Yêu Hoàng Trăm Tuổi Của Ta
Chương 2
3.
Ta quát hắn.
Hắn không sợ.
Còn muốn sán lại xin xoa xoa?
Nhưng ta không đồng ý, ta duỗi đuôi giao đen dài ra chắn ngang giữa hắn và mình.
Nửa người ta dựa vào tảng đá trên mặt hồ, uể oải nheo mắt.
Muốn cho hổ nhỏ biết khó mà lui.
Kết quả…
Con hổ thối này đầu tiên là tò mò ngửi ngửi.
Sau đó nhướng mày duỗi đầu lưỡi hồng hồng ra liếm.
Càng làm càng quen thuộc.
Cuối cùng còn nhe hàm răng sữa ra cắn!
Thấy không cắn nổi bắt đầu ôm đuôi ta, dùng chân sau đạp liên tục.
Móng vuốt nhỏ đúng là làm rơi mất mấy miếng vảy giao của ta.
Ta lạnh mặt nhìn hắn.
Nhãi ranh họ mèo này quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.
Hổ con chột dạ đối mặt với ta, sau đó nhanh chóng cúi đầu dùng nước bọt liếm liếm, móng vuốt muốn dính vảy lại vào đuôi của ta.
“Đi mau, ta ghét nhất là trẻ con!”
Ta thu hồi đuôi, duỗi ngón tay thon dài chọc chọc vào cái trán xù lông như cảnh cáo.
“Không nhỏ, sẽ lớn! Ta lớn rất nhanh, A Lan không được đuổi ta!”
Bạch Huyền khóc lóc om sòm lăn lộn trước mặt ta.
Cũng không biết dùng đuôi mà che lại.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Phụ mẫu ngươi đâu?” Ta lạnh mặt nhìn hổ con đen lăn lóc trên cỏ, cảm thấy rất đau đầu.
Lúc ta là yêu thú cũng không thể thoải mái như hắn lúc này.
Hoàn toàn không có dây thần kinh xấu hổ mà yêu tộc nên có.
Chẳng lẽ phụ mẫu hắn không dạy hắn phải bảo vệ tốt nơi ẩn của bản thân sao?
Oắt con nghe ta hỏi xong, lỗ tai xù lông từ từ hạ xuống.
“Phụ thân và mẫu thân… phi thăng.” Bạch Huyền cẩn thận nhích đến cạnh ta, dùng cái đuôi béo quấn chặt lấy cánh tay ta, dường như đang lấy lòng ta.
Ta nhìn hổ con đang dựa đầu nhỏ lên cánh tay mình.
Đột nhiên không biết nói gì.
Trong lòng hơi buồn phiền.
Là cô nhi sao…
Ta đúng là đáng chết, hỏi như vậy làm gì chứ?
Ta nhìn hổ đen nhỏ cuộn lại thành một cục, mấp máy môi, cảm thấy có hơi không được tự nhiên.
Ta yêu thương nói: “Không ngờ ngươi nhỏ như vậy mà đã không có phụ mẫu, sau này ta sẽ nuôi dưỡng ngươi lớn.”
Bạch Huyền ngẩn người, lập tức nói: “A Lan, phụ mẫu ta không chết, một người là Yêu Hoàng, một người là Kiếm Tiên, phi thăng là phá giới, phi thăng lên trời ấy.”
Bầu không khí có hơi xấu hổ.
“Vậy sao.”
Ta nuốt nước miếng, đưa tay sờ sờ phần lông ở mông và đuôi hắn để làm dịu bầu không khí.
Kết quả hổ đen nhỏ như bị điện giật mà nhảy dựng lên.
“Ngao!”
Vô thức quay đầu nhe răng trợn mắt.
Lúc này ta đột nhiên nhớ đến một câu chuyện xưa.
Mông của hổ không được sờ.
Ta nheo mắt, không biết vì sao lại không thể sờ nên hỏi: “Mông của hổ không được sờ thật sao?”
Lúc này Bạch Huyền cũng kịp phản ứng là ta sờ mông hắn, vô tội chớp mắt với ta, giọng non nớt “ừm” một tiếng, sau đó lại bổ sung: “Cái đuôi, cái đuôi không thể cho người khác sờ.”
Trả lời xong, Bạch Huyền nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó lăn ra đất, chân dựng lên trời, bụng hướng lên trên.
“Nhưng nếu là A Lan thì chỗ nào cũng có thể sờ.” Bạch Huyền nhìn ta, nghiêm túc nói: “Vì ta thích A Lan.”
Cảm ơn, không cần.
Đúng là oắt con không có giới hạn, ta đưa tay từ chối.
Nhưng hổ nhỏ vẫn ngốc nghếch dính lại.
Dùng đầu xù dụi vào tay ta cọ qua cọ lại.
“A Lan ~ Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, ta cam đoan.”
“Còn nữa, ta không phải ai cũng thân thiết, bình thường ta rất hung dữ đó, A Lan có thể quý trọng ta hơn được không.”
“Được được.”
Cứ như vậy.
Mặc dù ngoài miệng ta ghét bỏ hắn nhưng vẫn ngầm cho phép hắn ở lại.
Ngày thường còn rảnh rỗi bắt cá cho hắn ăn.
Hổ con sẽ chỉ cắn rơi đầu cá, sau đó đưa phần thịt cho ta, dùng móng vuốt đẩy qua rồi ngẩng đầu nhìn ta.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Bạch Huyền, ta không thể làm gì hơn là nhận lấy.
Thỉnh thoảng ta sẽ chải lông cho hắn, còn phát hiện hắn rất sợ ta dùng đuôi hắn, nhưng ta lại rất thích sờ đuôi.
Hổ con cũng không tính toán với ta, hơn nữa còn thẹn thùng trốn trong khe đá, chỉ để lộ cái mông tròn vo.
Ta không ra khỏi trận pháp được, nhưng hổ con thì có thể.
Mỗi ngày nó đều ra ngoài tìm dược hộ hồn cho ta.
Ta nhìn hổ nhỏ ngốc nghếch liếm vảy cho ta mà ảo tưởng.
Hiếm có ai đó thích ta vô điều kiện như vậy.
Mặc dù là con non, cũng không biết hắn thích gì ở ta.
Nhưng hình như cũng không tệ.
Càng ở trong này lâu ta càng khát khao tự do.
Ta sợ ta không nhịn được mà dùng máu hắn phá trận.
Nhưng như vậy có thể sẽ hại chết hắn.
Ta không muốn làm ra chuyện như vậy.
Về phần Nguyên Dương mà oắt con này hay nói, ta làm như không nghe thấy, trực tiếp bỏ qua.
Ta phát hiện trận pháp này hình như sẽ hút tuổi thọ và linh lực của người khác.
Rõ ràng ta mới vào trăm năm lại như đã trôi qua ngàn năm.
Cực kì giống câu thần trận trong truyền thuyết.
Ta không biết nói gì.
Đi ra ngoài vốn định kéo dài tuổi thọ, sau đó tìm cơ hội hóa rồng.
Kết quả không ngờ lại trực tiếp đạp nửa chân vào Quỷ Môn quan.
Tuổi thọ vốn không nhiều, đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương.
Vì không để bản thân làm ra chuyện khiến mình hối hận.
Ta định đuổi hổ con đã ở bên cạnh ta rất lâu đi.
Vào một đêm của ngày nào đó.
Ta nhìn bóng đêm, nâng hổ con chưa tỉnh ngủ lên, xoay tròn mấy vòng rồi ném mạnh ra ngoài!
Đêm tối đầy gió.
Nếu hắn muốn chạy về đây, cũng phải ít nhất nửa năm.
Nhìn vòng cung trên bầu trời đen nhánh, trong lòng ta có hơi trống vắng, nhưng cũng không hối hận.
Sống lâu như vậy, ta đã sớm quen với chia ly rồi.
Ta lạnh nhạt nói: “Cút xa một chút, oắt con đáng ghét.”
Nếu còn quay lại, ta sẽ thật sự không bỏ qua cho hắn.
4.
Năm thứ hai sau khi Bạch Huyền bị ta ném đi, vị hôn phu được tông môn quyết định lúc trước của ta, Sở Chương Nam cuối cùng cũng đến tìm ta.
Trăm năm không gặp, tu vi của hắn ta đúng là tăng lên không ít.
“A Lan!” Một nam tử nho nhã tuấn dật mặc y phục trắng cầm kiếm, vẻ mặt mừng rỡ đứng ngoài trận gọi ta: “Cuối cùng ta cũng tìm được nàng!”
Chỉ là hắn ta không đến một người mà mang theo một nữ nhân.
Ta không để ý đến Sở Chương Nam mừng rỡ, duỗi ngón tay chỉ về phía nữ tử yếu ớt sau lưng hắn ta.
“Nàng là đệ tử của ai? Lúc trước ta chưa từng gặp qua.”
Lúc ta còn là yêu thú cũng đã là thần thú hộ mệnh của vạn tiên tông.
Năm hai ngàn tuổi, ta hóa hình thành Yêu Hậu, trở thành hộ pháp đầu tiên của tông Vạn Tiên.
Ngay cả thái gia gia của Sở Chương Nam cũng là ta nhìn lớn lên, Sở Chương Nam là vị hôn phu tông Vạn Tiên định ra vì muốn giữ lại ta.
Nói hắn ta sinh ra để làm phu quân của ta cũng không sai.
Nhưng bây giờ là tình huống gì đây?
Còn cả ánh mắt của nữ tử kia nữa, giống như đang nhìn cừu nhân vậy.
Giống như ta đã chiếm mất thứ gì đó mà nàng ta yêu quý nhất vậy.
Khiến ta không thể bỏ qua nàng ta.
Ha, xem ra hai người này có chuyện riêng rồi.
Sở Chương Nam quay đầu nhìn nữ tử kia, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, làm như không có gì giải thích: “Nàng là độc nữ môn tông Ôn Chưởng, tiên tử Ôn Hàm Nhược, đang học thuật pháp tại tông chúng ta, xem như sư muội ta đi.”
Nữ tử kia thấy Sở Chương Nam quay đầu nhìn mình, vẻ mặt lập tức trở nên yếu đuối, làm như sợ hãi mà trốn sau lưng Sở Chương Nam, cẩn thận từng li từng tí nói: “Tiểu Nam ca, nàng có ăn thịt người không, ta sợ.”
Ta cảm thấy như bị xúc phạm, mày hơi nhíu lại.
Ta là chó thành tinh sao? Thứ rách nát gì cũng ăn à?
Sở Chương Nam nghe xong lập tức đau lòng trấn an Ôn Hàm Nhược: “Đừng sợ, A Lan không phải là người không biết đạo lý như vậy, nàng không ăn thịt người.”
Thấy Nhược Hàm vẫn rụt rè sợ hãi, Sở Chương Nam lập tức quay đầu nhìn ta, giống như muốn ta nói một hai câu an ủi nàng ta.
Ta chống cằm, nhàm chán nhìn Nhược Hàm mặc váy áo màu hồng.
Vừa nhìn đã biết nàng ta là Cốt Linh sáu mươi mốt tuổi.
Sau đó ta đưa ra câu trả lời của mình.
“Ăn cái đầu ngươi, sáu mươi mốt tuổi mới đến Kim Đan kỳ, chó cũng không thèm ăn.” Ta lạnh lùng nhìn nàng ta nói.
Thật ra ta có ăn người, còn chỉ ăn thiên tài, ai đến giết ta thì ta ăn người đó.
Nếu không thì sao ta lại có ma khí được? Làm việc thiện tích đức mà có à?
“Khương Lan!”
Ôn Hàm Nhược còn chưa lên tiếng Sở Chương Nam đã căng thẳng, hắn ta quát lớn.
Sắc mặt Ôn Hàm Nhược lúc xanh lúc trắng, trong mắt chứa nước, uất ức nhìn ta rồi lại nhìn Sở Chương Nam.
“Thật xin lỗi Tiểu Nam ca, hình như ta không nên tới, không biết tại sao tiền bối lại ghét ta như vậy.”
Nói xong, tiểu tiên tử sáu mươi mốt tuổi còn cố tình nhìn ta một cái, sau đó che bụng mình lại.
“Ôn Hàm Nhược nàng đừng chạy, không tốt với đứa…” Vẻ mặt Sở Chương Nam lo lắng, muốn nói lại thôi, muốn đuổi theo lại không dám đi.
Chỉ có thể tức giận quay đầu nói với ta: “Nàng ấy theo ta đến cứu nàng, sao nàng lại đối xử với nàng ấy như vậy!”
Ta hóa thành hình người đi ra từ trong hồ, cười nhạt một cái, lười nhác đến gần Sở Chương Nam ở ngoài trận pháp.
“Từ lúc nào mà đến cả ngươi cũng dám phát cáu với ta vậy?” Ta nhìn nam nhân chỉ trích mình, giọng nói lạnh dần, phóng uy áp ra: “Hửm?”
Sở Chương Nam bị ta ép cho quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, cắn răng nói:
“Khương Lan, hiện tại ta là tông chủ tông Vạn Tiên, còn là vị hôn phu của nàng, nếu nàng muốn hóa rồng thì không nên đối xử với ta như vậy.”
Nghe được hai chữ hóa rồng, ta hơi chần chừ, lúc này mới thu hồi uy áp.
Làm gì có giao nào có thể từ chối hai chữ hóa rồng này?
Huống hồ lại còn là yêu thú hóa hình hậu thiên yêu tộc.
Lúc trước ta nguyện ý ở lại tông Vạn Tiêu là vì lúc trước nhà họ đã nói cách hóa rồng.
Về phần Sở Chương Nam, đó là bọn họ cố gắng nhét cho ta, bọn họ nói chờ ta và Sở Chương Nam thành thân xong sẽ nói cho ta biết phương thức hóa rồng.
Kết quả không ngờ ta lại đi vào câu thần trận.
Ta nâng tay lên tính toán, không hóa rồng à.
Giao ta, gần làm được rồi…
Haiz.
Ta thở dài, thỏa hiệp nói: “Mau nghĩ cách đưa ta ra ngoài đi.”
Sở Chương Nam nghĩ rằng ta nhớ đến tình cảm trước kia với hắn ta nên mới dừng tay, ta là vì ghen tị với những nữ nhân khác nên mới làm vậy với hắn ta.
Sau khi đứng lên, khuôn mặt hắn ta mang theo ý cười, vẻ mặt lấy lòng nói với ta: “A Lan, có phải nàng ghen không, nàng yên tâm, nàng mãi mãi là vị hôn thê của ta.”
“Ừm ừm ừm, biết rồi.” Ta xua tay, qua loa nói.
Sau đó Sở Chương Nam muốn mấy giọt máu và một đoạn xương giao của ta, nói là muốn dùng phương pháp bù nhìn để cứu ta ra ngoài.
Ta nóng lòng đi ra nên lập tức đồng ý.
Sở Chương Nam nói ta đợi thêm một năm nữa, chờ hắn ta làm xong bù nhìn sẽ đến phá trận.