Yêu Nhầm - 4
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:49:53
16.
Điều thấy nhất… cuối cùng vẫn xảy .
Chuyện Thẩm Du gây rối trong phòng bệnh của kinh động đến lãnh đạo bệnh viện.
Trong viện bắt đầu lan truyền tin đồn rằng đánh Thẩm Du.
Không ít bệnh nhân tin cũng kéo tới cửa phòng hóng chuyện.
Không rõ Chu Mộ Bạch giải thích với lãnh đạo thế nào, kết quả cuối cùng là buộc nghỉ phép một tháng, chờ khi sóng gió qua mới .
Ba ngày , khi qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, Chu Mộ Bạch lái xe đưa về nhà.
đường vẫn còn lảo đảo, Chu Mộ Bạch lo lắng nên đưa lên tận lầu.
Đang lúc bấm mật mã, cửa đột nhiên mở .
Trình Dịch và Chu Mộ Bạch, trong mắt thoáng qua một tia tối sầm.
chẳng buồn để ý, chỉ chào tạm biệt Chu Mộ Bạch thẳng nhà.
Vừa bước phòng ngủ, ngờ Trình Dịch cũng theo .
“Lạc Lạc, nhớ Chu Mộ Bạch học cùng trường với em.”
“Ừ, là sư của .”
“Sư … Vậy nên, là vì ?”
“Hửm? Vì cái gì?”
khó hiểu đầu .
Đôi mắt Trình Dịch u tối, trong giọng dường như kìm nén điều gì đó:
“Vì em thích … nên mới thể dửng dưng với việc ly hôn với , hề níu giữ chút nào, đúng ?”
17.
mất mấy giây mới kịp phản ứng, hiểu Trình Dịch đang gì.
Trong đầu lúc chỉ vang lên điệp khúc quen thuộc của cái meme nổi tiếng: “Anh thần kinh !”
“Trình Dịch, tỉnh táo . Anh ngoại tình, còn níu giữ , đúng ?”
Không ngờ đôi mắt Trình Dịch đỏ lên.
“Lâm Lạc Lạc, nuôi một con ch.ó cũng sẽ tình cảm chứ? Chúng kết hôn ba năm, trong lòng em, rốt cuộc là gì? Một món rác vứt lúc nào thì vứt ?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Trong chốc lát, thật sự nghĩ đầu óc Trình Dịch vấn đề.
“Trình Dịch, rốt cuộc đang phát điên gì thế?”
Anh bước đến ôm chặt lấy , lúc mới ngửi thấy mùi rượu vang nhàn nhạt .
“Lạc Lạc, hiểu… vì em chẳng bao giờ ghen tuông, chẳng bao giờ nổi nóng. Lúc nào em cũng bình tĩnh, kiềm chế như thế.”
chỉ thấy buồn nôn:
“Anh đừng với là cùng Thẩm Du tranh giành tình cảm với nhé? Đây là trò gì ?”
Trình Dịch ôm càng chặt, giọng áp sát bên tai trái :
“ mà Lạc Lạc… thấy em ở bên đàn ông khác, sắp phát điên .”
Hả?
Đàn ông… thể suy nghĩ theo cái lối hoang đường thế ?
Giây tiếp theo, câu của Trình Dịch khiến nổi da gà:
“Lạc Lạc, bây giờ… hình như chút nỡ buông em …”
18.
dùng hết sức mới thoát khỏi vòng tay quấn quýt của Trình Dịch.
Không kịp thu dọn hành lý, chạy thẳng ngoài, bắt xe đến khách sạn.
Lo thể xảy chuyện khi ở khách sạn, lập tức báo cho Chu Mộ Bạch , đó mặc kệ tất cả những phiền não, ngủ một giấc thật sâu.
Cứ thế, ăn ngủ, ngủ ăn, chẳng qua mấy ngày, đại sư tỷ bất ngờ đến.
hỏi chị:
“Chị bận thế, còn tới tìm em?”
Đại sư tỷ liếc mắt:
“Xem em còn sống đấy.”
vỗ ngực:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-nham/4.html.]
“Em khỏe mà! Có sư ở đây, cho dù một chân em bước qua Quỷ Môn Quan, cũng sẽ kéo em trở .”
Đại sư tỷ bỗng im lặng một lúc.
“Lạc Lạc, em thật sự chứ?”
chị đang hỏi gì, bèn đáp:
“Em luôn nhớ lời chị dạy: đàn ông mà, cũ thì mới đến !”
Đại sư tỷ cuối cùng cũng yên tâm hơn, đảo mắt một vòng :
“Lần thật đúng là nhờ Tiểu Chu. Chị mấy sư kể, lúc đó như phát điên, bế thốc em lao phòng cấp cứu.”
“Trước giờ từng thấy Tiểu Chu hoảng loạn như thế. Khi cứu sống em, một ở cầu thang nửa tiếng đồng hồ, tay run mãi ngừng.”
“Tiểu Chu là kiểu dẫu núi Thái Sơn sụp mặt cũng chẳng đổi sắc. với em như thế… em từng nghĩ đến lý do tại ?”
19.
Những lời sư tỷ , Chu Mộ Bạch bao giờ từng nhắc đến.
sững hồi lâu, khẽ thì thầm:
“Đương nhiên là vì em là sư của … chứ còn thể vì cái gì nữa?”
Sư tỷ giơ tay gõ nhẹ lên đầu :
“Cái đầu của em bằng gỗ dán ?”
“Cậu thích em đó, đồ ngốc!”
Hả?
Chu Mộ Bạch thích ?
“Không thể nào, bao giờ qua…”
Sư tỷ trợn mắt còn lớn hơn :
“Từ hồi đại học thầm mến em, mấy năm liền, ngoài em thì ai cũng !”
“Khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí định tỏ tình, thì em công khai yêu Trình Dịch. Thế là thằng ngốc chỉ thể chôn chặt tình cảm trong lòng.”
“Bao nhiêu năm qua, sống như một con nghiện công việc, yêu đương, lập gia đình, chẳng vì vẫn buông bỏ em ?”
Lời sư tỷ chứa đựng quá nhiều thông tin, nhất thời thể tiêu hóa hết.
cuối cùng, cũng hiểu ánh mắt của Chu Mộ Bạch, cái ánh mắt mà mãi thấu… rốt cuộc chứa đựng điều gì.
Sư tỷ lặng lẽ cùng lâu, đó dịu dàng :
“Lạc Lạc, đến bước với Trình Dịch , chị nghĩ… em ít nhất cũng nên cho Tiểu Chu một cơ hội.”
20.
Những ngày sống một ở khách sạn trôi qua nhanh.
Sinh nhật bảy mươi tuổi của bà nội sắp đến .
Dù giữa và Trình Dịch ầm ĩ đến mức , nhưng đối với bà nội của , vẫn luôn giữ một tình cảm đặc biệt.
Khi còn khỏe, bà thường gọi đến nhà ăn cơm.
Bà , cha gia đình khác, sợ chịu ấm ức, nên luôn dặn dò Trình Dịch nhường nhịn , nặng lời.
Bà bà chính là chỗ dựa của , chỉ cần bà còn, trong nhà họ Trình sẽ ai dám khó .
Bà cho quá nhiều, quá nhiều sự ấm áp.
Đáng tiếc, căn bệnh ung thư ập đến dữ dội, sinh nhật lẽ sẽ là sinh nhật cuối cùng của bà.
mua loài hoa bà thích nhất, chọn cho bà một chuỗi ngọc trai xinh , cùng Trình Dịch đến thăm bà trong phòng bệnh.
Bà nội gầy đến mức da bọc xương, nhưng vẫn cố gắng dậy, bảo đeo chuỗi ngọc lên cổ cho bà.
Bảy mươi tuổi, bóng trong gương, bà vẫn rạng rỡ, e thẹn như thiếu nữ.
Bà vui vẻ nắm c.h.ặ.t t.a.y :
“Lạc Lạc, cháu đúng là mắt . Những thứ cháu mua, bà càng ngắm càng thích.”
“ , hai đứa mau mau lên , sớm cho bà chắt bế, ?”
liếc Trình Dịch, gắng gượng nở một nụ :
“Vâng, chúng cháu sẽ cố gắng.”
Chúng trò chuyện với bà nhiều, bà vui, nhưng trông cũng khá mệt, chuẩn để bà nghỉ ngơi.
lúc , một giọng rụt rè bỗng vang lên ở cửa phòng bệnh:
“Bà ơi, cháu đến thăm bà .”
và Trình Dịch đồng thời đầu , thấy Thẩm Du đang xách quà ở cửa.