Yêu Nàng Từ Cú Tát Đầu Tiên - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:20:56
Ta an bài ở tiểu viện phía đông, trong sân một gốc ngô đồng thật lớn, khiến lòng vô cùng yêu thích!
vấn đề là… từ nhỏ đến lớn, đều ngủ trong lòng phụ mẫu, nay đầu rời xa họ, tuy chẳng thấy sợ, nhưng quả thực… quen.
Khi trời , đừng hỏi vì bên Ngân Hà cũng đêm , !
Một … hoặc nên , một con phượng hoàng bé nhỏ, lảo đảo rời khỏi viện.
Chỉ tiếc nơi quá rộng, chẳng ngoài dự liệu, lạc đường.
Khắp nơi là hoa cỏ cây cối, mãi mà chẳng gặp lấy một … lẽ vì quá lùn?
Đi thêm một đoạn, mệt quá, trông thấy bên bờ sông một phiến đá, liền phịch xuống.
Hơi buồn, đói… đung đưa đôi chân nhỏ, cá bơi qua trong nước, càng đói hơn… bắt đầu kêu “chíp chíp” đầy tủi .
Bất chợt, một bàn tay to tóm lấy nhấc bổng lên:
"Tặc tặc… phủ khi nào lòi một con gà con thế ?"
Trước mắt xuất hiện một khuôn mặt, khoảnh khắc , phụ , thượng thần Thiếu Hành gì đó đều lập tức lu mờ!
Đây mới gọi là tuyệt sắc nhân gian!
Người lắc lắc , : "Con gà như , từ nhà bếp chạy đấy ?"
Vừa xách cổ lắc qua lắc , xách về phía .
Ta sắp ngạt thở … trong cơn hoảng hốt, mổ một cái, tay rướm máu, lỡ nuốt một ngụm:
"Phì phì phì…"
Hắn trố mắt : "Ngươi là giống gà gì? Sao cắn ?"
"Ngươi mới là gà! Cả nhà ngươi đều là gà!"
Ta vẫy cánh chửi ầm lên, trai thì chứ!
Ta ghét nhất là giống gà! Trong Phượng tộc, kẻ nào thế đều mổ cho một trận!
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Hắn vẫn nắm chặt , mổ thì cứ mồm năm miệng mười chửi, may mà mẫu dạy dỗ , lời nào cũng lực.
Giữa lúc gà bay chó sủa, thượng thần Thiếu Hành đến.
Trông thấy với , ngài ôm trán thở dài:
"Thư Dương, buông Mao Mao !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-nang-tu-cu-tat-dau-tien/5.html.]
Ta đầu thấy thượng thần, nước mắt lập tức trào .
"Hu hu hu hu…"
Người vội vàng thả xuống đất, càng dữ dội hơn.
"Sư phụ, đây là…?" Thư Dương chỉ hỏi.
Thượng thần bước , bế lên:
"Đây là tiểu phượng hoàng của Phượng tộc, Mao Mao. Mới vi sư thu tử, cũng chính là tiểu sư của ngươi."
"Tiểu… tiểu sư ? Con gà xí ?" Thư Dương hét lên.
Ta đang thượng thần ôm, nước mắt ngừng, câu đó tủi , thêm nhớ nhà, thêm đói, thế là… ngớt.
Hai luống cuống dỗ dành, nhưng chẳng ích gì.
"Sư phụ, mau bịt miệng con gà , con nó gào cho nứt đầu!" Thư Dương quanh lẩm bẩm.
"Đó là sư ngươi, là phượng hoàng! Không gọi thế! Mau nghĩ cách !"
Thượng thần ôm , tay chân luống cuống.
Một hồi , Thư Dương vỗ tay: "Có !"
Hắn đón từ tay thượng thần:
"Tiểu phượng hoàng, thấy ngươi chằm chằm cá trong sông, là đói ?"
Ta lập tức ngừng , gật đầu tắp lự.
Hai đồng thời thở phào, nguyên nhân là , đói thì dễ xử!
Còn kịp gì, lên tiếng: "Hắn mắng là gà, xin !"
Giọng trẻ thơ non nớt, dù lời hung dữ, cũng khiến cảm thấy dễ thương.
Thư Dương bất đắc dĩ gõ nhẹ đầu :
"Xin , tiểu sư ! Đại sư dẫn ngươi kiếm đồ ăn ?"
Thượng thần Thiếu Hành nhíu mày: "Mao Mao, ngươi… ?"
Nghe ngài nhắc, mới phát hiện — … chuyện! Mà còn rõ ràng, mạch lạc!