Đề cử hôm nay
Từ một phế vật bị khinh bỉ trong gia tộc, Độc Nhĩ Kha đã tạo ra một con đường tu tập của riêng mình để từng bước thành cường giả đỉnh cấp.
Con đường để trở nên mạnh mẽ của hắn không giống ai, với sự thông minh và ý chí phi thường của hắn, hắn đã từng bước vượt qua cả rừng thiên tài.
Con đường của hắn lấy độc để tu luyện, độc của hắn người nghe khiếp đảm, kẻ thấy kinh sợ.
Trên con đường trở thành Độc Thần, hắn đã đánh bại vô số cường giả.
Tuy dùng độc nhưng hắn không phải kẻ hiểm ác, nhân cách sống và triết lý sống của hắn đáng để nhiều người ngưỡng vọng.
Đại lục bao la, cường giả vô số, hãy theo bước chân của Độc Nhĩ Kha để vẽ lên một truyền kỳ kinh tuyệt – Độc Thần.
Tết về nhà, ba tôi bị tức giận nhập viện ba lần.
Lần đầu là khi ba thấy em gái tôi hôn bạn gái của cô ấy.
Lần thứ hai là khi ba phát hiện chị tôi cùng cô thư ký đi nước ngoài làm giấy kết hôn.
Sau khi về từ bệnh viện, ba tôi tổ chức một cuộc họp gia đình.
Cảm xúc dâng trào, ba tôi khóc hỏi, "Cả nhà chẳng có ai thích đàn ông sao?"
Em trai tôi, người duy nhất trong gia đình giơ tay.
Ba tôi mắt đảo lên, lại vào bệnh viện một lần nữa.
Khi tỉnh dậy, ba tôi nắm chặt tay tôi, mắt đẫm lệ, "Hy vọng của cả nhà nằm trong tay con."
Tôi gật đầu, "Con có bạn trai."
"Đó là đàn ông sao?"
"Đúng, là đàn ông."
"Vậy thì được."
Con trai của đối thủ duy nhất của ba tôi, một người đàn ông chính hiệu.
Sau khi vô tình để lộ thân phận là con gái chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoa trong group chat của trường,
Lục Tuyết Vi bất ngờ nhảy ra mắng tôi:
"Không biết xấu hổ à? Mặt dày đòi nhận người ta làm ba, muốn làm con nhà giàu đến phát điên rồi phải không?"
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên cũng chẳng buồn đáp lại.
Thế mà cô ta cứ dai như đỉa, còn tung cả loạt ảnh và video để chứng minh cô ta mới là "con nhà trâm anh thế phiệt" thật sự.
Trong video, cô ta khoác tay ba tôi, nũng nịu làm nũng.
Tôi sững sờ, chết lặng tại chỗ.
Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị quản lý nhóm đuổi thẳng khỏi group chat.
“Làm gì có loại sinh viên nào hám danh hám của đến thế! Thật là nỗi nhục của nhà trường!”
Tức đến run người, tôi lôi điện thoại ra gọi cho ba, hét lên:
“Lục Chấn Viễn, bên ngoài ông còn có thêm đứa con gái thứ hai nữa hả?!”
Sau khi trọng sinh trở về, việc đầu tiên tôi làm chính là bán căn biệt thự mới mua.
Con gái của bà giúp việc – Trương Bành – vừa nghe tin đã lập tức đến chất vấn tôi, như thể đó là lẽ đương nhiên:
“Cô bán nhà mà không nghĩ phải báo trước cho tôi một tiếng sao?”
Tôi chẳng buồn nổi giận, chỉ thản nhiên hủy hết mọi quyền hạn của cô ta.
Kiếp trước, tôi bị tình bạn trói buộc, hết lòng hết dạ vì con gái của người giúp việc.
Cho đến khi bị cô ta vu oan làm vỡ khối ngọc phỉ thúy trị giá hàng chục triệu trong triển lãm, bạn trai mà tôi hết mực yêu thương còn đứng ra làm chứng giả giúp cô ta.
Lúc ấy tôi mới nhận ra, thứ tình bạn này chỉ toàn là lừa dối.
Nhưng đã quá muộn. Nhìn tin tức tai nạn máy bay cướp đi sinh mạng của ba mẹ, tôi rơi vào trầm cảm và ra đi trong đau đớn. Còn Trương Bàng thì ung dung thừa kế tài sản nhà tôi, sống phú quý chẳng thiếu thứ gì.
Kiếp này, đối mặt với Trương Bàng đang tức đến phát điên trước mặt, tôi chỉ khẽ bật cười lạnh.
Tôi xuyên vào sách, lại còn xuyên đúng vai nữ phụ ác độc, mà cái kết thì... chết rất thảm.
Tôi tính sơ sơ tài sản tiêu mấy đời không hết, còn được "cho không" một ông chồng với một đứa con trai. Thế là tôi lập tức quyết định——
Ác nữ gì chứ, tôi chọn nằm im hưởng thụ, không làm loạn nữa!
Gia đình nuôi tôi phát tài, nhưng bố mẹ nuôi lại đuổi tôi ra khỏi nhà, nói rằng tôi là kẻ nghèo khó chuyển thế.
Thế là, tôi quay về quê với bố mẹ ruột của mình.
Nhưng từ ngày đó, mọi thứ đã thay đổi.
Sự nghiệp của bố ruột tôi phất lên như diều gặp gió, mẹ ruột tôi trúng xổ số một triệu, còn anh trai ruột tôi thì thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu.
Ngược lại, gia đình nuôi của tôi lại ngày càng sa sút, nghèo đến mức không đủ ăn, thậm chí đã tuyên bố phá sản.
Hóa ra, tôi không phải là kẻ nghèo khó chuyển thế, mà chính là phúc tinh từ trên trời rơi xuống.
Tôi và cậu họ tổng tài của bạn thân đã yêu nhau bí mật suốt bảy năm.
Hôm nay, bạn thân tôi đột nhiên hẹn tôi đi ăn còn bảo:
“Lát nữa cậu sẽ dẫn bạn gái bí mật yêu bảy năm của cậu ấy đến đây ăn cùng chúng ta.”
“Cậu cũng dẫn tổng tài nhà cậu đến đi, yêu nhau bảy năm rồi mà tớ chưa từng gặp, lần này để tớ chiêm ngưỡng dung nhan thật của anh ta xem nào.”
Tôi bỗng thấy lúng túng, vội vàng giả vờ nói mình bị đau bụng rồi chạy vào nhà vệ sinh gọi điện cho Yến Thần.
Không ngờ anh ấy lại trực tiếp ngắt máy, còn nhắn lại một câu: “Đang họp.”
Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi liền thấy Yến Thần đang khoác tay một nữ sinh viên, vui vẻ trò chuyện với bạn thân tôi.
Ngay khoảnh khắc anh ấy nhìn thấy tôi, lập tức sững người.
Anh ta cố gượng cười hỏi tôi:
“Ôn Noãn, sao em cũng ở đây?”
Sau khi tỉnh dậy, người đàn ông tôi thầm yêu suốt tám năm đang nằm bên cạnh.
Bên cạnh gối còn đặt hai cuốn giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi tiện tay ném chúng vào thùng rác.
"Cuộc hôn nhân này, ai ly hôn trước người đó là chóa."
Những Gì Đã Thấy, Những Gì Đã Biết
Khi tỏ tình với Lục Kỳ Niên, bất ngờ nhận chính là nam chính trong tiểu thuyết, còn nữ chính là .
Tôi sụp đổ, mặt mũi biến dạng khi giật lấy bức thư tình từ tay .
“Người như dám mơ mộng đến tri thức như chứ?”
“Tạm biệt.”
Lục Kỳ Niên ngơ ngác: “?”
Sau đó, Lục Kỳ Niên ôm lòng cưỡng hôn.
Trong lúc thở hổn hển, lạnh:
“Anh đã tốn bao công sức để quyến rũ em, mà em cợt nhả?”
“Thật sự chỉ em.”
Tôi cố tình dùng tài khoản phụ nhắn cho cậu ấy: “Anh yêu ơi, em nhớ anh quá.”
Cả phòng họp liền ồn ào vang lên những lời chọc ghẹo.
Cậu ấy nhướng mày, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn tôi: “Đang họp, đừng làm loạn!”
Khi bị ép phải cầu hôn Phó Trạm, tôi vô tình nhìn thấy đoạn chat nhóm của anh ta:
【Cô ta mà dám nhắc đến chuyện kết hôn, tôi lập tức đá ngay.】
Tôi chớp mắt một cái, tâm trạng bỗng dưng phấn khích hẳn lên.
Bạn gái nào của Phó Trạm chia tay xong cũng đều nhận được một khoản chia tay kếch xù.
Chờ suốt ba năm.
Cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi.
Tác giả: Tuỳ Vũ Nhi An
Tran / Editor: Thanh Hà
Beta: Thanh Hà
Thể loại: HE, Tiên hiệp, Huyền huyễn, Hài hước, Cổ đại, Nhẹ nhàng, Phá án, Góc nhìn nữ chính, Sạch, Sủng Ngọt
Độ dài: 72
Giới thiệu
Ta thật vừa may mắn lại vừa bất hạnh làm sao khi được chứng kiến tang lễ long trọng của chính mình. Lòng thỏa nguyện khi thấy Đạo Minh ngợi ca cuộc đời huy hoàng của ta, mới thấm thía rằng cái chết này thật ý nghĩa biết bao.
Ta – nữ Đạo Tôn duy nhất trong lịch sử Đạo Minh, một đời khắc cốt ghi tâm lời tiên sư dạy, sống thuần lương ấm áp, giữ mình thanh khiết, đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, dốc sức diệt trừ Huyết Tông tà đạo mà hy sinh. Vạn dân kính ngưỡng, nào ngờ sau khi chết lại không giữ trọn danh tiết. Trong lễ tang, bỗng có mấy kẻ nam nhân xông ra, tự nhận là đạo lữ sinh tiền của ta, còn vu cho ta tội "một chân đạp nhiều thuyền", bảo ta bội tình phụ nghĩa.
Sư phụ trên cao, trời xanh chứng giám! Ta thật chẳng quen biết bọn họ. Nếu có kẻ dám bịa chuyện vu oan, ta nhất định sẽ... biến lời gièm pha ấy thành sự thật!
Không ai có thể ngờ rằng, thiếu gia ăn chơi trác táng bậc nhất giới thượng lưu thủ đô – Kỷ Thanh Dã, lại vì tôi mà thay đổi hoàn toàn.
Ngày ngày về nhà đúng giờ, xắn tay áo nấu cơm cho tôi, hết mực cưng chiều, yêu thương nâng niu tôi như bảo vật.
Trong giới ai ai cũng biết tôi là người được anh ta sủng ái nhất.
Vậy mà… tôi lại tận mắt nhìn thấy anh ta ép bạn thân của tôi vào tường, trao cho cô ta một nụ hôn cuồng nhiệt.
Giọng nói mất kiên nhẫn của anh ta vang lên rõ ràng:
“Bao giờ thì tôi mới có thể chia tay với cô ta đây? Nhìn cái mặt đó mỗi ngày, tôi phát buồn nôn rồi.”
Lúc ấy tôi mới hiểu, thì ra tất cả mọi thứ giữa chúng tôi… chỉ là giả dối.
Tôi không khóc, cũng không làm ầm ĩ.
Chỉ dứt khoát thu dọn đồ đạc, chuyển ra khỏi nhà anh ta.
Nhưng anh ta lại hoảng loạn.
Đêm mưa tầm tã, anh ướt sũng từ đầu đến chân, đứng trước cửa nhà tôi, gõ cửa hết lần này đến lần khác.
Giọng nói khàn đặc:
“Là anh sai rồi… Em về nhà với anh có được không?”
Lẽ nào đây là ý trời?
Tiên Hạc Đế Tôn vang danh khắp Thần Vực, không thế tin được vì một chút sơ suất mà lại rơi vào kết cục cay đắng thế này.
Thật sự là đại kiếp nạn mà không ai có thể lường được.
“Đây là đâu? Chẳng phải mình đang canh giữ lò Hồng Mông Thái Hư trong cung Huyền Vũ hay sao? Tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây?”
Anh cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc nãy khi anh đang định điều chế đan dược để vận hành sáu Đại Chu Thiên. Không ngờ Hiên Viên Đế Hỏa trong lò chảy ra ngoải, Đế Hỏa nóng rực đã tách rời thân xác của anh, chỉ có một tia thần thức là rơi vào trong cơ thể của thiếu niên tên là Tô Vũ này,
Năm thứ ba kết hôn, tôi mang thai.
Hệ thống lại nói… nó nhầm người rồi, tôi không phải nữ chính.
Tôi rơi nước mắt cảm kích, lập tức xách bụng bầu bỏ trốn trong đêm.
Mười phút sau, người chồng tổng tài lẽ ra đang ở Anh — bỗng xuất hiện trong phòng ngủ.
Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt tổn thương, môi mím chặt:
“Lý do ly hôn là do anh quá mạnh tay… cái đó có thể sửa được mà. Sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?”
Thấy đôi mắt khác thường của anh, tôi bật khóc nức nở:
“Tôi… từ nhỏ đã sợ rắn.”
Sống lại một đời, tôi mới hiểu ra, bốn cuộc thi đàn, cờ, thư pháp, hội họa do nhà họ Phó tổ chức, thật ra chỉ là cái cớ để chọn vợ cho Thái tử gia Phó Hàn Thanh của giới hào môn Bắc Kinh.
Kiếp trước, tôi vì 500 vạn tiền thưởng mà liều mình tham gia, một đường đoạt quán quân, lọt vào mắt xanh của lão gia nhà họ Phó.
Phó Hàn Thanh bị ép cưới tôi, còn Á quân Tống Khê Khê thì khóc lóc bỏ chạy, hôm đám cưới nhảy biển tusat
Sau này, tôi mang thai sinh con, tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng con trai lẫn Phó Hàn Thanh đâu cả.
Tôi cố chống đỡ cơ thể yếu ớt đi tìm, lại bắt gặp hắn tự tay bịt mũi d ì m chec đứa bé.
Tôi ôm thi the con đau đớn gào khóc, Phó Hàn Thanh thì lạnh lùng é p tôi tự n h ả y xuống biển nuôi cá mập.
“Nếu không phải vì trận đấu cuối cùng, cô hối lộ ông tôi, gian lận thắng giải, thì hôm nay Khê Khê đã là vợ tôi.”
“Tất cả là cô và đứa nghiệt chủng này nợ cô ấy.”
Tôi chec đi còn chưa đủ hả giận, hắn sai người r ú t ống thở của bố tôi, ép mẹ tôi tuyệt vọng n h ả y l ầ u tutu.
Mở mắt ra, tôi quay lại đúng ngày diễn ra trận đấu hội họa cuối cùng.
Nhìn ánh mắt hâm mộ, ghen tị của đám người xung quanh, tôi chỉ cười lạnh. Thay vì ngây thơ lao vào hố lửa, tôi thẳng tay đem chức vô địch ra đấu giá, ôm tiền rút lui.
Còn Phó Hàn Thanh – người từng hận tôi thấu xương – lại quay đầu cầu xin tôi quay lại.
…
Trà xanh nhặt được món quà mà chồng tôi định tặng tôi, rồi đăng lên mạng khoe khoang:
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Kỷ đã chọn chiếc vòng cổ này, tôi rất thích, yêu anh ~”
Chồng tôi lập tức báo cảnh sát:
“Chào anh cảnh sát, có người nhặt được đồ thất lạc của tôi mà không chịu trả lại.”
Thư ký riêng của Tạ Trạch Viễn mang thai.
Trong bữa tiệc kỷ niệm chín năm kết hôn, anh ta ngang nhiên đưa cô ta về nhà.
Anh ta thản nhiên dặn dò tôi:
“Cô gái trẻ miệng khó chiều, sau này ba bữa một ngày, không được trùng món.”
“Cô ấy nhát gan, ngủ phải có người bên cạnh. Cô thu dọn đồ đạc đi, chuyển sang phòng khách.”
Tôi không nói gì, chỉ cầm vali đã chuẩn bị sẵn từ lâu, bình tĩnh bước ra cửa.
Quản gia định ngăn tôi lại, nhưng Tạ Trạch Viễn lạnh lùng cười:
“Cứ để cô ta làm loạn đi. Dù sao cũng không qua nổi ba ngày, chắc chắn sẽ lủi thủi quay về.”
Mọi người trong phòng cười ồ lên.
Họ không chút kiêng dè, đặt cược ngay trước mặt tôi, cá một triệu rằng tôi chưa qua nổi đêm nay sẽ quay lại như con chó nhỏ, khóc lóc cầu xin Tạ Trạch Viễn cho vào nhà.
Nhưng họ không biết, chiếc Maybach người ấy sắp xếp đã đợi sẵn ngoài cửa.
Lần này, tôi thật sự muốn đi rồi.
Năm thứ hai sau khi kết hôn với Giang Tử Phong, tôi bị bắt cóc.
Bọn bắt cóc chỉ muốn tiền, mà Giang Tử Phong thì có tiền.
Nhưng anh ta không nghe điện thoại.
Bởi vì, bạch nguyệt quang của anh ta chỉ còn thời gian nửa năm nữa, cho nên anh đưa cô ta đến Nam Cực mà anh ta đã từng hứa.
Tôi bị tra tấn ba tháng, thương tích đầy mình, đứa con đã thành hình cũng mất.
Anh ta trở về, nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm thai kỳ trong ngăn kéo, kinh ngạc hỏi tôi: "Em có thai rồi sao?"
Tôi nhàn nhạt đáp: "Mất rồi."
Bà chủ tiệm cơm nhanh dưới lầu sau khi đưa cơm hộp cho tôi suốt một năm, bỗng nhiên hỏi tôi rằng: "Có phải mỗi nhân viên đều được trợ cấp ăn trưa hai mươi tệ mỗi ngày không?"
Tôi gật đầu, thế là sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
"Một người một ngày hai mươi tệ, cơm hộp nhà tôi bán mười lăm tệ một suất, vậy tức là nhân viên các người mỗi ngày bớt của tôi năm tệ. Một ngày chênh lệch một trăm tệ, tổng cộng phải hơn vạn tệ, sao lại có người lòng dạ đen tối như cô chứ!"
Tôi bĩu môi, đảo mắt:
"Thưa dì, khoản trợ cấp ăn trưa đó là phúc lợi công ty dành cho nhân viên, liên quan gì đến dì đâu."
Bà ta nghiến răng ken két, giận dữ nói:
"Trong khu này chỉ có cơm nhà tôi là sạch sẽ, ban đầu chính cô năn nỉ tôi giao cơm hộp cho mà! Có bản lĩnh thì đừng đặt cơm nhà tôi nữa!"
Không chỉ vậy, bà ta còn cắt nguồn cung cấp cho công ty, liên kết với các cửa hàng quanh đó đồng loạt tăng giá, rồi ra điều kiện bắt công ty tôi phải chuyển hết tiền trợ cấp ăn trưa của nhân viên vào thẻ ngân hàng của bà ta.
Tôi không nói hai lời, lập tức mở luôn một nhà ăn trong tòa văn phòng.
Chỉ là một người bán cơm hộp thôi, mà cũng dám giở trò ép giá à?
Sau khi mất trí nhớ, tôi bỗng dưng yêu đối thủ truyền kiếp của mình - Cố Thanh.
Sau hai tháng theo đuổi, đeo bám không ngừng cuối cùng tôi cũng chiếm được anh ấy.
Đến giai đoạn chuẩn bị kết hôn, tôi bỗng nhiên hồi phục trí nhớ.
Tôi nghĩ anh ấy sẽ đánh tôi, vội vàng xin lỗi.
Tay của Cố Thanh, đang rơi xuống, lại ôm chặt lấy tôi, "Hoan Hoan, chẳng phải em rất thích ôm tôi sao? Lại ôm tôi thêm một lần nữa nhé?"
Hả?
Anh ấy có vẻ như sắp bùng nổ rồi!!!
Cùng chồng tham gia hội thao ở trường mẫu giáo của con, tôi vừa đến nơi thì cô giáo - người thường ngày lạnh lùng như tượng đá - bỗng nhiên trở nên nhiệt tình lạ thường.
“Chị là mẹ của bé Húc Húc đúng không? Tôi thấy chị có tiêm filler vùng má, chắc không tiện vận động mạnh đâu nhỉ?”
Tôi cười trừ, vì con nên không chấp.
Ai ngờ cô ta quay sang, dịu dàng bảo con trai tôi:
“Gọi cô là mẹ được không?”
Thích chồng tôi thì thôi đi, giờ còn dám mơ làm mẹ của con tôi? Thế thì chịu hết nổi rồi!
Xin lỗi, tôi không phải dạng vừa đâu, xuất thân chuẩn con nhà giàu, nhan sắc, khí chất đều có đủ!
Chiều đó, con trai tôi đi học về, mặt mũi rạng rỡ khoe với tôi:
“Mẹ ơi, hôm nay con được tận năm bông hoa đỏ lận!”
“Húc Húc nhà mình giỏi quá! Sao được nhiều vậy nè?”
“Hôm nay cô giáo bảo vẽ logo xe hơi nhà mình, con vẽ hẳn năm cái! Cô khen con siêu quá trời nên thưởng con luôn năm bông!”
Vẽ logo xe hơi?
Trong lòng tôi hơi thấy kỳ kỳ, nhưng nhìn con vui như thế, tôi cũng chẳng nỡ nói gì. Có khi cô giáo chỉ muốn luyện cho bọn trẻ khả năng quan sát và vẽ vời thôi mà.
Tối, sau khi ru con ngủ, tôi về phòng nằm nghỉ.
Vừa định lên giường thì thấy điện thoại của chồng – Lưu Chính Hạo – sáng lên. Tôi vốn định mặc kệ, nhưng nó rung tới bảy tám lần liền.
Người cùng hung cực ác, giết!
Người chèn ép thân hữu ta, giết!
Người cản trở ta thành đạo, giết!
Đăng thiên lộ đạp khúc hành ca, một kiếm nơi tay, thiên hạ độc tôn!
Rõ ràng chỉ là một con thỏ, sao lại có thể tàn bạo đến mức này?!
"Làm ơn... bóp đuôi tôi thêm lần nữa nhé~"
Là một chú thỏ đánh thuê cực kỳ lễ phép, luôn nói chuyện đầy kính trọng — rồi sau đó thản nhiên lấy m ạ n g đối phương.