Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Yến Chiêu Minh Nguyệt

Chương 1




1

Tỳ nữ của ta tìm thấy một nam nhân bên đường.

Khi nhìn thấy thân mình thoi thóp của người nọ, không rõ sống ch.ết, tỳ nữ Thanh Đào vốn luôn đĩnh đạc và chững chạc, bỗng nắm lấy tay ta nói:

“Tiểu thư, người đó thật đáng thương.

“Xin tiểu thư hãy rộng lòng thương cứu giúp hắn ta.”

Lòng ta lập tức cảnh giác.

Thứ nhất, chưa rõ sống ch.ết mà đã vội vàng đòi cứu người. Sự vội vàng này hoàn toàn trái ngược với tính cách điềm đạm thường ngày của Thanh Đào.

Thứ hai, thân là tiểu thư chưa xuất giá, việc ta liều lĩnh cứu giúp một nam nhân xa lạ sẽ khiến người ngoài bàn tán xôn xao.

Thanh Đào vốn là tỳ nữ trung thành nhất bên cạnh ta, không thể không lường trước được điều này.

Thứ ba, cũng là quan trọng nhất.

Ta đột nhiên nhớ ra mảnh giấy mẹ để lại cho ta trước khi bà qua đời.

Trên mảnh giấy, dày đặc những lời ta đọc không hiểu.

Dòng đầu tiên trên mảnh giấy viết:

[Cấm nhặt nam nhân bên đường, đặc biệt là nam nhân mất trí nhớ.]

[Nếu đã nhặt được, phải nhanh chóng cắt đứt quan hệ.]

[Nếu không, hậu quả tự chịu.]

2

Ta vẫn còn đang mơ màng.

Thanh Đào đã nhanh chóng nhảy xuống kiệu, nhanh chóng bước về phía người nam nhân đang bất động.

“Tiểu thư, người này đẹp trai quá đi!”

Thanh Đào lên tiếng, giọng điệu hân hoan và đầy trìu mến.

“Nô tỳ sống lâu như vậy rồi mà chưa từng gặp qua nam nhân nào tuấn tú đến thế!”

Nghe vậy, ta khẽ nhíu mày.

Trước bao con mắt, thân mật với một tên nam nhân không rõ lai lịch, lại còn khen ngợi ngoại hình của hắn ta.

Thật phóng đãng, liệu đây có còn là Thanh Đào mà ta quen thuộc không vậy?

Lại nhớ về ngày mẹ rời đi.

Mọi người đều nói mẹ ta là kẻ đ.iên.

Không những không biết tam tòng tứ đức, chăm chồng dạy con.

Mà còn ra ngoài xuất đầu lộ diện, giống như nam nhân kinh doanh kiếm tiền.

Thậm chí còn cổ vũ nam nữ bình đẳng.

Nói nữ nhân cũng hoàn toàn có thể dựa vào bản thân mà sống.

Đó là những gì bà ấy nói, và cũng chính xác là những gì bà ấy đã làm được.

Mẹ ta là người quyền lực nhất trên thế giới.

Chỉ với nỗ lực của bản thân, bà có thể chịu được sự chế giễu và buộc tội của người khác.

Trở thành người giàu nhất Đại Châu.

Trước khi qua đời, bà đã để lại cho ta một gia tài khổng lồ cùng một mảnh giấy đầy ắp chữ viết.

Tuy nhiên, nội dung trên mảnh giấy đó lại quá kỳ lạ.

Nó chứa đựng những từ ngữ mà ta chưa từng gặp bao giờ, như “xuyên thư”, “nữ chính ngược tâm”, “hào quang nhân vật chính “.

Lúc ấy, ta lòng đầy hoang mang hỏi mẹ rằng điều này có nghĩa là gì.

Bà ấy nở một nụ cười nhẹ, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Nhưng những lời bà nói khiến ta chế.t lặng.

“Chiêu Chiêu.”

“Nếu như mẹ nói, thế giới này là một thoại bản.”

“Và con là nhân vật chính trong thoại bản đó.”

“Con thấy thế nào?”

Ta sững sờ.

Ta biết thoại bản là gì, cũng thỉnh thoảng nghe người xung quanh kể chuyện.

Họ thường viết về những tiểu thư thế gia, xinh đẹp và đức hạnh.

Về chuyện tình của họ cùng những thư sinh nghèo túng nhưng tài hoa.

Mẹ nói, ta chính là cái kiểu nữ chính đó.

Có nghĩa là khi ta lớn lên, mẹ sẽ gả ta cho một thư sinh nghèo sao?

Nhưng ta không muốn chút nào.

Ta không nỡ từ bỏ cuộc sống sung túc với gấm vóc lụa là, sơn hào hải vị nơi nhà mình.

Để rồi phải khoác lên mình bộ áo quần thô sơ, ăn rau dại trên núi sống qua ngày.

Cũng không thể nỡ rời xa cuộc sống nhàn hạ, được hầu hạ từng li từng tí, muốn làm gì thì làm, không vướng bận dù là những việc nhỏ nhất.

Để rồi phải lo toan việc nhà, chăm sóc chồng con, giặt giũ nấu nướng, phục vụ người khác.

Lại càng không nỡ xa mẹ, xa gia đình.

Bỏ lại nơi chôn rau cắt rốn, từ bỏ bản thân này?

Để trở thành “vợ”, thành “con dâu”, thành “mẹ” của ai đó khác.

Ta lo lắng nói với mẹ những gì ta đang nghĩ.

Bà ấy lại càng cười to hơn.

“Được, tốt lắm …”

“Không uổng phí mẹ dạy dỗ con bao nhiêu năm, có tiến bộ!”

Mẹ bẹo má ta một cái thật mạnh.

Rồi xoa xoa đầu ta và nói:

“Những gì mẹ nói không giống như những gì con thường nghe đâu.

“Đây không phải là câu chuyện tình yêu ngọt ngào, mà là chuyện ma đó.”

Chuyện ma?

Mặt ta lập tức tái nhợt, lập tức nhớ lại những câu chuyện rùng rợn mà mẹ thường kể cho ta nghe.

Về những nàng tiên và kẻ trộm quần áo.

Về nàng tiên ốc bị nam nhân bắt về làm nô lệ.

Tiểu thư nhà giàu sống trong nhung lụa cuối cùng lại chỉ có thể sống sót bằng cách hái rau dại trong rừng.

Mỗi lần, mẹ ta lại thở dài não nề mà nói:

“Từ đó, con bé sống một cuộc đời đầy đau khổ, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.”

Rồi bà lại dọa ta:

“Con bé si tình, không biết nhìn người, cứ thấy tên nam nhân nào là y như rằng dính lấy như keo.

“Kết cục là một tay dắt con bò già, tay kia hái rau dại.”

“Trước ngực ôm một đứa con, sau lưng lại cõng thêm một đứa.”

“Mới sớm tinh mơ đã phải dậy nấu cơm cho cả nhà.”

“Buổi tối còn phải quỳ xuống mà rửa chân cho nam nhân.”

Câu chuyện ấy từng làm ta sợ đến mức khóc ngất đi.

Thấy sắc mặt ta ngày càng tái nhợt, toàn thân run rẩy, mẹ như hài lòng lắm, tiếp tục dọa:
“Đúng vậy, chính là chuyện ma.”

“Con không cần phải từ bỏ sự giàu có của mình chỉ vì một tên nam nhân, sống một cuộc sống chẳng có gì ngoài rau dại.”

“Còn bị hiểu lầm, quỳ gối, vả mặt, rơi xuống nước, m.óc m.ắt.”

“Vì hắn ta mà mang thai, rồi lại s.ẩy thai.”

“Cuối cùng, để giải thoát bản thân, phải chọn cách thi.êu s.ống chính mình.”

“Chưa hết, sau khi chế.t đi rồi, người kia cũng phải chịu hình phạt.”

Mẹ gằn giọng, cất tiếng hỏi với ngữ điệu kỳ quặc:

“Lên núi đao? Xuống biển lửa? L.ột da r.óc x.ương? Vĩnh viễn không được siêu sinh?”

“Cuối cùng, hắn ta cũng nhận ra người mình thực sự yêu là ai.”

“Từ đó về sau, hắn chỉ còn có thể ôm trọn giang sơn vạn dặm, hưởng sự tĩnh lặng vô biên.”

“Con chỉ là chế.t đi thôi, còn hắn thì hoàn toàn mất đi khả năng yêu đương!”

“Ôi, nam chính thật đáng thương!”

Không thể kìm nén được nữa, ta bật khóc nức nở.

Nước mắt tuôn trào như thác vỡ, nghẹn ngào nức nở đến mức nấc lên từng hồi.

Nước mắt và nước mũi hòa quyện vào nhau, chảy dài trên khuôn mặt. Giữa tiếng khóc nức nở, những câu hỏi thảng thốt vang lên:

“Tại sao hắn lại đối xử với con như vậy?”

“Phải chăng vì con đã gi.ết cả nhà hắn ta sao?”

Mẹ vừa dùng khăn lau nước mắt cho ta, vừa lắc đầu nói:

“Không phải. Vì con đã dạy hắn.”

Não ta ngừng lại một giây.

Bộ não nhỏ bé cố gắng suy nghĩ nhưng cũng không thể hiểu nổi.

Chỉ có thể thỏ thẻ hỏi:

“Tại sao con cứu hắn, mà hắn lại muốn hại con như vậy?”

Nghe tiếng thở dài não nề của mẹ, ta ngước lên nhìn. Khuôn mặt mẹ hiện rõ vẻ ưu tư, đôi mắt đượm buồn nhìn về phía xa xăm. Mẹ khẽ lẩm bẩm:

“Những câu chuyện ngược tâm cũ rích thì cần gì cái gọi là logic.”

Rồi mẹ cầm tờ giấy lên đặt nhẹ nhàng lên bàn trước mặt ta. Ngón tay thon dài của mẹ khẽ gõ lên dòng đầu tiên, nhấn mạnh từng chữ:

“Vì vậy, con hãy ghi nhớ kỹ điều này.”

“Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được lượm trai lạ bên đường về nhà!”

“Đặc biệt là những kẻ mất trí nhớ, đặc biệt là những kẻ đẹp trai.”

“Phải biết rằng, nam nhân càng đẹp trai lại càng giỏi lừa dối…”

Những ký ức đã xa xôi bỗng chốc ùa về trước mắt.

Ta bước xuống khỏi xe ngựa, tiến đến trước tên nam nhân đang bất tỉnh.

Thanh Đào đang dùng khăn tay của mình lau mặt cho hắn ta.

Ta nhìn kỹ, quả là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú.

Vẻ đẹp tinh túy, hoàn hảo đến mức khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải đắm chìm, vô thức nín thở.

Ta cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng, cũng chỉ là trong tích tắc.

Bởi vì ta đã rút phắt cây trâm cài tóc vàng óng khỏi mái tóc.

Rồi vung mạnh nó lên, rạ.ch một đường dài trên gương mặt hoàn hảo ấy!

3

“Tiểu thư, người làm cái gì vậy?!”

Thanh Đào kinh hãi kêu lên, lập tức bay người tới vồ lấy.

Bất chấp tay mình bị đâm thủng, nàng ta đoạt lấy chiếc trâm vàng.

Lúc này, nàng ta như một con thú cái hung dữ đang bảo vệ con.

Vừa gồng mình che chắn cho tên nam nhân sau lưng vừa dùng ánh mắt cảnh giác và đề phòng nhìn ta.

“Thanh Đào, tránh ra.”

Ta lạnh lùng nói.

Miệng ngậm chặt, Thanh Đào im lặng.

Ánh mắt nhìn ta, mang một sự kiên định chưa từng có.

“Tiểu thư, người không muốn cứu người cũng được thôi.

“Nhưng hà cớ gì lại ra tay độc ác như vậy chứ!?”

Ta thở dài một tiếng.

Mẹ đã từng dặn dò ta một cách nghiêm khắc rằng:

“Tuyệt đối không được tiết lộ nội dung trong mảnh giấy cho bất kỳ ai.”

Vì vậy, trước mặt Thanh Đào – người bạn từng thân thiết như tỷ muội, nay lại vì một nam nhân xa lạ mà trở nên thù địch với ta như vậy.

Ta chỉ có thể nói:

“Giữa hắn và ta, chỉ có thể có một người sống sót.”

“Thanh Đào, ngươi chọn ai?”

Thanh Đào im lặng.

Nhưng ánh mắt của nàng ta đã nói lên tất cả.

Được rồi, rất tốt.

Tình cảm mười mấy năm, vậy mà lại thua tên nam nhân mới chỉ gặp một lần.

Giữa lúc đau đớn, ta không khỏi nghĩ đến nội dung mảnh giấy.

[Khi phát hiện người bên cạnh trở nên xa lạ, hành động khác thường, hãy cẩn thận!]

[Có thể họ đã bị ảnh hưởng bởi “Hào quang nhân vật chính” và trở thành con rối trong kịch bản nào đó.]

[Phải nhanh chóng giữ khoảng cách với họ để bảo vệ bản thân!]

Ta hít vào một hơi thật sâu.

Càng ngày càng xác định, gã nam nhân trước mặt chính là người mẹ đã nhắc đến.

Kẻ sẽ “t.ra t.ấn thể xác và tinh thần” ta.

Thanh Đào rõ ràng đã mất đi lý trí.

Biến thành con rối của cái gọi là kịch bản.

Lý trí mách bảo ta nên tránh xa nàng ta. Nhưng mười mấy năm tình cảm, nào có thể dễ dàng buông bỏ.

Hít một hơi thật sâu, ta bình tĩnh lên tiếng:

“Được rồi, nếu ngươi nhất quyết muốn cứu gã, thì đưa gã về nhà đi.”

“Nhưng chỉ được phép ở lại nhà phụ.”

“Cũng không được phép ra ngoài khi không có sự cho phép của ta.”

Ta nhìn vẻ mặt vui mừng khôn xiết của Thanh Đào, trong lòng cười lạnh.

Một khi đã rơi vào tay ta, gã còn có thể làm gì khác ngoài việc mặc ta làm gì thì làm?

Kết cục tốt nhất là tự chuốc lấy họa mà ch.ết.

Nếu gã nhất quyết phải sống, ta cũng không ngại để ngự y bỏ thêm một ít thứ gì đó vào thuốc đâu.

Đến khi gã biến thành kẻ qu.è qu.ặt với bộ não ngu ngốc, thân dưới tà.n phế, mắt lác miệng vẹo, để xem gã lấy cái gì “tra t.ấn thể xác và tinh thần” ta đây?

Sau khi mẹ qua đời, ta tiếp quản công việc kinh doanh khổng lồ của gia đình.

Cây càng cao, đón gió càng mạnh*.
*Gốc: 稚子持金于闹市, có nghĩa là “trẻ em mang vàng đi chợ”, chỉ việc một người sở hữu thứ gì đó quý giá nhưng không có khả năng bảo vệ nó, dẫn đến nguy cơ bị mất cắp hoặc bị lợi dụng.

Những năm tháng gian khổ đã tôi luyện ta thành một con người cứng cỏi.

Đối mặt với kẻ muốn gi.ết mình,

Làm sao ta có thể mảy may thương xót?

Giữa ta và gã, chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung.

Chương tiếp
Loading...