Xuyên Vào Truyện Của Mình, Gả Cho Phản Diện - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Sau nhiều ngày bặt vô âm tín, hệ thống bất ngờ hiện lên.
“Gợi ý: Đây là cơ hội tuyệt vời để tăng độ chán ghét của đại phản diện. Có muốn thử không?”
“Tôi mà thử chắc chết luôn đó.”
Chỉ số chán ghét của Phó Chu hiện không cao, nếu không hành động, có khi tôi phải sống ở đây đến già.
Rất nhanh sau đó, tôi tìm được mục tiêu hành động.
Hôm nay, Phó Chu được mời tham dự một buổi triển lãm tranh trong giới thượng lưu.
Chỉ cần khiến anh ta mất mặt trước đám đông, chắc chắn sẽ bị ghét.
Tôi lén mặc đồng phục nhân viên phục vụ do hệ thống hỗ trợ — vừa hay, có một nhân viên đau bụng dúi thẳng khay rượu vào tay tôi:
“Giao lại cho cậu nhé, chị đẹp!”
Thời cơ tới rồi!
Tôi chen qua đám đông như một ninja, len lỏi đến chỗ Phó Chu.
Anh mặc vest đen thẳng thớm, vóc dáng cao ráo, khí chất nổi bật.
Tôi còn đang do dự thì bất ngờ anh liếc mắt nhìn sang, rồi... vẫy tay gọi tôi tới?
Tôi đơ người, tưởng bị phát hiện.
Ai ngờ, vừa cúi đầu đón lấy ly rượu từ tay anh, đầu ngón tay bị... khẽ vuốt một cái!
Tôi giật mình như bị điện giật.
Phó Chu bình thản xoay người muốn rời đi.
Tôi nghiến răng. Liều thôi!
“Choang!”
Một khay ly rượu đỏ đổ hết lên người anh.
Tôi hét to:
“Phó Chu, anh là đồ cặn bã!!!”
Tôi lập tức trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.
Phó Chu đứng sững vài giây rồi mới chậm rãi quay đầu lại.
Đã đánh rồi, không thể quay đầu.
Tôi hít sâu, nhập vai toàn diện:
“Anh là đồ tồi! Tại sao không đến gặp tôi? Anh có người khác rồi đúng không?”
“Anh có biết tôi cô đơn, lạnh lẽo thế nào không? Đêm nào cũng trông chờ anh đến thăm!”
“Anh quên rồi sao? Một tháng trước, anh vớt tôi từ dưới sông lên, nói sẽ cho tôi một danh phận!”
“Nhưng rồi, sau một đêm, anh biến mất như chưa từng tồn tại! Tôi chỉ là một con cá trong hồ của anh thôi sao?!”
“Không yêu thì đừng làm tổn thương!”
Tôi vừa khóc vừa đấm lên ngực anh, nước mắt như suối.
Không phải vì đau lòng, mà vì... sợ.
Bầu không khí xung quanh lạnh dần.
Ngay khi tôi định đấm thêm cái nữa, cổ tay bị anh tóm chặt.
Tôi run rẩy ngẩng đầu.
Phó Chu mặt không đổi sắc, kéo mạnh tôi vào lòng.
Nhìn thấy gương mặt tôi đỏ bừng vì khóc, anh thở dài, cúi xuống hôn nhẹ lên mắt tôi.
Giọng trầm thấp, dịu dàng đến rợn người:
“Bảo bối, em lại phát bệnh rồi.”
“Em quên rồi sao? Chúng ta đã kết hôn. Còn có một đứa con rất đáng yêu nữa.”
Xung quanh dấy lên tiếng xì xào:
Hóa ra Phó tổng có một cô vợ xinh đẹp nhưng đầu óc hơi… mộng mơ.
Thì ra anh ấy thích kiểu như vậy…
Tôi choáng váng.
“Tôi... tôi quên à?”
Phó Chu cong môi cười:
“Đáng thương quá, em quên sạch rồi.”
“Nhưng không sao, anh quen rồi.”
Anh còn cố tình lộ ra nét mặt ấm ức, như một chú chó bị bỏ rơi.
“Tôi...”
Chưa kịp nói, ngón tay anh đã đặt lên môi tôi:
“Không cần xin lỗi, anh ổn mà.”
“Nào, về thôi em yêu. Anh sẽ giúp em tìm lại ký ức.”
Phó Chu nhét tôi vào xe, lái về hướng ngược với biệt thự nhà họ Phó.
Tôi hoảng loạn gọi hệ thống:
“Gì vậy?!
Không phải phản diện sẽ tức giận, mắng chửi, hoặc dìm tôi xuống sông cho cá ăn sao? Sao lại là kịch bản này?!”
Hệ thống: ... (mất tín hiệu)
Tôi gào lên:
“Phó Chu, anh định làm gì? Giết người là phạm pháp đó! Dù hôm nay tôi não có chập mạch thật, nhưng nhớ tôi cứu con trai anh với! Tha cho tôi đi!”
Anh không nói gì, tay siết chặt vô lăng.
Xe lao như tên bắn, chẳng mấy chốc đã tới một căn biệt thự lạ.
Phó Chu kéo cửa, lôi tôi xuống.
Tôi bám chặt cửa xe, như nắm lấy cọng rơm cuối cùng:
“Cứu mạng!”
Bất ngờ, tay anh dừng lại.
“Nam Doanh, anh không làm hại em. Xin em... vào xem thử một chút. Được không?”
Giọng anh nhẹ như sương, trầm trầm khàn khàn, như một lời cầu xin lặng lẽ.
Tôi không hiểu sao lại buông tay.
Dù gì cũng chạy không thoát. Thôi thì cứ xem anh định giở trò gì.
Anh lấy từ móc chìa khóa ra một chiếc có dán hình Patrick màu hồng.
Chiếc chìa khóa ấy không hợp chút nào với hình tượng đen tối của anh.
Mở cửa — đẩy tôi vào trong.
Cửa "rầm" một tiếng khép lại sau lưng.
Tôi ngẩn người.
Trên bức tường trắng cao —
Chi chít ảnh chụp của tôi và Phó Chu!
“Cạch.”
Đèn bật sáng.
Ánh đèn rọi xuống, chiếu rọi cả căn phòng quen thuộc đến đáng sợ.
Tay Phó Chu đặt lên mắt tôi, che lại ánh sáng.
Anh từ phía sau ôm lấy tôi, cằm đặt nhẹ lên vai, khẽ khàng như sợ làm tôi tan biến.
Tôi lập tức đỏ mặt đến tận mang tai.
Cả đời tôi chưa từng thân mật với ai đến mức này.
Chợt một cơn rùng mình lướt qua.
Phó Chu bất ngờ nghiến nhẹ vành tai tôi, giọng khàn khàn:
“Nam Doanh, anh không muốn đợi em từ từ nhớ lại nữa.”
“Đi xem đi.”
Anh buông tay, đẩy tôi tiến về phía trước.
Tôi hơi hoảng.
Nhớ cái gì? Tôi có mơ du à? Hay anh này nhập vai quá sâu?
Nhưng…
Từng bước chân tôi đi, cảm giác quen thuộc ngày càng rõ.
Những món đồ trang trí SpongeBob, Patrick, đống áo sơ mi trắng được xếp gọn, đồng phục học sinh màu xanh trắng…
Trên tường là tranh vẽ, ảnh chụp... đều là tôi.
Góc nghiêng, nụ cười, ánh mắt, từng chi tiết được ghi lại.
Những bức vẽ... là từ thời trung học.
Nhưng lúc đó, tôi và Phó Chu đâu hề quen nhau?
Bởi lẽ, đó là quãng thời gian đen tối nhất đời anh.
Cha anh sau cái chết của mẹ thì sa sút, bỏ mặc con trai.
Anh trở thành “đứa trẻ không ai muốn”.
Trong trường, tin đồn lan khắp nơi — nói mẹ anh là người lẳng lơ ngoại tình.
Anh đã từng nổi điên đánh mấy kẻ nhiều chuyện ấy, nhưng bị gắn mác... hung hăng mất kiểm soát.
Giáo viên gọi phụ huynh, cha anh không tới — mặc định anh là đứa có vấn đề.
Từ đó, Phó Chu rơi vào vòng xoáy cô lập, bị bắt nạt và xem thường.
Trong truyện, chỉ là vài dòng phác họa quá khứ.
Nhưng với anh — là những năm tháng u tối không lối thoát.
Tối đó, tôi mơ thấy một giấc mơ.
Tôi quay về quá khứ — lúc Phó Chu học cấp ba.
Lần đầu gặp, tôi thấy anh đang đánh người.
Người bị đánh là những kẻ nói xấu mẹ anh.
Anh vừa đánh, vừa hét:
“Mẹ tôi không như vậy!”
Mắt rưng rưng, cả người run rẩy.
Một mình chống lại cả đám người — thắng nhưng cũng đầy vết thương.
Anh loạng choạng rời đi, lướt qua tôi.
Gió cuốn theo hơi máu trên người anh, mùi vị đau thương lan tận mũi tôi.
Tôi không kiềm được, kéo tay anh lại, ngập ngừng hỏi:
“Anh... là Phó Chu?”
Từ đó, tôi luôn ở cạnh anh.
Tôi nhớ sinh nhật anh.
Tôi mắng lại kẻ bắt nạt thay anh.
Tôi mua đồ ăn vặt anh thích.
Tôi kéo anh ra ngoài đi dạo…
Tôi như một con gà mẹ bảo vệ gà con, che chở cho anh.
Vẻ lạnh lùng của anh từng chút từng chút tan chảy.
Anh bắt đầu... theo tôi mọi lúc.
Trước sinh nhật mười tám tuổi của anh, tôi linh cảm mình sắp rời đi.
Tôi tặng anh một chiếc áo sơ mi trắng:
“Anh mặc cái này chắc chắn rất đẹp.”
Anh ngượng ngùng đón lấy, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
“Ừ.”
Hôm sau, anh tìm tôi khắp nơi.
Nhưng đáp lại chỉ là câu nói:
“Nam Doanh? Trường mình đâu có người nào tên đó.”
Cứ như... chưa từng tồn tại.
Giống một giấc mơ tự mình dệt nên.
Mộng tan — người đi — lòng trống rỗng.
Tôi bật dậy như bị điện giật.
Phó Chu lập tức giữ lấy vai tôi.
Anh đang tựa vào sofa, hình như đã ngồi canh bên cạnh rất lâu. Mắt đầy tơ máu, tay vô thức bật tắt chiếc bật lửa.
“Em... nhớ ra chưa?”
Tôi gật gật đầu loạn xạ, đầu óc vẫn mơ màng, chưa hoàn toàn hiểu rõ.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Phó Chu chen người ngồi sau lưng tôi, tôi theo phản xạ nghiêng vào lòng anh, không nhận ra ánh mắt anh khẽ cong lên, mang theo một nụ cười mờ nhạt.
Ngón tay thon dài len vào tóc tôi, nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi.
“Em thật sự đã xuyên không. Vì sửa đổi cốt truyện, nên bị thiên đạo thế giới này phát hiện.”
“Hắn xóa ký ức của em, biến em thành một con rối không có ý thức, mãi đến khi chúng ta kết hôn và em dọn vào nhà họ Phó, em mới tỉnh lại.”
Tôi đưa tay giả làm khẩu súng, chỉ vào cằm mình:
“Thế sao em lại bất ngờ tỉnh ra?”
Phó Chu siết chặt cánh tay ôm lấy eo tôi:
“Anh đã giao dịch với hệ thống, đổi lấy việc giúp em hồi phục ý thức.”
Tôi gật đầu:
“À, thì ra vậy.”
Còn định hỏi thêm, anh đã nghiêng người, bất ngờ hôn lên môi tôi.
Ban đầu là dịu dàng nhẹ nhàng, dần dần trở nên nồng nhiệt, mạnh mẽ — như tất cả những tình cảm bị đè nén suốt thời niên thiếu cuối cùng cũng được bung trào.
Tôi đỏ mặt, đưa tay ôm lấy cổ anh, chủ động đáp lại.
Nụ hôn ấy kéo dài, không có hồi kết.
Cuối cùng, Phó Chu buông tôi ra, đôi mắt đẹp phủ một tầng hơi nước, sáng long lanh.
Tôi tựa vào sofa, anh cúi người, trán kề trán, mười ngón tay đan chặt.
“Nam Doanh, anh nhớ em lắm.”
“Anh đã tìm em... rất rất lâu rồi.”