Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Yêu Đương Làm Chậm Tiến Độ Trồng Trọt Của Tôi - Chương 3: Cửu gia thần bí

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:10:55

Tài xế xe buýt nhỏ tên Khang Hội Quốc, đến ba mươi tuổi. Nghe mười bảy mười tám tuổi theo lớn ngoài công một thời gian, nhờ mà cũng kiếm chút tiền. vì tính tình trầm lặng nóng nảy, cảm thấy chịu sự bực bội của lãnh đạo trong xưởng nên dứt khoát đưa bạn gái quen ngoài về thôn Đào Nguyên.

Cô bạn gái cũng là thôn khác, thôn của cô còn nghèo hơn. Trước , cô thậm chí còn học hết tiểu học gia đình bắt thuê, phần lớn tiền lương dành dụm hàng tháng đều gửi về nhà để nuôi em trai ăn học. Sau , cô và Khang Hội Quốc lòng , kết hôn mà nhà gái "hét" giá sính lễ đến hai trăm triệu tệ, khiến cô gái trẻ tức giận. Cô chẳng cần gì cả, bỏ việc đó xách hành lý theo Khang Hội Quốc về đây, mặc cho nhà ruột thịt giận dữ mắng nhiếc, cô cũng nhất quyết đầu.

Hai thôn cách quá xa, vả sang địa bàn khác gây sự cũng chẳng lợi lộc gì, bởi nhà gái gọi điện mắng chửi vài cũng thôi, còn trực tiếp xóa tên cô gái khỏi hộ khẩu, đồng thời mắng cô là đồ vô ơn, c.h.ế.t cũng cho về thôn.

Thế là cô gái tên Hoàng Xảo Ảnh nhập hộ khẩu thôn Đào Nguyên và kết hôn với Khang Hội Quốc.

Cuộc sống hôn nhân của đôi vợ chồng trẻ diễn êm đềm, đến nay họ đủ trai đủ gái. Nhờ tích cóp nên gia đình mua một chiếc xe buýt nhỏ, chuyên chạy tuyến đưa đón khách thôn Đào Nguyên và mấy thôn khác trong khe núi . Tuy thu nhập chẳng đáng là bao nhưng đổi công việc giúp thuận tiện hơn nhiều. Quan trọng nhất là ở gần nhà, dù cho ruộng vất vả hơn, ít cũng chịu đựng những nỗi ấm ức đáng .

Sở Diệu gọi điện cho trưởng thôn Khang Vĩnh Toàn để xin điện thoại của Khang Hội Quốc, đó gọi cho Khang Hội Quốc, nhờ nán thị trấn thêm một lát để đón nhà . Nhân tiện, còn nhờ mua giúp một chiếc tủ lạnh và máy giặt mang về cùng.

Lúc , Khang Hội Quốc đang phân vân nên nhận chở chuyến hàng , bởi vì việc khá tốn thời gian, hơn nữa nếu lúc về thôn đón khách, chạy xe thì lỗ. Nghe điện thoại của Sở Diệu, lập tức đồng ý ngay, đồng thời tiện tay nhận luôn cả việc giao hàng.

Sở Diệu mua thêm mấy con gà mái béo của trong thôn, để đến xế chiều hầm một con, đợi ông bà và cha đến là kịp bữa.

Có lẽ do hôm qua ngủ sớm, nên hôm nay cũng dậy sớm. Sau khi việc cả buổi sáng, nấu qua loa một nồi mì sợi, cùng ba vật nhỏ trong nhà ăn uống, nghỉ ngơi một chút để tinh thần phấn chấn trở .

Không nhờ non xanh nước biếc nơi đây , mà sáng sớm thức dậy còn thấy lưng đau, vai mỏi, chân co rút nhưng khi vận động cả buổi sáng, đến chiều chẳng còn thấy nhức mỏi, thậm chí còn khoan khoái hơn nhiều. Thế là, Sở Diệu xách d.a.o lên sườn núi phía chặt mấy cây tre kéo xuống.

Hàng rào nhất định cho xong sớm, hàng rào thì chẳng dám nuôi gà. Còn đất tương đối bằng phẳng nhà cũng khai khẩn, dẫn nước ngâm, như mới ảnh hưởng đến việc canh tác vụ xuân. Cậu tính toán, ở nơi như thế , trồng rau màu chẳng cần dùng đến thuốc trừ sâu phân bón hóa học gì cả, cứ trồng thực phẩm xanh, hữu cơ. Việc bán ngoài thì còn xa xôi quá nhưng ít nhất cả nhà ăn đồ an , thế là yên tâm.

Ngày nay, thực phẩm hữu cơ ở siêu thị bán đắt như tôm tươi, nếu tự trồng đủ cho cả nhà ăn, tính cũng coi như tiết kiệm một khoản kha khá.

Nồi canh gà bếp sôi sùng sục, bên trong còn nấm hương khô và măng khô do trưởng thôn đặc biệt mang biếu. Con gà mái nuôi khéo, to béo, mặt nước canh nổi một lớp váng dầu vàng óng, thôi thấy thèm. Một nồi khác đang đun một nồi nước lớn, đợi nhà đến để rửa mặt và rửa tay cho sạch sẽ, hơn nữa còn giúp giải mỏi. Rửa mặt, rửa tay xong xuôi, thì lấy nước canh gà nấu một nồi mì rau lớn, ăn nóng hổi, như thế mới là sung sướng nhất.

Khang Hội Quốc là một trai thật thà, những đưa đón già chu đáo mà còn đặc biệt chèo thuyền chở đồ đạc lên tận đảo.

Sở Diệu giữ ăn cơm nhưng xua tay từ chối, vợ ở nhà nấu cơm xong đợi sẵn , đó hề hề chèo thuyền về.

Vừa đặt chân lên đảo, tinh thần của ông nội Sở phấn chấn hơn hẳn, ngang dọc thấy cái gì cũng ưng ý, đến nỗi mãi, ông cụ còn rơi nước mắt.

"Cuối cùng cũng nơi để về." Ông cụ thở dài, đưa tay quệt ngang mặt.

Mặc dù ông cụ sống ở thị trấn mấy chục năm nhưng cứ hễ nghĩ đến họ hàng thích là cảm thấy bực bội, thậm chí chẳng buồn về quê. Thế nhưng, già vốn quen với cuộc sống gian khổ, so với ở thị trấn, ông cụ thích vài sào ruộng hơn.

"Có đất thì mới thấy an tâm, dù cho bôn ba bên ngoài thế nào, đất đai ở nhà cũng coi như một đường lui. Đời chẳng chỉ mong cái ăn, cái mặc ? Càng già, càng thấy ruộng mới là chắc chắn."

Cả gia đình đều ai quá tham vọng. Ông nội cả đời nghề dạy học, bà nội thì hiền lành, dịu dàng, mà cũng là một thích ở nhà chính hiệu. Cha khá hơn một chút, dễ dàng tiếp nhận những điều mới mẻ. Tuy nhiên, dù , họ cũng ngưỡng mộ những gia đình đất đai. Những lúc rảnh rỗi trồng rau, trồng lúa, nuôi thêm vài con gà, một năm tiết kiệm ít tiền. Chứ như họ, chỉ thể trồng tạm vài cây cải, cây hành ban công, thật là gò bó.

Hơn nữa, ở thị trấn, gia đình họ cũng chia hai căn hộ do thuộc diện cải tạo, bây giờ chẳng còn mong cầu gì hơn, mà chỉ mong cuộc sống thoải mái.

Quan trọng nhất là, họ chấp nhận việc Sở Diệu thể con, cho nên sống một nhận con nuôi, đó cũng là chuyện của trẻ. Những tuổi như họ, hết cứ lo liệu cho cuộc sống của cho thỏa .

Cả nhà thu dọn chỗ ở, đó thăm thú xung quanh, trở về tắm rửa sạch sẽ, quây quần bên bắt đầu bữa cơm tối.

Sức khỏe bà nội Sở , ngày thường ăn gì cũng chẳng thấy ngon miệng nhưng hôm nay chẳng hiểu thấy bát mì canh gà thơm ngon quá đỗi, thế nên kìm mà ăn gần hết một bát lớn khiến ông cụ vô cùng mừng rỡ, luôn miệng đến đây là , đến đây là đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-duong-lam-cham-tien-do-trong-trot-cua-toi/chuong-3-cuu-gia-than-bi.html.]

Bà nội Sở thích non nước nơi , thích đồ ăn ở đây, thậm chí đến cả hai chú chó nhỏ và con mèo vẻ ngoài kỳ lạ bà cụ cũng vô cùng yêu mến. Ăn cơm xong, bà cụ ôm Tiểu Bạch dạo khắp nơi, chẳng buông tay.

"Phòng phía Bắc ở tầng một để cho chú hai Khang, thỉnh thoảng cũng nhờ chú lên giúp đỡ, bởi vì dù chú cũng là chuyên môn." Sở Diệu dẫn ông bà xem phòng phía Nam: "Gian phòng cháu cũng dọn dẹp sạch sẽ, vả còn gần nhà vệ sinh, ông bà ở sẽ tiện hơn. Cha thể ở tầng hai, đó tận bốn phòng, tha hồ chọn. Chỉ điều... trưởng thôn trong núi thú hoang, nào là chồn, rắn, nhím, nên cháu nghĩ tạm thời ông bà lên tầng hai ở, đợi khi nào cháu vây xong hàng rào thì hẵng xuống tầng một."

Ông nội Sở xua tay: "Tốn công gì? Ông thấy tầng một là . Đâu cửa nẻo gì, sợ gì thú hoang? Hơn nữa, trong nhà chẳng còn chó đó ? Hai con ch.ó con trông cũng lanh lợi, cứ để chúng ở phòng khách trông nhà, chẳng sợ gì sất."

Vu Hải Dương và Sở Chi Viện cũng xem xét xung quanh, khi trở về liền : "Cửa nẻo đều chắc chắn cả, còn là nhà xây bằng đá xanh, vững chãi lắm. Chẳng sợ mấy con vật nhỏ đó quấy phá. Hai ngày cha cũng ở , cùng con nhanh chóng vây hàng rào quanh sân, như sẽ yên tâm hơn. Giờ cha chỉ thấy chỗ rộng thế mỗi mấy nhà ở thì hoang vắng quá."

Sở Diệu đáp: "Con cũng tính toán như , định bụng mắt dọn dẹp một khoảnh đất để trồng trọt, sẽ sửa sang hai căn nhà nhỏ để cho thuê. Chẳng bây giờ nhiều trải nghiệm cuộc sống nông thôn ? Vừa , mời họ đến đây ruộng. Chưa đến chuyện mùa , chỉ cần họ giúp khai khẩn hết đất hoang là ."

Bà nội Sở vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, : "Người thành phố thích đến nơi khỉ ho cò gáy ruộng ư? Chắc là thừa tiền gì?"

Sở Chi Viện đáp: "Mẹ ơi, bây giờ nhiều thành phố kêu gọi trở về với đồng ruộng, cứ như thể ruộng dễ lắm . Con thấy ý tưởng của Dương Dương , cứ để họ đến đây trải nghiệm một phen, ít nhất cũng kiếm tiền thuê nhà, còn cày xới đất cho. Mấy căn nhà đó cứ để , chẳng ai ở, sớm muộn gì cũng hỏng mất."

Nhà cửa dù đến cũng sợ ở, nếu cứ để trống lâu ngày thiếu , nhà sẽ xuống cấp nhanh.

Trước , chú hai Khang cứ dăm bữa nửa tháng lên đây, đốt lửa, đun nước trong các căn nhà nhỏ, chủ yếu là để cho nhà rằng nơi ở. Có , nhà sẽ hỏng.

"Các con cứ tự lo liệu ." Ông nội Sở xuống giường, vỗ mạnh đầu giường chắc chắn, : "Ông bà già , sẽ ở đây luôn! Dưỡng già, về nữa !"

Nói những lời , hai ông bà lộ rõ vẻ mệt mỏi. Sở Chi Viện vội vàng rót nước nóng cho hai ông bà cụ ngâm chân, đó thu xếp cho cả hai ngủ. Lúc , bà mới bế Tiểu Bạch từ trong lòng bà nội , đưa cho Sở Diệu: "Ông bà con tính khí nóng nảy đó, cứ để ông bà ở đây, đợi qua thời gian đầu, khi đòi về chứ."

Vu Hải Dương : " thấy chắc, cha đều thích yên tĩnh, nơi thì quá yên tĩnh , tối đến chẳng tiếng nhạc quảng trường ầm ĩ, ở luôn thật chứ."

"Vậy thì cứ ở!" Sở Chi Viện : "Vài năm nữa hai vợ chồng cũng về hưu, đến ở cùng cho vui cửa vui nhà. mà Dương Dương , vẫn con tìm một bạn đời. Con xem, con đến đây một , ông bà con xót cho ? Có bầu bạn, ít buổi tối cũng lên gác xép ôm mèo ngủ."

Sở Diệu ngượng ngùng, : "Con, con chỉ là thích ở cao thôi mà."

"Chỉ là nhát gan, còn sợ ?" Sở Chi Viện nhịn : "Hồi nhỏ ở nhà cấp bốn, vệ sinh còn gọi cha cùng, lớn mà cái gan cũng chẳng to lên tí nào. Thôi thôi, mau thu dọn , cha con cũng mệt , nghỉ sớm, mai còn dậy sớm..."

Ở đây TV, buổi tối ngoài nghịch điện thoại thì cũng chẳng gì để giải trí. Ăn cơm tối xong chẳng việc gì , chi bằng ngủ luôn để sáng mai dậy sớm việc. Chứ nếu ở thành phố, tầm bảy, tám giờ tối, cuộc sống về đêm còn bắt đầu.

Sở Diệu đỏ mặt hổ nhưng cuối cùng vẫn nỡ đặt con mèo xuống, ôm chặt nó về gác mái.

Cậu tắm rửa xong, lướt điện thoại một lúc nhưng cũng thấy chán, thế là bèn nhét mèo trong chăn ngủ.

Đêm dần tĩnh lặng, thỉnh thoảng cơn gió núi lướt qua nhưng vì trong nhà thêm mấy ngủ nên còn đáng sợ như lúc đầu. Trong lòng vững , Sở Diệu ngủ càng sâu hơn, rằng bên cạnh giường bỗng xuất hiện một xa lạ.

"Cửu gia, chúng cần ..." Tiểu Bạch xổm đầu giường, bóng đen mà bất lực.

Bóng đen bật một tiếng khẽ, : "Cuối cùng cũng đợi trở về, bây giờ tranh thủ thêm vài thôi, ngươi lo lắng cái gì."

Tiểu Bạch : "Đây mà là lo lắng ? Chỉ là vẫn nhớ gì cả. Thần hồn cũng cần thời gian để nuôi dưỡng, ngài gấp gáp như , thật hiểu nổi ngài sống qua hàng ngàn vạn năm như thế nào."

Bóng đen trả lời, chỉ đưa tay lướt qua khuôn mặt Sở Diệu: "Tuy so với chút khác biệt nhưng khí tức thì đúng . Ta từng thấy yếu ớt như , cũng thấy thú vị."

Tiểu Bạch thầm nghĩ con chẳng đều yếu ớt ? mà lão thiên gia thích thì . Bao nhiêu năm qua, phe c.h.ế.t thì chết, thương thì thương, còn sống sót mấy ? con xem, họ phát triển đến mức lên trời xuống đất . Tuy nhiên, cũng may mà ban đầu giữ nơi , nếu thì đám lão già bọn họ cũng chẳng chỗ mà .

Bóng đen cứ si ngốc ở đầu giường suốt cả đêm, mãi cho đến khi ánh bình minh ló dạng ở phía chân trời, mới lưu luyến biến mất .

Loading...