống, thật thà đáp:
"Vừa bọn chúng giọng điệu, ít nhất cũng mấy . Ta chắc chắn đánh . Từ nhỏ , đánh thì nhịn, chờ cơ hội ."
Trong trí nhớ , khất cái từng đánh c.h.ế.t ngay mắt, cảnh tượng khắc sâu đến rùng rợn. Bởi , tuy tính cách bướng bỉnh, vẫn giữ chút lanh lợi của kẻ từng bôn ba đầu đường xó chợ.
Có thể đốt một ngọn lửa nhỏ đủ khiến ảo tưởng. Hắn đối thủ, Yến Xuân và Sơ Hạ càng hiểu rõ ở trung giới, tu sĩ ngự kiếm bay khắp nơi, mà hai đứa chỉ tay tấc sắt, lấy gì đối kháng?
Điều quan trọng nhất là...
Yến Xuân lặng lẽ nắm tay Sơ Hạ, thì thầm:
Chúng thể gây thêm phiền cho chủ tử và công tử.
Sơ Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
Cho nên, dù thể dựa oai lớn, bọn họ vẫn lựa chọn im lặng.
Tiêu Mặc mà khẽ thở dài:
"Hảo hài tử."
Khó trách về bọn nhỏ thể thành tựu, tâm tính chính là từ lúc nhỏ mài dũa. Con sống, lựa chọn và tính cách mới là thứ quyết định vận mệnh. Giống như cái tên thiếu niên đá xe , chỉ cần đụng nhầm kẻ nên đụng, sớm muộn cũng mất mạng ngoài đường.