Yêu Em Say Đắm
Chương 1
1
Khi tôi đội mưa đến tặng hoa cho quán bar của Phó Dung Xuyên, lại nghe nhân viên nói, hắn ở trong phòng bao an ủi một nhân viên phục vụ bị khách bắt nạt tới khóc.
Trên cánh hoa hồng trong ngực còn nhỏ vài giọt mưa, tôi đang muốn đẩy cửa ra, chợt nghe thấy tiếng cười nhạo của hắn.
“Tô Viên cô ấy sao dám tức giận với tôi chứ? Tôi ở trước mặt cô ta hôn môi với cô gái khác, phản ứng đầu tiên của cô ta đại loại là hỏi tôi đầu lưỡi có chua hay không.”
Trong phòng truyền đến từng trận tiếng cười.
Có người hỏi: “Anh Xuyên, nửa năm trước anh xem Tô Viên như trân bảo ấy, người khác nhìn nhiều một chút cũng không được, gần đây là hoàn toàn tỉnh ngộ rồi sao?”
Trong lòng Phó Dung Xuyên còn có một cô gái xinh đẹp đang dựa vào, nghe vậy khinh thường nói: “Sơn hào hải vị ăn đủ rồi muốn ăn chút cháo để đổi khẩu vị, nhưng xét đến cùng cháo vẫn quá nhạt, không thú vị.”
“Tô Viên là quá nhạt, cũng chỉ có khuôn mặt kia là có thể nhìn được, nhưng so với sinh viên đại học còn non hơn nhiều.”
Nghe người khác cười đùa tôi, Phó Dung Xuyên không chút để ý nói: “Non thì non thật, nhưng ăn nhiều thì ai mà không chán?”
“Còn nữa, cô ta quá dễ dàng thỏa mãn, tôi tùy ý tặng cái gì cũng coi như bảo bối.”
Hắn vuốt ve ngón tay cô gái trong lòng, nhẹ nhàng đưa ra định nghĩa cho tôi: “Đồ giá rẻ.”
Ngón tay nắm trên tay nắm cửa buông lỏng lại siết chặt, cuối cùng vẫn thu lại.
Tôi xoay người ném hoa đã có chút héo vào thùng rác, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi quán bar.
Có thể là nửa đời trước theo khuôn phép cũ quá mức, khiến tôi si mê Phó Dung Xuyên làm việc theo khuôn mẫu không câu nệ nhiều năm.
Tôi là người không xinh đẹp nhất trong tất cả bạn gái của hắn ta, bằng cấp bình thường, ngoại hình bình thường, ngay cả dáng người cũng kém đến đáng thương.
Nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác bởi vì tôi mà có ý nghĩ muốn kết hôn.
Câu chuyện của cô bé lọ lem so với hiện thực, tất cả mọi người đều thán phục thủ đoạn của tôi rất cao tay, có thể làm cho hắn hồi tâm, lãng tử quay đầu lại.
Nhưng tôi chưa từng dùng qua thủ đoạn gì, chỉ là muốn lấy chân thành đổi chân thành mà thôi.
Thật lòng đưa ra, lại chỉ đổi lấy hai chữ giá rẻ.
Năm năm yêu đương đổi lấy kết cục này, tôi còn kiên trì cái gì đây?
2
Mấy ngày gần đây tôi không trở về nhà, vẫn ở lại cửa hàng hoa của mình.
Phó Dung Xuyên không hỏi qua một câu tung tích của tôi.
Cho đến khi tôi tình cờ lướt qua một tiêu đề giải trí.
Tiểu Hoa mới nổi trong làng giải trí gặp bạn trai thần bí ở khách sạn xa hoa, người đàn ông trong ảnh mặc một bộ đồ đen, nhẫn cưới trên ngón giữa trùng hợp là một đôi với tôi.
Đôi nhẫn này là tôi và Phó Dung Xuyên đi du lịch cùng nhau tự thiết kế rồi đặt làm.
Ngày đi lấy thành phẩm, hắn cầu hôn tôi.
Lời thề non hẹn biển khi đó giờ phút này đều hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm tôi đến máu tươi đầm đìa.
Tôi nhìn màn hình đến ngẩn người, cho đến khi đơn đặt hàng trên điện thoại di động vang lên, tôi mới giật mình hoàn hồn lại.
Tiểu Hàn đang tưới hoa ở bên cạnh tiến lại gần, kinh ngạc nói: “Đặt hết hoa hồng của cửa hàng chúng ta? Là vị công tử nào muốn dỗ người thương vui vẻ mà sử dụng chiêu lớn thế này.”
“Cô gái này sẽ cảm động cỡ nào chứ.”
Trong giọng nói của cô ấy mang theo vài phần hâm mộ.
Tôi gói ghém hoa hồng, không nói gì.
Tiểu Hàn không biết, người trong giới kia theo đuổi con gái, vung tiền là cái cơ bản nhất, trang sức túi xách hột xoàn, muốn cái gì cho cái đó.
Bạn cho rằng hắn ta không thể không có bạn, nhưng hắn ta chỉ là đang đi theo quá trình yêu đương cơ bản, thậm chí theo đuổi người tiếp theo có thể càng hoành tráng hơn.
Tôi vốn tưởng rằng người đặt hoa chính là một người giàu có giống như Phó Dung Xuyên.
Đến nơi giao hàng mới biết được người đó thật sự chính là hắn.
Cô gái dung nhan kiều diễm đứng ở trong vườn hoa hồng đỏ rực, cảm động hốc mắt đỏ bừng.
Phó Dung Xuyên mặt mày tùy ý, cười cười tự mình đeo lên cho cô ấy một sợi dây chuyền ngọc bích.
Từ xa nhìn lại hai người như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Mà tôi bởi vì vội vàng chạy đi, tóc bị mồ hôi làm ướt, trên người còn mặc tạp dề trong tiệm, giống như trong phim thần tượng có thể tùy ý thấy được người qua đường.
3
Những người khác đều đang ồn ào, nhiếp ảnh gia chú ý tới tôi cũng đứng cách đó không xa, bất mãn nói: “Chị gái giao hoa kia, đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy?”
Tất cả mọi người nhìn về phía tôi.
Có người kinh ngạc lên tiếng: “Tô Viên?”
Phó Dung Xuyên đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía tôi, bất mãn nói: “Không ở nhà chờ mà lại chạy tới đây làm loạn à?”
“Đến giao hoa.”
Tôi tháo chiếc nhẫn trên ngón giữa đưa cho hắn, lạnh nhạt nói: “Cũng tới trả nhẫn cho anh.”
Những người khác thấy như vậy, cũng không dám lên tiếng nữa.
“Em lại đang tức giận cái gì vậy?”
Phó Dung Xuyên nắm tay cô gái kia, chỉ nhàn nhạt nhìn tôi một cái: “Tô Viên, anh với các cô gái khác chỉ là chơi đùa thôi, vị trí Phó phu nhân không ai dám giành với em hết.”
Hắn trìu mến hôn lên sườn mặt cô gái kia, khi nhìn về phía tôi, đáy mắt tràn đầy sự không kiên nhẫn: “Tiểu Miên cũng chưa nói gì, em có tư cách gì mà ầm ĩ?”
“Đúng đó chị ơi.”
“Em và Dung Xuyên chỉ là chơi đùa với nhau, chị không nên tức giận như vậy đâu.”
“Không có tức giận.”
Tôi ngước mắt nhìn Phó Dung Xuyên, bình thản nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Phó Dung Xuyên ngẩn người, không nghĩ tới tôi sẽ nói chia tay: “Em nói cái gì?”
Tôi nhìn vào mắt hắn, giọng nói vững vàng: “Tôi nói, chúng ta chia tay đi, hôn ước hủy bỏ, sau này anh yêu đương cũng không cần phải che che giấu giấu nữa.”
“Tô Viên, em thật sự nghĩ như vậy sao?”
Hắn thẹn quá hóa giận: “Sau này đừng hối hận rồi cầu xin anh quay lại.”
“Sẽ không hối hận.”
Tôi đặt chiếc nhẫn lên bàn bên cạnh, không nhìn hắn nữa, xoay người rời đi.
Phía sau có người phát hiện bầu không khí không đúng, mở miệng khuyên nhủ: “Hay là anh Xuyên đi dỗ cô ấy một chút đi, em thấy Tô Viên không giống nói đùa đâu.”
“Dỗ cô ta? Cô ta cũng xứng sao.”
Giọng nói lạnh nhạt khinh thường của Phó Dung Xuyên truyền vào lỗ tai tôi: “Loại con gái giống như Tô Viên, có người sẽ thích sao? Rời khỏi tôi cô ấy là cái thá gì chứ, có người chịu cưới cô ta thì tôi sẽ gọi người đó là ông nội.”
4
Tôi không quay lại căn hộ để dọn dẹp.
Những quần áo trang sức kia đều là Phó Dung Xuyên mua, vốn không thuộc về tôi.
Nằm trong căn phòng nhỏ chật hẹp ở cửa hàng hoa, tôi tự giễu.
Có lẽ loại con gái toàn thân không có nửa điểm sáng như tôi, nên nghe lời cha mẹ, tìm một công việc an ổn, qua một cái là có thể nhìn thấy tận cùng cuộc đời.
Sau hai ngày chán chường, tôi buộc mình phải bận rộn.
Bận rộn, sẽ không tâm phiền ý loạn, vì một ít lời nói mà tự ti hao tổn tinh thần.
Hoa được đặt hôm nay là ở khu biệt thự.
Tôi ôm một bó hoa nhài lớn và bấm chuông cửa.
Cửa rất nhanh đã được mở ra, tôi vội mở miệng nói: “Chào cô, hoa nhài cô đặt đã được đưa đến rồi, phiền cô ký nhận một chút.”
Sau đó, một giọng nói từ tính dễ nghe mang theo sự nghi hoặc vang lên: “Cô sao?”
“Có phải cô Lâm không?”
Từng bông hoa che khuất tầm mắt của tôi, tôi cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ mặt đối phương.
Hoa trong tay đột nhiên bị người ta nhận lấy, tầm mắt không có sự che chắn, một khuôn mặt trầm ổn lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt.
“Xin lỗi, ở đây không có cô gái nào họ Lâm cả.”
Ánh mắt người đàn ông nhẹ nhàng nhìn vào người tôi, không làm cho người ta cảm giác được chút khó chịu nào.
Tôi ý thức được mình có thể là đi nhầm rồi, vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi anh, tôi tìm nhầm nhà, làm phiền anh rồi.”
Khuôn mặt người này lạnh nhạt, ánh mắt vẫn mỉm cười, nói chuyện vô cùng dịu dàng: “Không sao, đường ở đây quả thật rất khó tìm ra.”
“Nếu cô muốn tìm 3501, cần phải đi về phía trước rồi rẽ vào một khúc cua khác.”
Ánh mắt hắn điềm đạm rơi vào mồ hôi trên trán tôi: “Hơi xa, tôi bảo giúp việc trong nhà đưa cô đi.”
Cho đến khi đi được rất xa, tôi còn không lấy lại được tinh thần.
Chiếc khăn trong tay là chiếc khăn nổi tiếng xa xỉ, mềm mại sạch sẽ, lại bị chủ nhân tiện tay đưa cho tôi lau mồ hôi.
Đây là một người đàn ông rất lịch sự, quyến rũ và rất hấp dẫn.
Tôi nghiêng đầu nhìn lại tòa biệt thự kia, đã thấy người vừa mới vào nhà giờ phút này đang bưng cà phê đứng ở trong sân đưa mắt nhìn tôi rời đi.
Thấy tôi quay đầu lại, hắn giơ ly cà phê trong tay lên, cười yếu ớt gật đầu với tôi.
Tai tôi nóng lên, vội thu hồi ánh mắt đi về phía trước, không dám quay đầu lại.