Yến Chiêu Minh Nguyệt
Chương 5
10.
Ta bắt đầu cố ý bám vào quyền lực.
Trăm vạn kim ngân châu báu từ Yến phủ chảy vào tay các đại thần trong triều.
Nhận tiền xong, bọn họ liền mắt nhắm mắt mở cho những hành động của ta.
Chế tạo vũ khí, huấn luyện tư binh?
Chẳng qua chỉ là trò chơi của một phụ nhân mà thôi, còn có thể làm được chuyện gì to tát hay sao?
Đương kim hoàng đế ngu muội.
Vì vậy, ta liên tục dâng lên cho ông ta đủ loại kỳ trân dị bảo.
Sau đó dùng tiền mua chuộc tất cả các phi tần, thị tùng bên cạnh ông ta.
Liên phi được sủng ái nhất lại càng thân thiết với ta hơn, giống như tỷ muội ruột thịt.
Dưới những lời thì thầm bên gối không ngừng không nghỉ của nàng.
Trong lòng lão hoàng đế, ta đã trở thành thần tử trung thành nhất, trở thành con cờ hữu dụng nhất.
Dù sao, nếu là các đại thần triều lão sẽ phải lo lắng bọn họ công cao lấn chủ.
Còn ta chỉ là một nữ lưu kém cỏi, có thể làm được chuyện gì?
Vì vậy, dần dần hoàng đế bắt đầu giao cho ta xử lý một số việc bẩn thỉu mà ông ta không tiện xuất đầu lộ diện.
Cũng cho phép ta âm thầm xâm nhập vào một số thế lực trong cung.
Cuộc chiến đoạt vị giữa các hoàng tử trong triều càng ngày càng gay gắt.
Sau một hồi cân nhắc, ta quyết định chọn phe phái của nhị hoàng tử.
Không vì gì khác, chỉ là người này địa vị đủ cao, phe cánh đủ nhiều nhưng bản thân năng lực lại tầm thường, cũng là một kẻ nhát gan không có chính kiến.
Thậm chí còn lờ mờ có chút tình cảm với ta.
Tất cả những đặc điểm này đều quá thuận lợi để ta có thể lợi dụng và khống chế hắn.
Ta vốn đã có kế hoạch cho việc vào kinh tạo phản.
Có sự tác động của những lời bên gối của Liên phi, sự dốc sức của nhị hoàng tử, cùng với sự im lặng của các quyền thần trong triều, hoàng đế sớm đã quyết định giao quyền kinh doanh trà ngựa, lương thực, quân nhu cho ta.
Mà lúc này Tấn vương cũng mới vào triều chưa lâu, còn chưa kịp nắm rõ tình hình đã vội vàng xin thánh chỉ ban hôn.
Điều này giống như dội một gáo nước lạnh vào lão hoàng đế.
Vì vậy chỉ trong chốc lát hắn đã từ trên mây xanh rớt thẳng xuống đáy bùn.
Ta hiểu rõ đạo lý muốn diệt cỏ phải diệt tận gốc, không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào để nghỉ ngơi.
Ta trực tiếp huy động tất cả các thế lực mà bản thân có thể, ý đồ nhân lúc vây cánh của hắn còn non yếu, trực tiếp bóp c.hết hắn.
Theo lý mà nói, Lục Ngôn vốn là một hoàng tử không được sủng ái, trên tay chẳng có mấy lá bài, dưới sự tấn công từ nhiều phía, lẽ ra hắn đã phải ngã ngựa từ lâu.
Thế nhưng có lẽ bởi vì sự tác động cái gọi là “hào quang nhân vật chính”, Lục Ngôn bị dồn đến đường cùng đã trực tiếp khởi binh tạo phản.
Cũng không biết một hoàng tử thất thế đã dành nửa đời người trong lãnh cung lại có thể biến từ đâu ra được hai vạn quân tinh nhuệ, trực tiếp bao vây kinh đô thành một chiếc thùng sắt.
Tất nhiên, là “nữ chính” của cuốn sách này, ta cũng không có tư cách gì để chỉ trỏ hắn.
Dù sao thì vào thời điểm hắn khởi binh tạo phản, năm vạn quân tinh nhuệ của ta cũng đã đang trên đường.
Chẳng phải chỉ là “hào quang nhân vật chính” thôi sao?
Ai mà không có cơ chứ?
Lục Ngôn ăn cháo trắng dưa muối trong lãnh cung suốt bao nhiêu năm, vậy mà còn có thể biến ra được hai vạn quân tinh nhuệ.
So sánh một chút, một phú thương giàu có đã cẩn trọng trù tính bao năm như ta, vậy mà cũng chỉ có năm vạn quân tinh nhuệ.
Nghĩ lại đây quả thật là lỗi của ta.
11.
Tuy rằng quân tinh nhuệ của ta sớm đã nhận ra hành động của Lục Ngôn.
Nhưng ta vẫn để hắn g.iết c.hết lão hoàng đế, cùng với tất cả các huynh đệ của hắn.
Ngoại trừ nhị hoàng tử—
Đợi đến khi hắn cử hành đại điển đăng cơ mới thong dong đến chậm, bao vây hắn trong đại điện.
Quân bại như núi đổ.
Lục Ngôn mặc long bào vàng kim, ủ rũ ngồi trên ngai vàng xa xa, mắt đối mắt với ta.
“Chiêu Chiêu, ta chỉ muốn hỏi nàng một câu hỏi cuối cùng.”
“Nàng rốt cuộc——”
Lời nói của Lục Ngôn còn chưa dứt, một mũi tên đã bay đến, trực tiếp x.uyên thủng lồng ngực hắn.
Khóe môi ta khẽ cong lên, tùy tiện ném cây cung vừa giương lên cho người bên cạnh.
“Hào quang nhân vật chính” của Lục Ngôn quá tà môn.
Để đảm bảo thực sự có thể g.iết c.hết hắn, ta chỉ có thể tự mình ra tay.
May mắn thay, những kỹ năng cưỡi ngựa bắn tên ta học được từ khi còn nhỏ vẫn chưa mai một.
Chỉ một mũi tên, đã lấy đi mạng c.hó của hắn.
Sau khi tẩy sạch m.áu t.ươi trên đại điện, ta ra lệnh cho người đưa nhị hoàng tử Lục Lễ đến.
Đại điển đăng cơ vẫn được tiếp tục tiến hành.
Chẳng qua người đăng cơ không còn là Lục Ngôn, mà là Lục Lễ.
Thực ra ta càng muốn tự mình thay thế hơn.
Nhưng hiện tại nền móng của ta vẫn chưa đủ vững chắc, vội vàng lên ngôi chỉ dẫn đến việc bị vô số thế lực nhắm vào mà thôi.
Cho dù trên người có “hào quang nhân vật chính” cũng rất khó có thể chống đỡ được.
Vì vậy, ta quyết định từ từ thực hiện kế hoạch.
Trong khoảng thời gian Lục Ngôn tạo phản.
Ta đã cố ý sắp xếp để Lục Lễ chứng kiến vô số cảnh tượng đẫm m.áu khủng khiếp.
Hắn vốn đã có phần mềm yếu thiếu quyết đoán, thấy được những cảnh tượng đó lại càng sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc.
Trong khoảng thời gian đó, ta luôn dịu dàng ân cần ở bên cạnh hắn, liên tục nhồi nhét vào nhiều thứ vào đầu hắn:
“Chỉ có ta mới luôn ở cạnh ngài.”
“Người khác muốn làm hại đến ngài, ta cũng sẽ bảo vệ ngài.”
Nhân lúc hắn mềm yếu, khiến cả trái tim và thân thể hắn chỉ có thể hoàn toàn dựa dẫm vào ta.
Dần dần, khi không có ta bên cạnh, Lục Lễ thậm chí còn không thể ăn uống ngủ nghỉ bình thường.
“Chiêu Nhi.”
Hắn lưu luyến nhìn ta vô cùng trìu mến gối đầu vào lòng ta:
“Cái gì mà giang sơn hoàng quyền, phú quý quyền lực.”
“Ta đều không cần nữa.”
“Chỉ cần nàng có thể ở bên ta là đủ rồi.”
Nực cười.
Nếu hắn không còn giang sơn hoàng quyền, không có phú quý quyền lực, ta còn cần hắn làm gì?
Đến lúc đó hắn chẳng phải chỉ còn là một sủng vật vô dụng mà thôi sao.
Ta vất vả biến hắn thành một con rối hoàn hảo như vậy.
Lại giúp hắn loại bỏ tất cả đối thủ trên con đường đăng cơ.
Sao có thể để hắn nói từ là từ bỏ?
Dưới sự khuyên nhủ hết lòng của ta, Lục Lễ đăng cơ xưng đế.
Chiếu dụ đầu tiên sau khi đăng cơ chính là lập ta làm hoàng hậu.
Sau khi lên ngôi, hắn không màng đến chính sự, chỉ đắm chìm trong hậu cung.
Ta vô cùng vui vẻ, để mặc hắn chìm đắm trong tửu sắc, tự mình gánh vác mọi việc triều đình.
Vài năm sau, ta cuối cùng đã cũng hoàn toàn khống chế được triều đường, dùng một chén rượu độc tiễn Lục Lễ lên đường.
Ta khoác long bào hoàng kim, đổi niên hiệu tự mình lên ngôi hoàng đế.
Mười mấy năm trời, ta cuối cùng cũng đã hoàn thành ước nguyện từ thuở thiếu thời.
Từ kẻ tuân theo quy tắc trở thành kẻ định ra quy tắc.
Nhưng ta vẫn chưa quên, trên thế giới này vẫn còn vô số nữ tử vẫn phải chật vật sống sót trong những quy tắc thối nát đó.
Sau khi lên ngôi, ta đã ban hành nhiều sắc lệnh.
Khuyến khích nữ tử đến trường, tham gia khoa cử.
Thực hiện bình đẳng giới, tuân theo chế độ một vợ một chồng;
“Bãi bỏ trinh tiết đường, khuyến khích hôn nhân tự do—”
Trong đó có vô số chính sách là do ta tự mình chiêm nghiệm để tạo ra.
[Kết thúc.]