Xuyên Về Cổ Đại, Ta Viết Sảng Văn Truyền Kỳ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:02:41
6.
Lúc xung quanh còn ai, Hoàng đế thu vẻ nghiêm nghị, ghé đầu về phía nhỏ giọng :
“Thái thái, quyển mới của khanh, trẫm mười lăm lượt, giờ chỉ chờ hạ quyển thôi đó!”
“Bữa tiệc hôm nay là trẫm đặc biệt chuẩn cho khanh. Chút nữa cứ chọn lấy một ý trong đám hoàng tử phò mã tương lai. Có cảm hứng thì nhanh tay tiếp cho trẫm!”
Nghe , lúc mới để ý — yến tiệc, các hoàng tử đều ngay ngắn thành hàng, đồng loạt về phía .
Hoàng đế khoát tay, bảo cùng xuống với họ.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thẩm Hoài An và Lệ Nương cũng bước lúc . Vừa bẽ mặt ở ngự hoa viên, sắc mặt cả hai vẫn còn khó coi, đen sì như đáy nồi.
Họ ở vị trí thấp hơn một hàng, yên, giọng Hoàng đế vang lên uy nghi:
“Lư Diểu Diểu, cần vội. Từ tốn mà chọn, việc hôn phối , khanh chọn cho kỹ — nổi trội diện mới .”
Lời mang ý tứ sâu xa, rõ ràng là đang bóng gió cảnh cáo ai đó.
Ta đảo mắt qua từng vị hoàng tử, ánh dừng nơi một — Tam hoàng tử Thẩm Hoài Cẩn.
Người dung mạo tuấn tú, mắt phượng đuôi nhọn mang vẻ quyến rũ khó tả. Văn võ song , phong độ bất phàm. Trước đây và vốn là chỗ quen .
Chỉ là vì Thẩm Hoài An, từng cãi một trận lớn với Thẩm Hoài Cẩn, đến mức đoạn tuyệt quan hệ. Chàng tức giận đến mức dẫn binh lên Tây Bắc.
Trước lúc , còn lạnh lùng buông một câu:
“Lư Diểu Diểu, nếu về Thẩm Hoài An cưới nàng, nhớ với , sẽ cưới nàng.”
Giờ phút , ánh mắt chạm , Thẩm Hoài Cẩn cũng . Môi khẽ nhếch, nhạt đầy ẩn ý.
Tim khẽ run, thản nhiên đưa tay chỉ về phía .
Lông mày Hoàng đế giãn , đập tay xuống bàn lớn:
“Ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Hoài Cẩn lập tức dậy, khom đáp:
“Nhi thần theo sự sắp đặt của phụ hoàng.”
“Phụ hoàng! Nhi thần đồng ý!”
Giọng phản đối đầy căng thẳng bỗng vang lên — là của Thẩm Hoài An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-ve-co-dai-ta-viet-sang-van-truyen-ky/chuong-5.html.]
7.
Người lên tiếng chính là Thẩm Hoài An, tức giận ngắt lời ánh mắt đang trao đổi với Thẩm Hoài Cẩn:
“Phụ hoàng! Tuy Lư Diểu Diểu học vấn lễ nghi gì, nhưng dù nàng cũng là sẽ trắc phi của nhi thần…”
“Câm miệng, nghịch tử!” Hoàng đế quát lạnh, “Bắt Lư Diểu Diểu trắc phi của ngươi, ngươi tư cách đó ?”
Lệ Nương hiển nhiên cũng ngờ Thẩm Hoài An sẽ lời đó ngay mặt , sắc mặt vốn dễ , nay càng tái xanh như gan heo.
Nàng níu nhẹ tay áo Thẩm Hoài An:
“Điện hạ…”
Thẩm Hoài An cắn răng, tuy lòng cam nhưng cũng chỉ đành cúi đầu im lặng.
Yến tiệc kết thúc, đưa hồi phủ chính là Thẩm Hoài Cẩn.
Hai năm gặp, vóc dáng cao lớn hơn xưa, phong sương Tây Bắc rèn giũa khiến khí chất càng thêm trầm . Không còn là thiếu niên bồng bột từng vì mà cãi với Thẩm Hoài An đến đoạn tuyệt.
Nhớ lời khi ở tiệc rượu, khẽ mím môi, nhẹ giọng:
“Ban nãy tại yến, cảm ơn giúp giải vây.”
Nếu , đổi là hoàng tử khác chỉ trúng, bằng lòng, thì thể diện của chẳng giấu .
Thẩm Hoài An và Lệ Nương hẳn đang trông ngóng chứng kiến cảnh bẽ mặt.
Thẩm Hoài Cẩn cụp mắt liếc một cái, tay khẽ xoa đỉnh đầu, mái tóc xoa rối tung. Một tiếng thở dài nhẹ như gió vang lên bên tai:
“Không chỉ là giúp giải vây.”
“Hử?” Ta rõ, vô thức hỏi .
Chàng trả lời, chỉ mím môi khẽ, bất ngờ bật ngón tay búng trán một cái:
“Về thôi. Ta sẽ cưới nàng, thì nhất định sẽ cưới.”
Nói xoay , bóng áo bay nhẹ giữa cơn gió xuân, dần khuất xa.
Ta đó, lặng theo bóng lưng khuất dần trong gió, lòng khẽ rung động. Trong đầu bất giác hiện về đầu tiên gặp Thẩm Hoài Cẩn…