Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Yêu Đương Làm Chậm Tiến Độ Trồng Trọt Của Tôi - Chương 1: Kế thừa một hòn đảo!

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:10:53

Sở Diệu hết tàu cao tốc đến xe khách, xe khách xe buýt nhỏ, vượt qua bao nhiêu đèo núi mới đến thôn Đào Nguyên, một ngôi làng nghèo thuộc huyện nghèo nọ. Tại đó, gặp trưởng thôn cùng vị luật sư đang đợi sẵn, đó lên một chiếc thuyền nhỏ để hòn đảo mà thừa kế.

Nói là đảo nhưng thực chất đây là một bán đảo. Một vùng đất rộng lớn kéo dài từ núi , bốn bề bao quanh bởi nước. Nếu từ đất liền thì vượt qua núi non hiểm trở, còn đường thủy thì thuận tiện hơn nhiều, chỉ cần chèo thuyền nhỏ từ thôn Đào Nguyên , mất mười mấy phút là đến nơi.

Ngay lối đảo một tấm bia đá bạc màu, đó khắc bốn chữ lớn: Sơn Hải Chi Gian (Giữa núi và biển). Nghe tấm bia đá từ lâu đời, tạc từ một khối đá xanh khổng lồ. Tuy nhiên, do chăm sóc nên xung quanh mọc đầy cỏ dại che khuất gần hết hàng chữ phía cùng.

Lão trưởng thôn giọng địa phương nặng, cố gắng phát âm tiếng phổ thông một cách khó khăn: "Trước đây cũng bàn đến chuyện phát triển du lịch nhưng mãi vẫn . Xung quanh đây ngoài núi thì chẳng gì cả, chính phủ kéo đường dây mạng đến cũng chẳng ích gì. Du lịch ư? Ai mà thèm đến cái nơi khỉ ho cò gáy chứ, chẳng cái gì để mà chơi cả. Trước đây cũng về đây với ý định du lịch nhưng cuối cùng đều thua lỗ hết..."

Người chèo thuyền là cháu trai của trưởng thôn, mười bốn, mười lăm tuổi mà vẫn còn học trung học cơ sở. Không vì học kém, mà chủ yếu là do nhà nghèo nên việc học hành cứ chập chờn, lúc lúc . Tuy nhiên, sang năm là thi lên cấp ba , ước mơ lớn nhất của bé là thi đỗ trường trung học phổ thông ở huyện ngoài .

Sở Diệu theo trưởng thôn, chân bước thấp bước cao men theo con đường núi đảo. Vượt qua một sườn đồi, mắt bỗng nhiên sáng sủa hẳn lên.

Lão trưởng thôn họ Khang, trưởng thôn Khang chỉ tay về phía những ngôi nhà xa, : "Kia là ngôi nhà mà ông của cháu xây dựng năm xưa. Gạch xây nhà bộ là đá xanh chở từ ngoài , ở mát mẻ về mùa hè ấm áp về mùa đông, hơn nữa còn ẩm mốc. Bây giờ em trai chú đang trông nom giúp, khi cháu đến, nó dọn dẹp sạch sẽ ."

Gia đình Sở Diệu khá phức tạp. Ông bà nội của thực chất cũng chính là ông bà ngoại. Năm xưa, sức khỏe bà nội , sinh một cô con gái thể sinh thêm con nữa. Chính vì mà gia đình trong thôn gọi là "tuyệt tự", dường như ai cũng thể tùy ý bắt nạt. Quá tức giận, ông nội đưa vợ và con gái rời khỏi thôn tha phương cầu thực, đến một thị trấn nhỏ giáo viên mấy chục năm. Cha là trẻ mồ côi, sống bằng nghề thuê ở thị trấn, cao lớn trai, hiền lành, chăm chỉ.

Sau , qua mai mối, ông kết hôn ở rể nhà họ Sở và sinh Sở Diệu.

Hòn đảo rộng hơn hai mươi ngàn mẫu là do một họ hàng xa bên gia đình ông bà nội để , Sở Diệu gọi ông là ông . Nghe , ông ăn phát đạt ở bên ngoài nhưng con cái. Ông chia sẻ tất cả tài sản, cả động sản lẫn bất động sản cho những đứa trẻ trong dòng tộc nhưng đặc biệt chỉ định Sở Diệu sẽ kế thừa hòn đảo .

Ban đầu, còn tỏ phục nhưng khi rõ vị trí và những yêu cầu để kế thừa, ai nấy đều lượt từ bỏ. Một hòn đảo hoang rộng hơn hai mươi ngàn mẫu, chỉ thể phát triển nông nghiệp. Dù ngày nay sản phẩm nông sản nộp thuế nhưng ai cũng hiểu rõ việc khai hoang, trồng trọt vất vả đến nhường nào, huống hồ lợi nhuận thu chẳng đáng là bao. Thay vì nhận một hòn đảo rộng lớn như , chi bằng cầm mấy trăm triệu tệ chia để mua một căn nhà ở thị trấn cho sướng.

Thế nhưng, Sở Diệu sẵn lòng kế thừa hòn đảo . Sau khi bàn bạc với cha và ông bà, từ bỏ công việc tuy thu nhập cao nhưng việc theo chế độ 996, mang theo một đống đồ đạc để đến đây bắt đầu từ đầu.

Hiện giờ là đầu xuân, nơi vì gần hồ nước nên nhiệt độ còn thấp hơn ngoài một chút. Tuy , những cây cỏ kiên cường bắt đầu nảy mầm xanh, khoác lên cho hòn đảo hoang vắng một lớp áo xanh tươi mới.

Trưởng thôn Khang Vĩnh Toàn và em trai ông là Khang Vĩnh Thuận trò chuyện với bằng tiếng địa phương vài câu, Khang Vĩnh Thuận : "Những ngôi nhà đều là do ông của cháu xây dựng năm xưa, là dự định cả đại gia đình sẽ chuyển đến đây sống nhưng cuối cùng cũng thực hiện . Dù thì đây cũng là những ngôi nhà , tổng cộng năm căn nhà hai tầng, phía đều thông với , ở thoải mái. Trước núi còn những cây ăn quả như đào, hồng, óc chó do ông của cháu trồng nhưng lâu ngày ai chăm sóc, mặc dù vẫn quả nhưng đều mọc hoang cả . Cháu lo lắng về nguồn nước sinh hoạt, phía nhà suối, nhà giếng. Trên mái nhà đều lắp đặt pin năng lượng mặt trời, chỉ điều nước tắm thì tự xách lên..."

Sở Diệu quanh bốn phía, hòn đảo thực sự rộng lớn. Tuy là hơn hai mươi ngàn mẫu nhưng gần một nửa diện tích là đồi núi, giống như vùng đồng bằng đất đai bằng phẳng để canh tác. Muốn trồng trọt ở đây thì kết hợp với ruộng bậc thang mới .

Khang Vĩnh Thuận rằng mười ngày ông mới đảo một , chủ yếu là để dọn dẹp vệ sinh. Sân sân cũng ông khai khẩn vài mảnh đất để trồng rau. Khí hậu nơi đây , rau trồng đều giòn ngọt. Tuy nhiên, việc vận chuyển thực sự quá bất tiện, trẻ đều ngoài kiếm sống, chẳng mấy ai còn về ruộng.

Mặc dù họ cảm thấy kỳ lạ khi một trai trẻ khỏe mạnh như Sở Diệu kế thừa một hòn đảo nghèo khó thế nhưng dù đó cũng là chuyện riêng của , họ cũng tiện can thiệp quá nhiều.

Sở Diệu vốn còn dạo xung quanh một vòng nhưng ngoại trừ khu vực xung quanh nhà còn thể đặt chân, những nơi khác đều cỏ dại và gai góc che phủ. Cậu chỉ thể thấy lờ mờ những bậc thang đá và con đường nhỏ ẩn hiện lớp cành khô nhưng theo con đường đó thì quả thực là viển vông.

Khang Vĩnh Toàn : "Tiểu Sở , nếu cháu thực sự định ở đây lâu dài thì chú khuyên cháu nên nuôi một con chó. Dù nơi cũng dựa núi, thỉnh thoảng sẽ thú rừng xuống, cháu một từ thành phố đến nên chắc hẳn từng gặp những con vật đó. Có một con ch.ó bên cạnh cũng tiện hơn."

Sở Diệu giật , vội vàng hỏi: "Chú Khang, thú rừng mà chú là những con gì ? Sói? Lợn rừng?" Cậu đến đây để trồng trọt chứ để sinh tồn đảo hoang, bản lĩnh đối phó với những loài vật đó.

Khang Vĩnh Toàn vội xua tay: "Làm gì những loài đó, chỉ là chồn, rắn, mèo hoang thôi, cháu nuôi chó để đề phòng cho an ."

Lúc , Sở Diệu mới thở phào nhẹ nhõm. Thực chung thì khá hài lòng với nơi . Năm nay hai mươi tám tuổi, đây vì kiếm nhiều tiền nên nhân viên kinh doanh. Tuy thu nhập cao nhưng thường xuyên tăng ca và uống rượu bia, khiến sức khỏe phần giảm sút. Hơn nữa, dù kiếm nhiều tiền thì cũng thể theo kịp tốc độ tăng giá nhà đất ở các thành phố lớn. Sau đó, ông bà nội ốm, khiến càng quyết tâm trở về quê hương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-duong-lam-cham-tien-do-trong-trot-cua-toi/chuong-1-ke-thua-mot-hon-dao.html.]

Giờ đây hòn đảo , ông bà nội xem qua cũng thích, dự định sẽ sửa sang để về đây dưỡng già. Núi non, sông nước hữu tình, đồ ăn thức uống ô nhiễm, thể sống thêm vài chục năm nữa.

Luật sư thúc giục Sở Diệu nhanh chóng ký hợp đồng. Mặc dù Chu Diệu hiểu ông của thể khả năng lớn đến , thể ký hợp đồng thuê đảo trong thời gian dài như thế, đến khi thừa kế vẫn còn hiệu lực tới tận một trăm năm. Tuy nhiên, biểu cảm của trưởng thôn và luật sư vẻ bình thản, dường như thấy vấn đề gì.

Ký xong hợp đồng, trời cũng sập tối. Trưởng thôn Khang đề nghị Sở Diệu tạm thời về thôn ngủ một đêm, sáng mai ông sẽ bảo cháu trai giúp chuyển đồ đạc tới đây. Nếu thể, hãy tìm một con ch.ó con trong thôn để nuôi, cũng để bạn.

Sở Diệu ý kiến gì, đồng ý ngay.

Buổi tối, nhà trưởng thôn Khang dùng măng xuân hầm thịt muối, đồ thêm cơm gạo tẻ. Gạo cũng là do nhà tự trồng. Bình thường, họ trồng một ít lương thực, rau củ, nuôi thêm vài con gà, vịt, ngan, cả năm chẳng lo thiếu ăn. Thỉnh thoảng, họ núi hái nấm, đào măng đem ngoài bán, ít nhất cũng đủ trang trải chi tiêu trong một năm.

"Thực ở đây, non xanh nước biếc, ngày xưa còn cả thần tiên xuất hiện, thì gọi là thôn Đào Nguyên? Tiếc là nơi quá hẻo lánh, xe lớn , mà đường thì tốn kém. Trước đây, còn đánh bắt cá, phơi cá khô để bán nhưng bây giờ ai cũng thích ăn đồ tươi sống nên cũng chẳng bán bao nhiêu tiền."

Có lẽ vì lâu lắm trưởng thôn Khang mới gặp từ thôn khác đến, năng lực từ thành phố, thêm đó chút men rượu nên ông thể ngừng

"Các vị lãnh đạo cấp cũng phát triển nơi nhưng tiền. Người trẻ thì về ruộng. Không thì lấy sản lượng, chỉ dựa mấy già cả với trẻ con chúng thì gì cơ chứ. Mọi đều là năng lực, thể đến đây, chúng thấy cũng vui mừng trong lòng."

Thím Mạn, vợ của trưởng thôn, cũng rơm rớm nước mắt. Nhà ông ba con, một gái hai trai. Con gái lấy chồng xa, hai con trai thì ăn xa, dù culi khuân vác ở công trường cũng kiếm nhiều tiền hơn là ở nhà ruộng. Nhà còn mấy đứa nhỏ đang tuổi ăn học nên hai ông bà già cũng chẳng dám ăn tiêu gì, tiền kiếm đều dành dụm cho con cái học hành, chỉ mong chúng nó học giỏi để thoát ly khỏi cái vùng núi non hiểm trở mà nghèo khó , ngoài kiếm công việc đàng hoàng.

Rượu là do trưởng thôn tự ủ, rượu cao lương cay nồng chảy xuống cổ họng khiến mặt Sở Diệu đỏ bừng.

Sở Diệu đến đây với mục tiêu phát triển lâu dài nên đó gửi một ít hàng hóa đến. Tuy nhiên, sáng sớm dậy thật sớm, bắt chuyến xe nhỏ chạy băng băng thị trấn ngoài để lấy đồ. Hành lý cồng kềnh chất đầy nửa xe, đợi đến chuyến xe buổi trưa mới thể theo xe về thôn. Mỗi ngày chỉ một chuyến xe duy nhất, khi bác tài về đến thôn sẽ lo việc đồng áng nhà . Người dân trong thôn ngoài hoặc mua sắm gì cũng đều nhờ chuyến xe nhỏ .

Đến khi Sở Diệu trở về, quả nhiên trưởng thôn tìm hai chú chó con. Ông đây là chó con của con ch.ó lớn chuyên trông coi núi rừng cho hái thuốc. Một con màu vàng nâu, một con màu đen tuyền, mập mạp đáng yêu.

"Chúng nó cai sữa đấy, tuy còn nhỏ nhưng thể bắt chuột . Mấy hôm nay, chú sẽ bảo thằng hai Thuận với cả cháu trai chú đến ở cùng cháu buổi tối cho đỡ buồn nhưng mà mấy hôm nữa là đến mùa vụ , Lương Nhi học..."

Sở Diệu vội vàng đáp: "Chú Khang, cần phiền phức ạ, đảo cũng ai mà cháu sợ. Đừng để Lương Nhi lỡ dở việc học. mà nếu thằng bé bài tập nào hiểu thì cứ đến hỏi cháu, kiến thức của cháu cũng đến nỗi trả thầy cô hết ạ."

Trưởng thôn Khang đến nỗi nếp nhăn mặt đều xếp chồng lên . Ông giúp Sở Diệu chất hành lý lên thuyền, đó đưa thêm cho ít hạt giống rau, : "Sau nếu cháu nuôi gà nuôi vịt thì cứ với chú. Chú sẽ tìm giúp cháu, đảm bảo con nào con nấy đều khỏe mạnh."

Chiếc thuyền nhỏ ì ạch chèo đến bờ bên , trưởng thôn Khang cùng em trai Khang Vĩnh Thuận và cháu trai Khang Đống Lương giúp Sở Diệu sắp xếp thỏa thứ. Sở Diệu ở trong căn nhà hai tầng mà đây Khang Vĩnh Thuận ở. Nói là hai tầng nhưng thực là hai tầng rưỡi.

Tầng một là phòng khách, nhà kho, nhà bếp, nhà vệ sinh cùng hai phòng ngủ. Tầng hai là bốn phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Mặc dù đồ đạc đều đơn sơ nhưng nhà vệ sinh lắp đặt bồn cầu xả nước, còn dùng rèm nhựa ngăn cách khu vực tắm, rộng rãi và sạch sẽ.

Lên nữa là một căn gác mái và một sân thượng rộng rãi. Trên sân thượng, mấy tấm màn che đựng măng khô đang phơi nắng. Đây đều là do mấy hôm nay Khang Vĩnh Thuận ở đây dọn dẹp nhà cửa chờ Sở Diệu đến, lúc rảnh rỗi việc gì nên tự đào măng xuân về phơi, giờ thì để hết cho Sở Diệu ăn.

Ngoài , nhà bếp ở tầng hai bếp lò hai ngăn đều ốp gạch men. Còn nửa chum gạo và nửa chum bột mì. Rau củ quả, trứng gà đều là hôm nay mua từ trong thôn mang . Trưởng thôn Khang còn đặc biệt cho thêm hai miếng thịt muối.

Sở Diệu đúng là cũng sợ rắn, chồn nên dám ở tầng một như Khang Vĩnh Thuận mà dọn dẹp gác mái để phòng ngủ. Tuy là gác mái nhưng căn nhà xây dựng khá rộng rãi, gác mái cũng rộng hơn hai mươi mét vuông, kê một chiếc giường đôi nhỏ vẫn còn khá nhiều chỗ trống. Chỉ điều trong phòng tủ quần áo lớn, chỉ một cái giá treo quần áo bằng tre, thể treo một bộ đồ thường mặc.

Có điện, mạng, tăng ca, đối mặt với những vị sếp khó tính.

Sở Diệu cảm thấy đây chính là cuộc sống mà hằng mơ ước.

 

Loading...