Yêu Hận
Chương 2
Lúc này rất nhiều người đến, thái giám, cung nữ, phi tần, một đám người khí thế hung hãn, như thể đến xem chuyện vui.
Trường Thắng đặt bình rượu đào xuống, đứng dậy đỡ ta dậy khỏi giường, chúng ta cùng nhau quỳ xuống đất, cung nghênh thánh giá của Tề Vực.
“Ái chà! Nơi này lạnh quá!” Một mỹ nhân của Tề Vực vừa vào cửa đã không kiềm chế được mà than phiền.
Ta cúi mắt không nói, thực sự lười phải để ý đến họ, vội vàng uống hết bát rượu đào, để làm ấm người.
Mỹ nhân kia thấy ta hờ hững, trên mặt có chút không vui, giận dữ nói:
“To gan, bệ hạ giá lâm, các ngươi thế mà dám chậm trễ như vậy?”
“Lý mỹ nhân thứ tội”, Trường Thắng lên tiếng: “Không phải chúng ta cố ý chậm trễ, mà là…”
“Trong túi không có tiền.” Chưa đợi Trường Thắng nói xong, ta đã chen ngang.
“Hay là Lý mỹ nhân ban cho phu thê chúng ta ít tiền mua than, như vậy lần sau mỹ nhân đến, chúng ta nhất định sẽ tiếp đón chu đáo.”
Trường Thắng dù sao cũng là nam nhân, lại tuân thủ quy củ, có những lời hắn không nói ra được, vậy thì để ta nói.
“Thật là một cảm giác nghèo nàn đáng ghét.”
Lý mỹ nhân bĩu môi, trâm cài và trang sức trên đầu va vào nhau, kêu leng keng.
06
Nếu như là bình thường, ta nhất định phải đấu khẩu với người này tám trăm hiệp nhưng hôm nay căn bản không có tinh thần.
Ta bị bệnh, không thể quỳ, Trường Thắng liền vòng một tay qua eo ta, đỡ hờ lấy người ta.
Chỉ là động tác này, không hiểu sao lại chọc giận Tề Vực.
“Hai người thật là ân ái không rời, xem ra trẫm cũng không ban hôn sai.”
Tề Vực không khách khí ngồi lên giường, chúng ta quỳ dưới đất, không có ý định miễn lễ.
Ta nhịn không được trợn mắt: “Hoàng thượng khi nào lại có sai lầm?”
“Hoài An, không được vô lễ.” Trường Thắng khẽ ngăn ta, ta bĩu môi, không nói nữa.
“Trẫm đương nhiên cũng có sai lầm.” Tề Vực nói, cầm bình rượu đào trên giường mà Trường Thắng chưa kịp đậy nắp, đưa lên mũi ngửi ngửi.
“Ví dụ như hôm đó khi sai người đến lục soát viện, trẫm nên ra lệnh cho họ đào luôn cả cây hải đường.”
Ta ngẩng đầu, ý là gì, đám người kia hôm đó rầm rộ như vậy, thứ họ muốn tìm lại là bình rượu này sao?
“Tề Vực, ngươi không biết lý lẽ, rượu này là của ta, liên quan gì đến ngươi?”
“Của ngươi?” Tề Vực lắc cổ tay, rượu trong bình theo động tác lắc mà không ngừng đổ ra ngoài, nhìn thôi cũng khiến ta đau lòng.
“Hạ Hoài An, đến cả ngươi cũng là của trẫm, nói gì đến một bình rượu?”
Lời của Tề Vực khiến sắc mặt ta đột biến, ta vô thức nhìn về phía Trường Thắng, trên mặt chàng không có một tia gợn sóng nhưng bàn tay đang đỡ lấy ta lại đột nhiên cứng đờ.
Ta đứng dậy, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
“Bệ hạ, hôm nay trời lạnh, nơi này không có than củi, nếu làm hỏng thân thể ngàn vàng của bệ hạ thì chúng ta không gánh nổi, bệ hạ vẫn nên về đi.”
Tề Vực ngẩng đầu, ngửa cằm nhìn ta, cong môi cười.
“Sao, định đuổi trẫm đi sao, trẫm nói không đúng sao? Hạ Hoài An, phu quân của ngươi có biết khi ngươi ở trên giường của trẫm, ngươi trông như thế nào không? Ồ! Trẫm suýt quên mất, hắn là một kẻ ngu ngốc, có lẽ không có cơ hội…”
“Chát!”
Ta không biết cái tát đó đã đánh vào mặt Tề Vực như thế nào, ta chỉ biết khi ta phản ứng lại, người đã bị thị vệ đè xuống đất, ta thở hổn hển, toàn thân run rẩy.
“Bệ hạ thứ tội, Hoài An không cố ý, nàng ấy… nàng bị bệnh, đầu óc không tỉnh táo, bệ hạ thứ tội! Bệ hạ thứ tội!”
Trường Thắng quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu về phía Tề Vực đang nổi trận lôi đình.
Ta đỏ ngầu mắt, nhìn chằm chằm Tề Vực đang từng bước tiến về phía ta.
“Trường Thắng, chàng đừng cầu xin hắn.”
Tề Vực kéo vạt áo ta, đè ta vào tường, hắn rất khỏe, ta không thoát ra được, đầu đập vào tường phát ra tiếng “Ầm.”
“Ngươi to gan thật, hả? Dám đánh trẫm?”
Tề Vực dùng sức túm lấy cổ áo ta, từng chữ từng chữ một.
Ta cười, nụ cười đó có lẽ rất khó coi, ngay cả người mắc bệnh cũng có thể nói như vậy.
“Không chỉ vậy, ta còn muốn giết ngươi!”
Tề Vực cúi mắt cười khẽ: “Được, được, Hạ Hoài An, ngươi tốt nhất nên có bản lĩnh đó, nếu không chỉ cần trẫm còn sống một ngày, sẽ không để ngươi sống thoải mái.”
“Rượu đào này là rượu giao bôi của các ngươi đúng không? Ngươi không phải thích uống sao, vậy hôm nay trẫm sẽ giúp ngươi, để ngươi uống cho thỏa thích!”
Tề Vực nói xong, một tay bóp cổ ta, một tay cầm bình rượu đào đổ vào miệng ta.
Nhiều ngày bệnh nặng liên tiếp, cộng thêm sự giày vò hôm nay, ta thực sự không chịu nổi nữa, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, chân bước hụt hẫng, cảm giác như đang dẫm lên một cục bông, thế nào cũng không đứng vững.
Tiếng ồn ào bên tai, Trường Thắng xông lên cầu xin cho ta, nói rằng ta đang bị bệnh thực sự không chịu nổi, hắn nguyện thay ta chịu phạt, thật là, chuyện này liên quan gì đến hắn, sao lại ngốc như vậy?
Tề Vực vẫn đang lớn tiếng quát tháo, ta thật muốn làm Trường Thắng tỉnh lại, muốn chặn tiếng chàng lại nhưng rồi thực sự không nghe thấy gì nữa.
07
“Này, ngươi khóc cái gì?”
“Ai cần ngươi quan tâm!”
Cậu bé ngồi trên cành đào lấy tay áo che mặt, ra vẻ sợ bị nhìn thấy.
Cô bé dưới gốc đào bĩu môi, vừa xếp ná thun vừa hát vu vơ không chút tình cảm.
“Cha ngươi không cần ngươi sao!”
“Cha ngươi mới không cần ngươi!” Cậu bé nhảy xuống từ cây đào, hùng hổ khoanh tay trước ngực.
“Sao ngươi biết? Ta còn chẳng nhớ cha ta trông như thế nào nữa nhưng có liên quan gì chứ, ta có nương mà! Cái ná thun này là nương làm cho ta, có thể bắn trúng cả con chim đậu trên cành cao nhất.”
“Xí, thô tục!”
“Xí, ngươi đừng có cầu xin ta cho ngươi mượn chơi!”
Nhà hàng xóm có một đôi tỷ đệ hay khóc, ta không thích người đệ đệ, suốt ngày khóc lóc, rõ ràng trong lòng đau khổ lắm mà còn giả vờ ra vẻ người lớn.
Nhưng nương bảo ta, không được bắt nạt họ, còn phải gọi họ là ca ca, tỷ tỷ.
Được rồi, ta nghe lời nương.
Điều kiện của nhà hàng xóm rất tốt, mặc dù ca ca tên Tề Vực rất đáng ghét nhưng Chiêu Chiêu tỷ tỷ rất tốt, bánh hoa quế tỷ ấy làm, ta có thể ăn liền ba cái.
“Xí, thô tục!”
Tề Vực nghiêm mặt, nhìn ta ăn bánh hoa quế mặt đầy vụn bánh, nhíu mày chê bai.
Tề Vực đáng ghét, nói như thể hắn là công tử nhà giàu vậy.
Nương ta bị bệnh nặng, lúc hấp hối đã đặt tay ta vào lòng bàn tay Chiêu Chiêu tỷ tỷ.
“Chiêu Chiêu, con là một đứa trẻ tốt, Hoài An không còn người thân nào khác, ta chỉ có thể nhờ con chăm sóc nó. Ta không muốn làm phiền con quá nhiều, chỉ mong con cho nó một bát cháo trắng là được, để nó có thể sống sót.”
“A di yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ coi Hoài An như muội muội ruột, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nó.”
Nương ta mất rồi, ta không nỡ để bà đi nhưng ta biết ta không giữ được bà.
Nương nói sau này Chiêu Chiêu chính là tỷ tỷ ruột của ta, Tề Vực chính là ca ca ruột của ta, từ nay về sau, họ chính là người thân nhất của ta trên thế gian này.
Ta nhớ, ta vẫn luôn nghe lời nương.
Nương từng nói với ta có những kẻ xấu chuyên đi bắt những cô nương mang đi bán, bán không được thì moi tim móc gan, bảo chúng ta cẩn thận, đừng chạy lung tung.
Lúc bà ra đi còn dặn chúng ta ngoan ngoãn ở nhà nhưng Tề Vực đã ốm mấy ngày rồi, hôm nay còn sốt cao không lui, nằm trên giường mê man gọi nương.
Hắn đúng là một kẻ thích làm trò, chỉ khi bị bệnh mới giống như một đứa trẻ.
Ta biết trên ngọn núi phía sau làng có một loại cỏ, hồi nhỏ ta bị bệnh, nương đều hái về nghiền thành bột rồi cho vào cháo trắng, ta ăn xong rồi ngủ một giấc là khỏi bệnh.
Tề Vực lại khóc lóc gọi nương trong mơ, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn có nước mắt chảy trên gối, ta nhìn hắn thở dài, đưa tay mở cánh cửa đóng chặt.
Những chuyện xảy ra sau đó ta vẫn luôn không nhớ, chỉ biết khi ta sợ hãi nhất, chính là Chiêu Chiêu tỷ tỷ đã đến.
“Hoài An, lát nữa tỷ sẽ đi dụ chúng, muội hãy chạy về phía nhà, chạy nhanh một chút, không được dừng lại, không được quay đầu, nhớ chưa?”
Ta vừa khóc vừa nói: “Nhưng tỷ..”
“Muội không nhớ lời nương dặn trước khi mất sao? Bà ấy nói muội phải coi tỷ như tỷ tỷ ruột, mọi chuyện phải nghe lời tỷ.
“Bây giờ tỷ nói, muội không nghe sao?”
“Hu hu hu, muội nghe, muội nghe lời, nhưng tỷ tỷ, muội lo cho tỷ.”
“Hoài An ngoan, muội về nhà đợi tỷ tỷ trước, tỷ tỷ về sẽ hấp bánh hoa quế cho muội ăn.”
Chiêu Chiêu tỷ tỷ không về.
“Hạ Hoài An, tại sao không nghe lời tỷ tỷ, tại sao lại chạy lung tung?
“Tỷ tỷ đi cứu ngươi, tại sao chỉ có mình ngươi về?
“Tại sao lại bỏ mặc tỷ ấy? Tại sao lại để tỷ ấy làm mồi đổi mạng cho ngươi, ngươi thế mà lại bạc tình bạc nghĩa, tham sống sợ chết như vậy sao?
“Tỷ tỷ là người thân duy nhất của ta, thế mà ngươi lại hại chết tỷ ấy.”
“Hạ Hoài An, ngươi nợ tỷ tỷ một mạng, ta muốn ngươi trả lại.”
“……Được.”
“Ngươi dựa vào đâu mà chết, ta muốn ngươi mang theo hối hận và tội lỗi, sống đau khổ như chết.”
“Được.”
Sau này ta mới biết, Tề Vực là hoàng tử nhưng mẫu thân hắn lại chỉ là một người hèn mọn.
Hắn và Chiêu Chiêu tỷ tỷ từ nhỏ đã bị bắt nạt.
Hóa ra, hắn đúng là một công tử nhà giàu.
Sau đó, thái phó trong cung đến đón Tề Vực
Từ đó, dường như ta chưa từng thấy hắn cười nữa.
08
Ta hẳn là đã ngủ mê man rất lâu, mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia, khi tỉnh dậy thì nghe nói bệ hạ đã tìm được Nam An quận chúa thất lạc nhiều năm, mấy hôm trước đã trở về.
Tìm kiếm nhiều năm?
…Chiêu Chiêu tỷ tỷ!
Ta xuống giường, chân vẫn còn yếu, cả người đứng không vững nhưng vẫn loạng choạng chạy ra ngoài,
Từ giường đến cửa, ngã mấy lần, may mà cuối cùng Trường Thắng đi vào đẩy cửa, đỡ ta dậy.
“Hoài An, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”
“Ta không sao Trường Thắng, Nam An quận chúa đâu? Nhanh đưa ta đi gặp…”
“Hoài An!”
Ta còn chưa kịp nói hết lời thì nghe thấy ngoài cửa có người gọi tên ta, ta ngẩng đầu, từ vai Trường Thắng nhìn ra, thấy người đến là ai, cả người đều ngây ra tại chỗ.
“Tỷ tỷ?”
Một hàng nước mắt không kiềm chế được chảy xuống, tiếp theo là hai hàng, ba hàng… Ta run rẩy ôm chặt người trước mặt.
” Hoài An đừng khóc, muội còn đang bệnh.”
Ta đưa tay lau mặt: “Muội không sao, chỉ là phong hàn, tỷ tỷ đừng lo.”
“Nhưng mấy hôm nay ta đến thăm muội hai lần, muội đều mê man cả, sao lại bệnh nặng như vậy.”
Tề Chiêu Chiêu quay lại nhìn Tề Vực đang đứng bên cạnh: “A Dực, thái y nói thế nào?”
Lúc này ta mới để ý, hóa ra Tề Vực cũng ở đây.
“Thái y… cũng chỉ nói là phong hàn, tỷ tỷ, ngoài cửa lạnh, chúng ta vào trong ngồi đi.”
“Vậy đệ phải dặn thái y, bảo họ xem kỹ một chút, tuy chỉ là phong hàn nhưng sợ rằng nếu để lại di chứng thì khó mà trừ được. Thôi, không nói nhiều nữa.”
Chúng ta ngồi nói chuyện với nhau cả buổi, lúc này ta mới biết Chiêu Chiêu tỷ tỷ những năm qua đã chịu rất nhiều khổ sở.
Ban đầu nàng để cứu ta, bị bọn cướp bịt mắt đưa đi gần nửa tháng, mặc dù sau đó may mắn thoát ra được nhưng lại bị thương rất nặng, lại vì bị bịt mắt suốt nên không phân biệt được phương hướng, ngôi làng đó lại ở nơi hẻo lánh không có người.
Tỷ tỷ không biết đường, chỉ có thể dọc theo đường phố vừa ăn xin vừa kiếm đường ra nhưng không ngờ lại càng đi càng xa.
Sau đó trên đường đi trượt chân rơi xuống vực núi, lúc mạng sống ngàn cân treo sợi tóc thì được một thư sinh đi ngang qua cứu, cũng có thể vì vậy mà bị thương ở đầu, mất đi một số ký ức, nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn sống cùng thư sinh đó.