Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

A Miên

Chương 1



1.

Mùng tám tháng chạp, mây đen kín trời.

Ta mặc áo của tù nhân, quỳ gối trong một căn phòng bí mật trong cung.

Xích sắt loang lổ vết rỉ mài qua da thịt khiến tay chân ta đau nhức.

Mười tám ám vệ kéo một mình ta từ Thánh điện đến cung Bí Thọ.

Còn Nữ đế đang ngồi trên ghế làm bằng gỗ lim khảm vàng.

Nàng ta dùng bàn chân đi giày ngọc nâng cằm ta lên, đọc ngày tháng năm sinh: “Đây là bát tự của ngươi sao?”

Ta quỳ trên mặt đất ngây ngốc gật đầu.

Ta vừa gật đầu xong đã nghe thấy tiếng cười khẽ từ phía trên truyền đến.

Nữ đế phủi tay: “Ném vào đi.”

Tim ta thót lên một cái.

Một giây sau, cửa ẩn của cung thất mở ra…

Một cái lô đồng bị thiêu đỏ bừng xuất hiện trước mặt ta.

Nhiệt độ nóng bỏng phả vào lưng ta, cả người ta lập tức đổ đầy mồ hôi.

Ám vệ giữ xích sắt kéo ta về phía lô đồng, ta nắm chặt lấy miệng lô, mười ngón tay nhanh chóng bị thiêu đen.

Cơn đau nhức lan ra toàn thân, giọng ta cũng trở nên the thé: “Xin hỏi Hoàng thượng, nô tỳ đã đắc tội gì với ngài vậy?”

Nữ đế ngẩn người.

Sau đó nàng ta bật cười cay nghiệt: “Việc trẫm muốn làm còn cần lí do nữa sao?”

Nàng ta đạp lên lưng ta, sau đó dí một thanh sắt đã nung nóng lên lưng ta: “Một tiện nô như ngươi có thể làm thuốc dẫn trường mệnh cổ của trẫm thì nên cảm thấy vinh hạnh mới phải!”

Đau nhức nghiêng trời ngả đất khiến ánh mắt ta dần trở nên mơ hồ.

Trường mệnh cổ.

Đúng rồi.

Ta vẫn luôn nghe thấy tin đồ Nữ đế tập trung thuật sĩ để tìm cách trường sinh.

Nàng ta từng đến Thánh điện xin giúp đỡ, để Thánh nữ tự mình luyện cổ cho nàng ta.

Nhưng Thánh nữ từ chối.

Nữ đế không còn kiên nhẫn với ta: “Ngây ra đó là gì? Ném nàng ta vào!”

“Trẫm không làm được gì Nam Thiên Kính thì dùng nô lệ của nàng ta, dạy cho nàng ta một bài học!”

Lúc cơ thể ta rơi vào trong, ta đã nghe thấy cái tên này.

Nam Thiên Kính.

Có rất ít người biết đây là tục danh của Thánh nữ đời này.

Thế nhân sẽ chỉ gọi nàng là Thánh nữ Hoa Cổ.

Chỉ có ta…

Ta gọi nàng là… tỷ tỷ.

Cuối cùng ta vẫn ngã vào trong lò luyện đang hừng hực cháy kia.

Vô số hạt màu trắng bay lên, là tro tàn bên trong lò luyện.

Giống như… một trận tuyết lớn vậy.

Miêu Cương quanh năm không có tuyết.

Chỉ có núi tuyết Thánh điện của chúng ta là có tuyết rơi.

…Thánh điện của ta và tỷ tỷ.

Trong ngọn lửa, dường như ta lại thấy lò sưởi trong Thánh điện.

Màu trắng, vô cùng ấm áp.

Mà ở trước lò sưởi, Thánh nữ tỷ tỷ lại đắp một tấm thảm màu trắng muốt lên cho ta: “A Miên, nghe lời.”

2.

Hôm nay vốn là sinh thần của ta.

Lại không ngờ cũng trở thành ngày giỗ của ta.

Lúc ta dần dần lơ lửng trên không trung, một cung nhân ở chỗ tối lặng lẽ chạy ra cửa cung.

Ta trôi lơ lửng theo nàng ấy cả một đường, nàng ấy đi đến Thánh điện.

Hôm nay Thánh nữ xuống núi làm việc.

Cho nên Nữ đế mới có cơ hội.

Ta bay đến trước mặt cung nhân, dịu dàng khuyên nhủ: “Ta biết không thể giấu được, nhưng lát nữa ngươi cũng đừng nói quá nghiêm trọng với tỷ tỷ…”

“Nàng sẽ tức giận.”

Nhưng vẻ mặt cung nhân vô cùng nghiêm túc, nàng ấy cũng không phản ứng lại ta.

…Ta đã chết rồi, không ai có thể nghe được giọng ta nữa.

Nàng ấy chờ từ trưa cho đến hoàng hôn mới thấy Thánh nữ quay về núi tuyết.

Trong tay nàng còn cầm một chiếc hộp không quá quý giá.

Ta biết chiếc hộp này.

Trong phiên chợ dưới núi, có một tiểu thương biết chế tác trâm và vòng điêu khắc hoa cỏ rồi bán lấy tiền.

Lần trước ta và nàng mỗi người mua một cây trâm trắng tuyền.

Chúng ta đã hẹn với nhau sau này sẽ mua thêm một đôi hoa tai để phối.

Đột nhiên mắt ta có hơi chua xót, rõ ràng ta đã thành một linh hồn rồi mà.

Thánh nữ lên tiếng, giọng nói có chút hưng phấn: “A Miên đâu? Hôm nay là sinh thần nàng, nàng ấy chạy đi đâu chơi rồi?”

Tất cả mọi người đều im lặng.

Cung nhân kia cất giọng nói run rẩy của mình lên:

“Thánh nữ điện hạ… xin nén bi thương.”

Thánh nữ ngẩn người.

Sau đó nàng lại cười: “Ngươi không ở trong cung làm ám tuyến đi còn chạy đến nói linh tinh gì với ta vậy?”

Ta hít sâu một hơi, dùng hai tay bịt chặt tay, bay sang một bên.

Nhưng vẫn không thể ngăn được âm thanh chiếc hộp kia rơi xuống mặt đất.

Ta quay đầu lại, nàng không có bất kì biểu hiện gì.

“Ngươi nói, A Miên thế nào cơ?”

Cung nhân kia lại lần nữa lặp lại tin tức ta chết, đầu ngón tay nàng đột nhiên xuất hiện một ánh sáng trắng, một quyển điển tịch dày cộp xuất hiện trong tay nàng.

Giọng Thánh nữ vẫn bình thản như cũ:

“Chết rồi phục sinh là được. Trăm năm qua Thánh điện nghiên cứu được mấy chục bí pháp, ngươi mang A Miên đến đây, bây giờ ta sẽ đi vẽ trận pháp…”

Cung nhân quỳ “bịch” một tiếng xuống đất:

“Điện hạ, Anh Miên nàng… đã hóa thành tro tàn rồi!”

Thánh nữ đột ngột ngẩng đầu lên.

Cung nhân nặng nề đập đầu xuống đất: “Nàng bị Hoàng thượng bắt đi làm thuốc dẫn cho trường mệnh cổ, hồn phách không còn giống người thường.”

Thánh điện lại lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh đáng sợ.

Vẻ mặt Thánh nữ vốn không chút thay đổi, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

Ta trôi nổi trên không trung, đưa tay muốn ôm lấy nàng: “Tỷ tỷ, ta không sao…”

“Ngươi đừng làm bẩn tay mình…”

Một giọt nước mắt rơi xuyên qua tay ta.

Nàng xoay người chạy vào nơi sâu nhất trong Thánh điện.

Dự cảm bất thường như nổ tung trong lòng ta.

Ta thấy… Thánh nữ đi đến trước một cánh cửa lớn đã phủ kín bụi.

Cổ thất đã phủ bụi lại lần nữa mở ra.

Chương tiếp
Loading...