Yến Chiêu Minh Nguyệt
Chương 3
6
Khoảnh khắc đó, nhiều mảnh ký ức vụt qua tâm trí ta.
Từ những trò nghịch ngợm ở lớp học thuở ấu thơ, đến âm mưu khiến một kẻ háo sắc tán gia bại sản vào tháng trước.
Tất cả những hành động không mấy quang minh chính đại trong cuộc đời lướt qua tâm trí ta một cách nhanh chóng.
Nhưng dù ta có đếm hết mọi tội lỗi trong đời …
Cũng không thể tìm ra lý do nào để phải chịu một hình phạt tàn khốc như vậy!
Thế mà ông trời lại khiến ta bị tên xui xẻo Tần vương này bám lấy!
Chẳng lẽ, đây cũng là tác dụng của cái gọi là ” hào quang nhân vật chính” mà mẹ đã nói sao?
Ta là nữ chính của quyển sách này.
Tấn Vương là nam chính.
Mặc dù Thanh Đào đã thay ta chịu một kiếp nạn.
Ta và Tấn vương vẫn phải chịu kiếp dính chặt lấy nhau sao?
Thật là…
Ánh mắt ta tối sầm lại, cố gắng kìm nén sát ý trong lòng.
Vừa vặn mở lời:
“Điện hạ, xin hãy tự trọng.”
“Tiểu nữ và điện hạ vốn không quen biết, điện hạ nói tìm kiếm bấy lâu là ý gì?”
Tấn Vương buông tay ôm ta ra, rồi quay sang nhìn ta chằm chằm.
Ánh mắt sâu thẳm đầy tình cảm của hắn ta khiến ta bực bội và hơi buồn nôn.
Hắn nhìn ta một lúc, khóe môi nở nụ cười tự tin.
“Ngày hôm đó, người cứu ta chính là nàng đúng không.”
Tấn vương nói, từ trong tay áo lấy ra một vật.
Ta nhìn chằm chằm.
Chính là chiếc trâm vàng mà ngày hôm đó, ta định dùng để rạch nát khuôn mặt hắn ta cho bõ ghét, nhưng lại bị Thanh Đào ngăn lại.
Lúc đó trong lòng ta bực bội, sau đó cũng không đi tìm kiếm tung tích chiếc trâm nữa.
Không ngờ lại rơi vào tay Tấn vương.
Hắn ta đầy vẻ hoài niệm nói:
“Hôm đó, thực ra ta không hoàn toàn hôn mê.”
“Lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của nàng.”
“Nên đã vô thức nhặt chiếc trâm của nàng làm rơi xuống đất.”
Hắn nhìn ta với vẻ mặt đầy tình cảm, chậm rãi nói:
“Ta biết, người thực sự cứu ta chính là nàng.”
“Là nàng đã đưa ta về phủ, cũng là nàng đã mời đại phu đến chữa trị cho ta.”
“Tội tỳ của nàng chỉ là tham lam hư vinh mới lén lút nhân khi ta hôn mê cưỡng ép đưa ta đi.”
Ta như bị sét đánh.
Ai mà ngờ được cái tên này lại suy diễn hiểu lầm nặng nề tới mức vậy chứ!??
Mẹ nói đúng.
Do dự sẽ dẫn đến thất bại, dứt khoát mới có thể bảo toàn mạng sống.
Ngày hôm đó, ta không nên nể nang tình cảm với Thanh Đào, nghĩ rằng sẽ tạm thời im lặng, sau này mới ra tay.
Nếu lúc đó trực tiếp ra tay gi.ết ch.ết hắn ta, Thanh Đào cũng không cần phải c.hết oan.
Ta cũng không cần phải giả vờ với hắn ở đây nữa.
Nhưng Tấn Vương lại hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt u ám của ta.
Hắn tiếp tục xúc động nói:
“Ta cũng biết, sau khi ta đi nàng đã bỏ ra mười vạn lượng bạc, huy động vô số người đi tìm ta.”
“Nhưng ta vừa mới khôi phục thân phận, xung quanh đã có quá nhiều kẻ rình rập.”
“Để không liên lụy đến nàng, ta chỉ có thể giả vờ như không biết gì.”
“May mắn thay, nàng vẫn đến.”
Giọng điệu của hắn khiến ta có cảm giác như ta là người vợ tam trinh cửu liệt, lặn lội ngàn dặm tìm chồng, đặc biệt đến kinh thành vì hắn ta vậy.
Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc ta, mỉm cười nói:
“Chiêu Chiêu.”
“Lần này, ta sẽ không buông nàng ra nữa.”
Ta im lặng không nói gì.
Dưới tay áo, nắm đấm siết chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt.
Mãi sau một lúc, ta mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, giọng nói run run nói:
“Điện hạ có lẽ đã hiểu lầm gì rồi.”
“Hôm đó, vì lo lắng việc vội vàng cứu nam nhân lạ mặt sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình nên ban đầu ta định bỏ đi.”
“Nhưng nha hoàn Thanh Đào của ta nài nỉ van xin, ta mới miễn cưỡng đồng ý.”
“Sau đó, cũng chính là nàng ấy đã tận tâm chăm sóc ngài suốt thời gian qua. Nàng ấy mới chính là ân nhân cứu mạng thực sự của ngài.”
Tấn vương sắc mặt u ám hẳn đi.
Khóe mắt hắn ta hơi cụp xuống, nhìn qua thì trông cũng đáng thương đấy.
“Chiêu Chiêu, phải chăng nàng đang giận vì ta đã không tìm thấy nàng sớm hơn?”
Hắn nhìn ta với vẻ mặt đầy tủi nhục.
“Nếu nàng ta thực sự đã cứu ta. Thì tại sao lại dùng vũ lực đưa ta đi khi ta đang bất tỉnh?”
Ta không nói nên lời.
Cũng không thể nói vì ta có ý định gi.ết hắn mà bị Thanh Đào phát hiện có được không??
Thấy ta im lặng, trong mắt Tấn Vương hiện lên một tia xảo trá.
“Hơn nữa, trước đây ta cũng từng gặng hỏi. Mỗi khi ta hỏi về chi tiết vụ việc ngày hôm đó. Nàng ta luôn trả lời: “Ngài đã không tin, vậy ta cũng không có gì để nói.””
“Cứ thế giữ im lặng về những gì đã xảy ra ngày hôm đó.”
“Rõ ràng là nàng ta đang che giấu điều gì đó!”
Nhắc đến Thanh Đào, trong giọng điệu của Tấn vương lộ rõ vẻ khinh miệt không che giấu.
Như thể đó là chỉ một con chim sẻ nhỏ bé, có thể tùy ý đùa giỡn, tùy ý quyết định sống ch.ết của nàng.
Hắn thản nhiên nói:
“Bởi vì nàng ta cứ một lòng muốn bám víu lấy ta.”
“Nên ta cũng thuận nước đẩy thuyền, cho nàng ta một cơ hội này.”
“Đáng tiếc nàng ta bạc mệnh không nhận nổi.”
Ánh mắt ta trở nên lạnh lùng hơn.
Tấn vương làm sao có thể “yêu mà không biết”.
Hắn ta rõ ràng biết bản thân hắn hoàn toàn không yêu!
Hóa ra mọi sự ưu ái mà Thanh Đào nhận được, đều là do hắn ta cố ý dung túng.
E rằng Thanh Đào cũng không ngờ tới, cứu người một mạng, rõ ràng là chuyện đại thiện nhưng lại phải đánh đổi bằng mạng sống của chính mình.
Thế nhưng, ta cũng không thể hiểu nổi.
Tại sao khi đối mặt với sự hiểu lầm, Thanh Đào lại không chọn cách giải thích.
Mà lại bướng bỉnh nói rằng:
“Ngươi đã không tin, ta cũng không còn gì để nói.”
Có sắp ch.ết cũng không nói ra sự thật.
Ta không khỏi nghĩ đến tờ giấy mẹ để lại.
Trong đó có một nội dung rất vô lý.
[Xin lưu ý rằng con người có một cơ quan gọi là “miệng”.]
[Ngoài việc ăn uống ra, miệng còn có thể dùng để nói.]
[Khi người khác hiểu lầm, hãy dùng miệng để giải thích kịp thời.]
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, ta chỉ nghĩ thật buồn cười.
Miệng còn dùng để nói. Điều này chẳng phải là hiển nhiên sao?
Nhưng bây giờ có vẻ như mẹ ta rất giỏi đoán trước mọi chuyện.
Hoá ra trên đời cũng có người có miệng mà nhất quyết giả câm.
Sự chán nản trong lòng ta đã lên tới đỉnh điểm.
Nhìn về phía Tấn vương, ta nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
“Điện hạ, xin hãy đưa tay ra.”
Có lẽ do giọng nói của ta quá đỗi dịu dàng, khiến cho Tấn vương sững sờ trong giây lát.
Hắn ngoan ngoãn dang rộng bàn tay, đặt trước mặt ta.
Nụ cười trên môi ta bỗng chốc tan biến.
Ta giơ cao chiếc trâm vàng trong tay, hung hăng đ.âm thẳng một nhát vào lòng bàn tay hắn!
7.
Ta dùng hết sức lực, trực tiếp đ.âm thủng lòng bàn tay của hắn ta.
M.áu t.ươi tuôn ra không ngừng.
Tấn Vương vô thức cau mày, nhưng không hề rụt tay lại.
“Chiêu Chiêu, nàng đang làm gì vậy?”
Hắn có chút nghi hoặc nhìn ta.
Ta nheo mắt, lạnh lùng nói:
“Điện hạ có biết, trên tay Thanh Đào cũng có một vết thương tương tự như vậy không?”
“Hôm đó, ta vốn định dùng trâm cài tóc r.ạch n.át khuôn mặt ngài.”
“Sau đó c.ắt đứt yết hầu ngài.”
“Thanh Đào vì muốn ngăn ta lại mà đã trực tiếp đưa tay ra c.ướp trâm cài tóc.”
“Kết quả bàn tay bị ta đâm trúng một lỗ m.áu.”
“Vết thương đó, hẳn là sẽ theo nàng ấy đến suốt đời.”
“Không biết điện hạ còn nhớ hay không?”
Ban đầu, vì bận tâm việc thân phận chênh lệch, ta vẫn cố gắng kìm nén sát ý trong lòng, bề ngoài giả vờ cung kính.
Thế nhưng, mỗi phút giây phải giả vờ giả vịt với hắn, đều khiến ta ngột ngạt không thể hít thở nổi.
Nói ra thì, thân là nam chính của quyển sách này, trên người Tân Vương còn mang theo không ít cái gọi là “hào quang nhân vật chính”.
Vậy thì ta cũng sẽ đánh cược một ván —
Cược rằng nữ chính là ta, cũng sẽ sở hữu cái “hào quang nhân vật chính” đó.
Cược rằng dù ta có để lộ ra răng nanh, “hào quang nhân vật chính” vẫn sẽ bảo vệ ta bình an vô sự.
Cược rằng–
Nữ chính là ta, có thể chiến thắng nam chính Tấn Vương.
Ác ý ẩn sâu trong lòng tan nóng lòng muốn trỗi dậy.
Thời khắc khi ta nói ra sự thật, khuôn mặt Tấn Vương lập tức không còn chút huyết sắc nào.
Đôi mắt hắn ta trợn to, ngập tràn vẻ không thể tin nổi.
Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hồi phục dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Tấn Vương khẽ thở dài:
“Chiêu Chiêu, ta không ngờ nàng lại oán hận ta đến vậy.”
“Bịa đặt ra những lời lẽ hoang đường đến vậy rất thú vị sao?”
Bất kể ta giải thích thế nào, Tấn Vương vẫn kiên trì tin rằng người đã cứu hắn ta ngày hôm đó là ta.
Còn cho rằng lý do ta không chịu thừa nhận là do ta ghen tị với Thanh Đào, oán giận hắn ta khi đó không ở lại, oán hận hắn cưới thê nạp thiếp, oán giận hắn không thể lập tức đến tìm ta.
Rõ ràng trước đây chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, ta không biết vì sao hắn ta lại tự tin đến vậy.
Vọng tưởng cho rằng ta si mê yêu thương hắn.
“Chiêu Chiêu, ta thề ta chỉ yêu mỗi mình nàng.”
“Cho dù là Thanh Đào, hay là Vương phi hiện tại.”
“Tất cả đều chỉ là công cụ mà thôi.”
“Chờ đến khi ta lên ngôi thống nhất thiên hạ.”
“Nàng sẽ là Hoàng hậu duy nhất của ta.”
Tấn Vương tự biên tự diễn nói những lời mà hắn cho là yêu thương, an ủi ta.
Hắn không ngừng hạ thấp Vương phi, hạ thấp Thanh Đào, hạ thấp các tiểu thư danh giá trong kinh thành:
“Đám nữ nhân đó chỉ là một đám dong chi tục phấn*.”
(*chỉ những loại son phấn thường (nghĩa bóng chỉ những người con gái tầm thường))
“Làm sao có thể so sánh với Chiêu Chiêu của ta?”
Hắn ta tưởng rằng, dẫm đạp hạ thấp người khác xuống tận bùn, sau đó tôn ta lên đến tận trời xanh sẽ khiến ta cảm động vui mừng.
Nhưng từ đầu đến cuối ta chỉ ghi nhớ lời mẹ đã nói:
“Nữ nhân tranh đấu với nhau chính là hành vi thấp kém, ác độc nhất trên đời.”
“Nữ tử đã chịu đựng sự áp bức, bóc lột của nam nhân suốt hàng nghìn năm.”
“Chúng ta vốn nên vươn tay giúp đỡ lẫn nhau, thân thiết đùm bọc như tỷ muội.”
“Tuyệt đối không thể vì sự sủng ái rẻ mạt của nam nhân mà nảy sinh đố kỵ, tranh đấu với nhau.”
“Tranh đấu với bất kỳ nữ nhân nào cũng đều chỉ là có hại trăm đường.”
“Kẻ được lợi cuối cùng luôn chỉ là những tên nam nhân quỷ kế đa đoan.”
Hắn ta nói Tấn vương phi nhàm chán vô vị.
Nhưng là ai vì thèm muốn địa vị đích nữ của Bộ Binh Thượng thư, vì quyền thế của nhà mẹ đẻ nàng mà xin cưới nàng?
Hắn ta nói Thanh Đào ham mê hư vinh.
Nhưng nếu không có Thanh Đào, hắn ta sớm đã c.hết dưới tay ta.
Đúng vậy, Thanh Đào đã phản bội ta.
Nhưng ta lại cảm thấy, đây không phải mong muốn thực sự của nàng.
Nàng chẳng qua chỉ là bị biến thành một con rối đáng thương tuân theo tình tiết.
Bị ép buộc phải hy sinh cả cuộc đời mình.
Trong lòng ta, Thanh Đào, vĩnh viễn luôn là người tỷ tỷ dịu dàng cẩn trọng ngày đó.
Dù rằng bề ngoài chúng ta xưng hô chủ tớ.
Nhưng thực tế mẹ ta vẫn luôn lấy mình làm gương, dạy ta hiểu rõ “người người bình đẳng”.
Mẹ nói, những người hầu bên cạnh chúng ta không phải là mối quan hệ ‘chủ tớ’, mà là ‘thuê mướn’.
Chúng ta trả tiền, họ làm việc.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Điều này không có nghĩa là ai cao quý hơn ai.
Tất cả những người lao động đều đáng được tôn trọng.
Ta may mắn được sinh ra trong nhung lụa, vậy nên ta càng phải trân trọng điều đó hơn.
Càng nên đối xử tốt với người khác, giúp đỡ họ nhiều hơn.
Còn về những tiểu thư thế gia kinh thành bị Tấn Vương hạ thấp, tuy rằng quan hệ của ta với bọn họ phần lớn đều chỉ là xã giao, nhưng theo những gì ta biết về họ—
Có người dịu dàng hào phóng, đoan trang lễ độ.
Có người thuần khiết lương thiện, thiên chân chất phác.
Có người phóng khoáng tự do, không chịu gò bó.
Có người tài hoa xuất chúng, thông minh lanh lợi.
Lại có những người tinh thông cầm kỳ thi họa, cũng có người một thân trù nghệ, làm ta đêm đêm trằn trọc không thôi.
Tất cả họ đều là những nữ tử vô cùng tốt đẹp.
Cho dù có những người không có nhiều sở trường.
Cho dù sở thích, tính cách bọn họ khác biệt so với ta.
Các nàng vẫn mạnh mẽ, tốt đẹp hơn nhiều so với những kẻ tiểu nhân ăn bám, vong ân bội nghĩa, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác như hắn ta.
Ta thu lại sự mỉa mai trong ánh, nhẹ nhàng nói:
“Biết được trong lòng điện hạ có ta.”
“Yến Chiêu không còn oán trách gì nữa.”
“Những năm qua, ta một thân nữ tử cô đơn phiêu bạt khắp nơi.”
“Ta vẫn luôn mong mỏi sẽ có ai đó che chở ta, cho ta một đời bình yên.”
“Điện hạ, người có nguyện ý cho Yến Chiêu một bến đỗ?”
Nghe được những lời lẽ ngập tràn tình ý của ta, gương mặt Tấn Vương lộ ra mấy phần xúc động.
Thế nhưng hắn ta vẫn gian nan lắc đầu.
“Chiêu Chiêu, nàng hãy đợi ta thêm một thời gian.”
“Hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp.”
“Chờ đến khi ta lên ngôi thống nhất thiên hạ, ta sẽ phế truất Vương phi, lập nàng làm hậu.”
Khoé môi ta khẽ cong lên, giọng nói càng thêm dịu dàng như nước:
“Nhưng Yến Chiêu nhớ nhung điện hạ, không muốn chờ đợi thêm một khắc nào nữa.”
“Chỉ cần có thể thường xuyên bầu bạn cạnh điện hạ.”
“Cho dù chỉ là một tiểu thiếp bé nhỏ, Yến Chiêu cũng thỏa mãn rồi.”
Tấn Vương chăm chú nhìn ta hồi lâu.
Cuối cùng, hắn ta khẽ thở dài một tiếng, ôm ta vào lòng.
Giọng nói của hắn ta mơ hồ vang vọng bên tai ta.
“Chiêu Chiêu, Lục Ngôn ta nhất định sẽ không phụ nàng!”