Yên Vũ Lầu
Chương 19: Ôm ôm nào!
Bên trong, vàng bạc, ngọc ngà, châu báu, thuốc thang chất đống, rõ ràng bọn chúng đã thực hiện không ít vụ cướp bóc.
Tân A Na không thèm liếc mắt đến đống vàng bạc thô thiển kia, nhưng không phải nàng không quan tâm, mà là không thèm.
Dù bọn chúng cướp bóc giàu đến đâu thì cũng có giàu bằng tên đệ tử vô dụng của nàng không?
Tần A Na ngó lơ đống vàng bạc, bắt đầu mở từng hòm chứa thảo dược để tìm.
Trong hòm có vô số thảo dược, nhân sâm, lộc hài, häc sâm đủ cả, phải gọi là rất đầy đủ.
"Tìm thấy rồi." Cuối cùng sau khi lục tìm hồi lâu, Tân A Na mở một cái hộp gỗ tinh xảo, thấy huyết sâm bên trong thì không khỏi thở
phào nhẹ nhõm.
May cho tên tiểu tử đó là huyết sâm vẫn còn, chưa bị bọn thổ phỉ hủy hoại.
"Ai đó?"
Lúc này, trong trại vang lên tiếng rống đầy tức giận.
Trên chiếc ghế da hổ cách đó không xa, một tên hán tử mặt mày dữ tợn trợn trừng mảt, đứng phảt dậy, cầm lấy bình
rượu bên cạnh ném thẳng tới.
Cách đó mười trượng, Tân A Na ung dung cất huyết sâm đi, nghiêng người né bình rượu.
"Nữ nhân kia, lại cả gan đến trại lão tử ăn trộm! Muốn chết àP
Dưới ánh lửa mờ mịt, tên hán tử không nhìn rõ Tân A Na, hắn giãm mạnh chân, thân hình cường tráng như đạn pháo lao tới.
"Ôn ào quá." Tân A Na nhíu mày, vung tay, theo đó là một luồng khí kiếm mạnh mẽ xé gió bay tới. Một tiếng “tầm” vang lên, đẩy bay tên hán tử ra xa mười mấy trượng.
"Bộp!"
'Tên hán tử ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu, vẻ mặt đầy chấn động.
Không thể nào!
"Hôm nay tha mạng cho ngươi, sau này sẽ có người đến lấy mạng ngươi."
Tân A Na lạnh lùng nói rồi bước đi.
Tên thủ lĩnh cầm đầu là một võ giả đã mở được một tòa Thần Tàng, không mạnh cũng không yếu, vừa đủ làm đối thủ cho tiểu tử.
Nàng đúng là một người sư phụ chu đáo.
Tân A Na bước dưới ánh trăng trong khu rừng, nàng đi một hồi lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lý Hiển Duy, cũng. chẳng thấy tên thổ phỉ nào.
Dọc đường chỉ có máu, nhuộm đỏ một mảng rừng.
Đôi mắt Tần A Na lóe lên, bước nhanh ra khỏi rừng.
@ ừng nàng thấy một bóng dáng gầy guộc ngồi đó, người đầy máu, thở hổn hển.
"Người đâu?" Tân A Na bước tới hỏi. "Chết hết rồi." Lý Hiển Duy mệt mỏi đáp. Tân A Na mắt híp lại, quả nhiên.
Nàng đã hơi coi thường hắn rồi, hóa ra tiểu tử này tàn nhẫn hơn nàng tưởng.
Ra khỏi rừng, Lý Hiển Duy thở dài, nhìn sang người bên cạnh, nói: "Sư phụ, người cố ý!"
"Phải." Tân A Na không hề lảng tránh mà thẳng thắn thừa nhận.
Thấy đối phương thừa nhận như vậy, Lý Hiển Duy cũng không biết nói gì thêm.
"Cảm giác lần đầu giết người thế nào?" Tân A Na hỏi. "Không tốt”
Lý Hiển Duy trả lời thành thật: "Hơi buồn nôn."
"Sẽ quen thôi."
Tân A Na nhẹ nhàng nói rồi bước về phía xe ngựa ngoài rừng.
"Về thôi." "Vâng." Lý Hiển Duy gật đầu, đứng dậy theo sau. "Sư phụ."
Dưới ánh trăng, chiếc xe lộc cộc chạy về phía trước, trong xe vang lên giọng Lý Hiển Duy.
"Sao?" Tân A Na đáp.
"Nếu lúc đó ta chết dưới tay bọn thổ phi, sư phụ có ra tay cứu không?" Lý Hiển Duy dò hỏi.
"Không biết." Tân A Na bình thản nói: "Ngươi có thể thử
Lý Hiển Duy im lặng, mạng quan trọng hơn, hắn không dám cá đâu.
Trong xe yên lặng một lúc, Tân A Na mở miệng nói tiếp: "Từ bây giờ, ngoài việc luyện kiếm thì mỗi ngày ngươi còn phải vào núi truy quét bọn thổ phỉ, nhắc nhở ngươi một câu, tên thủ lĩnh bọn thổ phỉ là một võ giả đã mở Thần Tàng."
"Võ giả?" Lý Hiển Duy giật mình, lập tức hạ giọng: "Sư phụ, ta cảm thấy sức mình chưa đủ, hay mình cứ để quan phủ lo việc truy quét thổ phỉ đi"
"Ta đã quyết định rồi, không cần nói thêm." Nói xong, Tân A Na ném chiếc hộp gỗ qua cho hẳn.
Lý Hiển Duy nghi ngờ mở hộp, thấy huyết sâm bên trong thì mặt lộ vẻ mặt vui như phát điên.
"Sư phụ, ta yêu người! Ôm ôm nào!"
Lý Hiển Duy phấn khích đến nỗi quên luôn tên mình, giơ tay ôm lấy người phía trước.
Đôi mắt Tân A Na lạnh lẽo, không khí trong xe như đông cứng lại.
Lý Hiển Duy run rẩy, nhanh chóng phản ứng lại, cơ mặt lẫn hai tay cứng đờ.
"Bùm!" Chỉ một giây sau, trên xe vang lên tiếng nổ dữ dội, một bên xe bị đánh nát, Lý Hiển Duy bị đẩy bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất.
Dưới ánh trăng, chiếc xe ngựa lộc cộc chạy nhanh đi xa.