Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Yêu Đương Hợp Pháp - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:15:42

7

 

Khi xuống bãi đỗ xe tầng hầm, và Chu Chấp cùng thang máy, đúng lúc gặp sếp Hứa cũng là một trong những lãnh đạo khác của công ty.

 

Nghe là một con cáo già nham hiểm, trái ngược với Chu Chấp.

 

Sếp Hứa thấy chúng , lập tức thu điếu thuốc , ánh mắt đầy hứng thú đánh giá :

 

"Cô chính là nhân viên mới, Tô Tiểu Tô?"

 

Sếp Hứa thế mà ?!

 

"Dạ đúng ạ, mới công ty lâu."

 

Hứa Qua , ánh mắt trêu chọc lướt qua và Chu Chấp vài , :

 

"Vậy Tiểu Tô cho nhé. Cô là nhà thiết kế thời trang duy nhất của Thiên Nhất chúng đấy. Dự án chính là do Chu Chấp kiên quyết thực hiện, chúng vốn bất động sản, giờ thể vững trong ngành thời trang còn trông cô nữa."

 

Sếp Hứa còn định gì đó, nhưng Chu Chấp lạnh lùng cắt ngang:

"Dự án bên Thịnh Hoa đàm phán xong ?"

 

Nghe đến đây, Hứa Qua khẩy:

 

"Cái lão Lục tổng cũng giống , là kẻ si tình. Cả một cánh rừng cần, cứ treo cổ một cái cây. thấy hợp cạ đấy."

 

bên cạnh mà bàng hoàng. Đây là chuyện thể ?

 

Sếp Chu là si tình?! Không gần nữ sắc ?

 

Lời đồn đúng là càng ngày càng đáng tin.

 

Thang máy dừng ở tầng 12, sếp Hứa nhấc chân bước ngoài, nhưng khi , đột nhiên , đầy ẩn ý:

 

"Nghe phòng thiết kế với văn phòng của chung một tầng ? Được đấy, tưởng còn dạy vài chiêu chứ."

 

Chu Chấp đen mặt, lạnh giọng cảnh cáo:

 

"Hôm nay nhiều đấy. Có vẻ công việc của đang quá ít đúng ?"

 

Hứa Qua đắc ý:

 

"Không hẳn, chỉ là dạo rảnh rỗi. Nhìn yêu đương, nhớ ngày cũng từng yêu, tự nhiên thèm uống rượu mừng."

 

Nói xong, sang :

 

"Tiểu Tô, lát nữa họp gặp nhé. Cả công ty sẽ tham dự, cố gắng phát huy, đừng để tổng giám đốc Chu mất mặt."

 

Sau khi sếp Hứa rời , thang máy rơi sự yên tĩnh.

 

Chu Chấp cúi mắt , ánh mắt sâu thẳm:

"Lát nữa họp, đừng lo lắng. Có , sẽ chống lưng cho em."

 

Trái tim bỗng run lên một nhịp, ngẩng đầu lên, thấy sự nghiêm túc trong mắt .

 

mỉm : "Sếp Chu, sẽ cố gắng để thất vọng. chuẩn xong bản vẽ và phương án ."

 

thẳng , Chu Chấp đột nhiên mặt , né tránh ánh mắt , nghiêm túc khen một câu:

 

"Rất giỏi."

 

Khóe miệng khẽ nhếch lên, còn cũng kìm theo.

 

thể xác nhận, sếp Chu đáng sợ chút nào.

 

8

 

nhớ khi còn việc ở xưởng may quần áo cho lớn tuổi, từng kinh nghiệm họp hành. Chúng chỉ với , trò chuyện một cách thoải mái và bàn bạc công việc luôn.

 

Vậy nên, buổi họp hôm nay với sự tham gia của hàng trăm thuộc Tập đoàn Thiên Nhất, cùng sự mặt của các lãnh đạo cấp cao, thực sự là một sự kiện hoành tráng. Đối với , đây cũng là một thử thách lớn.

 

đội vương miện, bạn buộc chịu sức nặng của nó.

 

quyết định dấn con đường thì nhất định để những tin tưởng thất vọng.

 

Thị trường thời trang cho lớn tuổi là một miếng bánh đủ lớn. Có thể ăn , chỉ cần một nền tảng đủ vững mạnh.

 

Mà Thiên Nhất, chính là cơ hội của .

 

Buổi họp bắt đầu, hội trường chật kín . Chu Chấp và Hứa Qua ở vị trí trung tâm của hàng ghế chủ tọa.

 

suýt nữa nhận . Lạnh lùng và cao ngạo, đó là hai từ duy nhất thể dùng để hình dung về lúc .

 

Chu Chấp giữ một gương mặt cảm xúc, gì cả, nhưng vẫn toát khí chất của một kẻ cao, áp lực tỏa mạnh mẽ khiến dám trái ý.

 

nghĩ, thì đây là con của trong công việc. Có vẻ chẳng khác gì lời đồn, hoặc lẽ đây mới chính là con thật của .

 

Giám đốc Lưu giới thiệu .

 

Ngay lập tức, một lãnh đạo cấp cao tỏ vẻ khinh thường lên tiếng chế giễu:

 

"Nhà thiết kế thời trang cho lớn tuổi ? Thời trang cho già thì thị trường gì chứ? Người già hiểu thẩm mỹ ? Sao thiết kế quần áo cho giới trẻ? Chúng nên bắt kịp xu hướng của trẻ tuổi!"

 

Trước sự nghi ngờ của ông , chỉ mỉm nhẹ, giơ tay lên phát một đoạn video.

 

Trong video, một nhóm bà lão thanh lịch đang mặc sườn xám, cùng sải bước đường.

 

Đó chỉ là một con đường bình thường, nhưng họ biến nó thành sân khấu của riêng .

 

Sau khi video kết thúc, mới bắt đầu trình bày với :

 

"Giám đốc Lý xem xong video , vẫn còn nghĩ rằng lớn tuổi gu thẩm mỹ ? Xã hội chúng hiện tại quá nhiều suy nghĩ như , vì thế mà thị trường thời trang cho già luôn bỏ quên.”

 

“Tất cả chúng cũng sẽ chậm rãi già , nhưng thời gian chỉ mang đến những nếp nhăn, mà còn ban cho chúng kinh nghiệm và khí chất. Đó là nét cuốn hút mà trẻ . Họ chứng kiến những phồn hoa mà chúng từng thấy qua. 

 

“Khi già , chẳng lẽ chúng quyền nữa ? Nếu một ngày nào đó già , mỗi ngày đều mặc bộ quần áo yêu thích, mỗi ngày đều thật xinh . Vậy nên, thị trường thời trang cho lớn tuổi lớn hơn tưởng nhiều. Và tự tin rằng thể điều ."

 

Sau khi xong, hội trường im phăng phắc.

 

Ngay đó, Chu Chấp là đầu tiên vỗ tay.

 

Giữa tiếng vỗ tay vang dội, bắt gặp ánh mắt của .

 

Đôi mắt sâu thẳm, dường như đang kiềm nén một cảm xúc gì đó.

 

Khóe môi như đang cố kìm ý .

 

Vốn định phản bác quan điểm của , nhưng ngay lúc đó, Chu Chấp liếc Giám đốc Lý, nhàn nhạt cất lời:

 

"Giám đốc Lý nên mở rộng tầm mắt một chút. Lần , những lời ngu ngốc như nữa. Nếu đủ năng lực, thì nhường vị trí cho năng lực ."

 

Sắc mặt Giám đốc Lý tái nhợt, vội vàng đáp:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-duong-hop-phap/chuong-3.html.]

"Chủ tịch Chu đúng, là suy nghĩ sâu xa như Tiểu Tô. Tiểu Tô quả nhiên là một nhà thiết kế chuyên nghiệp. tin rằng cô nhất định sẽ công việc ."

 

Chu Chấp xong, hài lòng gật đầu, khóe môi khẽ cong lên:

 

"Không việc gì nữa thì tan họp ."

 

Người bên cạnh kinh ngạc, nhỏ giọng thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh:

 

"Trời ơi, các ! nhầm đấy chứ? Hôm nay Chủ tịch Chu , dịu dàng thế ? Anh ?"

 

Người khác cũng phụ họa:

 

" cũng thấy đấy! Anh thật đấy! Các xem, khi nào Chủ tịch Chu đang yêu ?"

 

"Có khi đấy, cảm thấy hôm nay như tắm trong gió xuân ! Ai mà lợi hại đến mức thu phục Chủ tịch Chu thế ? Thật sự cảm ơn đó, đầu tiên họp mà nhanh gọn như , Chủ tịch Chu cũng nổi giận nữa!"

 

Nghe , bỗng giật .

 

Hóa , Chu Chấp đáng sợ đến thế ?

 

Chẳng lẽ gặp hôm nay là một Chu Chấp giả ư?

 

9

 

Sau buổi họp, trở thành ai cũng trong công ty.

 

duy nhất trong bộ phận của , chắc chắn sẽ ít để mắt đến .

 

Vậy nên, càng thể lơ là. nhanh chóng thiện bản thiết kế.

 

Hôm đó, bận rộn chỉnh sửa thiết kế đến mức quên cả thời gian.

 

Đến khi nhận thì trời tối mịt, hẳn là nhân viên trong công ty đều về hết.

 

Vừa xách túi về phía thang máy, băn khoăn về thế nào. Giờ thể bắt xe ?

 

Không ngờ khi ngang qua văn phòng chủ tịch, phát hiện đèn bên trong vẫn còn sáng.

 

Chu Chấp vẫn về ?

 

cẩn thận đẩy cửa , thấy đang ngay ngắn ghế, cầm một khung ảnh, trông vẻ thất thần.

 

gõ nhẹ lên cửa, Chu Chấp thấy thì hoảng, vội vã cất khung ảnh ngăn kéo.

 

Anh đeo kính gọng vàng, toát lên vẻ trí thức nhưng chút gì đó nguy hiểm, một nét thể diễn tả bằng lời.

 

mỉm hỏi: "Sếp Chu, cũng về ạ?"

 

Ánh mắt Chu Chấp khẽ động, giọng nhẹ: "Ừ, hôm nay bận."

 

Nghe , theo bản năng về phía bàn việc của , phát hiện bàn dọn dẹp gọn gàng chút bừa bộn.

 

Anh ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Vừa mới dọn xong, đang định về đây."

 

Chu Chấp ngừng một chút, dường như đang do dự điều gì đó.

 

mặt dày hỏi: "Sếp Chu, thể cùng ? Giờ trễ quá , sợ gọi xe."

 

Nói xong, chắp tay , vẻ mặt đáng thương : "Sếp Chu, cầu xin đó."

 

Chu Chấp sững một lúc, gật đầu : "Được."

 

vui mừng reo lên: "Sếp Chu đúng là !"

 

Chu Chấp tránh ánh mắt , khóe môi khẽ cong lên một cách kiềm chế.

 

Chỉ là, khi chúng bước thang máy, đột nhiên thang máy tối đen và dừng đột ngột.

 

Mất điện , và Chu Chấp kẹt trong thang máy.

 

Phải đây… chứng sợ gian hẹp.

 

Hơi thở của bắt đầu dồn dập. lúc cảm thấy vô cùng bất lực, cả bỗng kéo một vòng tay ấm áp.

 

Bàn tay to lớn của Chu Chấp ôm lấy đầu , nhẹ nhàng vuốt tóc từng chút một, như đang dỗ dành một đứa trẻ, giọng mềm mại đến mức khó tin:

yyalyw

 

"Tiểu Tô ngoan, đừng sợ, đừng sợ."

 

nếu kỹ, thể nhận giọng cũng đang run nhẹ.

 

Anh cũng đang căng thẳng ?

 

một mạnh mẽ như , từng trải qua bao nhiêu sóng gió, thể căng thẳng ?

 

Chu Chấp dịu dàng an ủi , bình tĩnh nhấn nút báo động bảng điều khiển để tìm kiếm sự giúp đỡ.

 

Không nhốt trong bao lâu, nhưng Chu Chấp vẫn luôn ôm . Nhờ mà nỗi sợ hãi trong dần vơi .

 

Khi cửa thang máy mở , nhẹ nhàng đặt tay lên mắt .

 

ngạc nhiên gọi : "Sếp Chu?"

 

Giọng khàn khàn: "Chờ một chút, ánh sáng chói."

 

sững , tim bỗng đập nhanh hơn, nhanh đến mức thể thấy nhịp đập của chính .

 

Mọi giác quan của cũng trở nên nhạy bén, bàn tay của Chu Chấp đặt mắt , cảm giác rõ ràng đến mức như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim .

 

Cảm giác thật kỳ lạ.

 

vô thức nắm chặt lấy mép áo , lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

 

Chu Chấp lạnh lùng lên tiếng, hình như đang với ai đó bên ngoài:

 

"Tại cứu hộ chậm như ? Ai phụ trách việc ? Ngày mai bảo đến văn phòng , một lời giải thích hợp lý."

 

Đợi thích nghi với ánh sáng, mới buông tay .

 

bất ngờ chạm ánh mắt , trong lòng khẽ run lên.

 

Mắt Chu Chấp đỏ, vẻ mặt cũng còn lạnh lùng và điềm tĩnh như nghĩ, trông còn vẻ tệ hơn cả .

 

Vậy , chính là trong trạng thái mà vẫn kiên nhẫn an ủi ?

 

Chu Chấp nhẹ giọng hỏi: "Còn sợ ?"

 

lắc đầu, nhỏ giọng "Cảm ơn", nhanh chóng dời ánh mắt .

 

Ánh mắt của nóng bỏng quá.

 

Tại là ánh mắt như ?

 

Loading...