A Hằng - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:40:31
Thứ mà Bùi Viêm thể buông xuống, chẳng qua chỉ là chút dục vọng chiếm hữu đáng thương hại mà thôi.
“Bùi cô nương,” lạnh giọng : “Chuyện giữa cô nương và Bùi Viêm, liên quan gì đến .”
Nàng đột nhiên siết chặt khăn tay, khớp ngón tay trắng bệch:
“Đừng giả vờ thanh cao! Nếu ngươi ở giữa xúi giục, A Viêm chịu thành với ? Rõ ràng chúng chẳng còn…”
Ta thực chẳng dây dưa cùng nàng.
lúc , chưởng quầy mang chiếc áo cưới đính ngọc trai Nam Hải tới.
Tám viên trân châu tròn trịa, xếp thành hình trăng non cổ áo, từng viên từng viên ánh lên thứ hào quang nhu hòa, thoạt giá trị nhỏ.
Sắc mặt Bùi Chi Yên tức thì tái nhợt, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt:
“Ngươi mà cũng xứng mặc áo cưới thế ?!”
Nàng đột ngột lao tới, túm c.h.ặ.t t.a.y áo áo cưới:
“Dựa chứ?! Ngươi chỉ là một con nha đầu quê mùa thấp hèn, dựa mà…”
Bùi Chi Yên xưa nay luôn giữ phong thái khuê nữ danh môn, lời cử chỉ đều đoan trang lễ độ.
Lúc lẽ là tức quá , mới đến nỗi thất thố chẳng còn giữ lễ nghi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta đang định giơ tay ngăn , thì chợt một tiếng quát vang dội phía :
“Buông tay!”
Bùi Viêm như cơn gió ập tới, xông thẳng trong, một tay nắm chặt cổ tay Bùi Chi Yên, sức mạnh khiến nàng đau đến bật tiếng rên.
Thanh âm lạnh như băng:
“Ta , cho phép ngươi tới gây chuyện với A Hằng!”
“Ta cũng sớm rõ với ngươi, hôn sự đó hủy. Khi xưa là hồ đồ, hiểu chuyện, tuổi trẻ bồng bột, chỉ chống đối nhà, mới phạm sai lầm.”
“Nay hiểu rõ lòng , yêu, là A Hằng.”
Bùi Chi Yên cả run rẩy, vững, nàng Bùi Viêm, , lệ nơi mắt cuối cùng cũng lăn dài:
“Bùi Viêm, hận !”
Bóng lưng nàng rời , chật vật chẳng khác gì chim sẻ dầm mưa, thảm hại đến đáng thương.
Cửa tiệm thoáng chốc chìm trong tĩnh lặng.
Ta cúi nhặt áo cưới, ngẩng đầu thấy Bùi Viêm đưa tay về phía .
Ta liếc một cái, chỉ lặng lẽ vuốt phẳng nếp áo.
Hắn tựa hồ ngờ lãnh đạm đến , cánh tay đột nhiên cứng đờ giữa trung, hồi lâu mới lặng lẽ rút .
“A Hằng, với nàng sớm đoạn tuyệt, nàng đừng bận lòng.”
Hắn đầy dè dặt, giọng như đang dỗ dành:
“Đừng giận nữa ? Ngày mai là ngày thành , nên vui vẻ mới .”
Thành ?
Ta cứ ngỡ bản rõ ràng , mở miệng lặp nữa.
Bùi Viêm giành lấy áo cưới trong tay , trong mắt thoáng hiện tia sáng:
“A Hằng thêu y phục cưới thật . Ta vẫn còn nhớ rõ, khi nàng thêu nó là dáng vẻ thế nào.”
Dạo gần đây, ít khi nhớ đến những chuyện xảy ở thôn Hứa gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-hang/9.html.]
Hắn bỗng nhắc đến, khiến nhớ những ngày tháng vùi đầu bên ngọn đèn, từng đường kim mũi chỉ đều chất chứa mong chờ.
Dẫu mười ngón tay đều rướm máu, lòng vẫn hân hoan kỳ vọng.
Kỳ vọng thê tử của , đầu bạc răng long, vĩnh viễn chẳng rời.
Thế nhưng, tất cả… là chuyện quá khứ.
Ta sớm buông xuống .
“Bùi Viêm, sắp thành , …”
Bùi Viêm vui mừng mặt, vội ngắt lời :
“Ta , lập tức về kiểm tra hôn lễ, xem còn thiếu sót gì .”
“A Hằng, ngày mai, cứ yên tâm chờ tới đón.”
Dứt lời, xoay rảo bước mà .
Ta nghẹn lời.
Chưởng quầy bên cạnh sắc mặt liên tục biến đổi.
“Thiệp mời đều phát hết , Bùi công tử còn…”
Ta cụp mắt, chỉ thấy nực thôi:
“Báo với công tử nhà ngươi một lời.”
12
Sáng hôm , tiếng trống chiêng vang trời, tấp nập.
Đội ngũ đón dâu đến cửa phủ.
Ta hỉ nương dìu ngoài.
Ngoại tổ nắm c.h.ặ.t t.a.y , lệ tuôn dứt, trăm phần lưu luyến chẳng nỡ rời.
Xuyên qua tấm hỉ khăn, chỉ thấy bóng dáng cao ráo mơ hồ của Tạ Trường Tiêu.
“A Hằng, đến đón nàng.”
Tay bao trọn trong lòng bàn tay, khô ráo mà ấm áp.
Khi cúi bước kiệu hoa, cuối phố bỗng truyền đến tiếng vó ngựa hỗn loạn.
“Tránh ! Tất cả tránh cho !”
Cả con phố xôn xao.
Tim bất giác giật thót, Tạ Trường Tiêu siết nhẹ lòng bàn tay .
“Đừng sợ, việc .”
Một trái tim bất an liền trấn định.
Bùi Viêm gần như đỏ bừng cả mắt:
“Tạ Trường Tiêu, ngươi thật to gan! Dám dối gạt ? Tưởng điều hổ ly sơn mà sẽ mắc lừa ?! Vô sỉ!”
“A Hằng mới là thê tử của ! Hôm nay đến là để cưới nàng!”
Tạ Trường Tiêu khẽ , rút hôn thư Lễ Bộ lưu trữ bằng chứng:
“Bùi công tử e là hồ đồ , hôm nay rõ ràng là đại hỉ chi nhật của và A Hằng.”
“Bùi công tử miệng A Hằng là thê tử của ngươi, xin hỏi, ba thư sáu lễ, ngươi thể đưa thứ nào để chứng minh?”
Bùi Viêm lập tức cứng họng, thốt nên lời.