A Miên
Chương 2
3.
Trái tim ta xoắn chặt lại với nhau đến độ đau nhức.
Ta đã từng thấy nàng sử dụng cổ thất này.
Có lúc là kẻ tù tội bị đưa vào ao cổ.
Có khi là ném nô lệ phạm lỗi vào khe chứa đầy rắn.
Nhưng nhiều nhất là… chính nàng lấy thân nuôi cổ.
Thánh nữ Miêu Cương không phải là vị trí mà ai cũng có thể làm.
Hoàng vị là thừa kế, còn Thánh nữ là vị trí vừa quyền lực vừa có năng lực hàng đầu, mỗi một đời đều sẽ phải trải qua việc chọn lọc khắc nghiệt mới chọn ra được người thích nữ.
Thánh nữ tỷ tỷ của ta, sinh ra đã có ưu thế không tầm thường.
Ba tuổi nàng đã chế độc cổ, năm tuổi lột da người, tuổi còn nhỏ đã thể hiện thiên phú không hề tầm thường.
Nhưng người mà Thánh điện muốn chọn không chỉ dựa vào sự ưu tú.
Từ vẻ bề ngoài, khí chất cho đến năng lực… thậm chí đến cả tính cách.
Đồng thời, sau khi qua vô số lần khảo nghiệm để chọn ra người xuất sắc cuối cùng, vì để đảm bảo địa vị của Thánh nữ tương lai không phải chịu bất kì uy hiếp nào, người có thể sống sót chỉ có duy nhất một người.
Người không được chọn sẽ bị điều chế thành dược nhân.
Có thể nói, con đường trở thành Thánh nữ của Thánh điện là núi thây biển máu tạo nên.
Trong quá trình tuyển chọn, Thánh nữ Nam Thiên Kính mười tuổi vì để kích thích tiềm năng của mình mà đã học được cách lấy thân nuôi cổ.
Thủ đoạn của nàng với đối thủ ngoan độc, nhưng đối với bản thân là càng tàn nhẫn hơn.
Cho dù sau này nàng làm Thánh nữ, địa vị không ai có thể dao động nhưng cũng thường xuyên vì nghiên cứu chế tạo cổ mới mà để mặc độc trùng gặm nuốt thân thể mình.
Đằng sau dung nhan hoàn mỹ và thánh bào hoa lệ là cơ thể bị tàn phá.
Người người đều e ngại sự lạnh lùng hờ hững của nàng.
Những thị nữ có lá gan lớn khi phục vụ Thánh nữ tắm rửa cũng sẽ bị dọa mà kêu lên sợ hãi.
Duy chỉ có ta.
Một nữ nô cấp thấp.
Ta thật sự xót xa cho hoàn cảnh của nàng, bên dưới lớp mặt nạ hoàn mỹ là những vết thương chồng chất.
Thật sự rất xót xa.
Nàng đối với phần lớn nữ nô đều không quá nghiêm khắc, chúng ta có thời gian hoạt động tự do.
Thỉnh thoảng ta sẽ xuống núi mua thuốc giảm đau, thuốc trị sẹo rồi đặt ở đầu giường nàng.
Ban đầu nàng sẽ mặt không cảm xúc ném chúng qua một bên.
Thế là có một lần, ta gom hết dũng khí của mình, sau khi tắm cho nàng xong đã thoa thuốc cho nàng.
Dường như nàng rất kinh ngạc.
Sau đó ta to gan hơn nhiều, cuối cùng Thánh nữ cũng mặc kệ ta.
Thỉnh thoảng bị đau nàng sẽ run rẩy.
Ta lập tức dừng tay lại: “Nô tỳ sẽ thoa nhẹ hơn.”
Nàng nắm lấy tay ta, giọng nói có hơi khó chịu: “Không sao, dừng lại vì chút đau nhức này thì sao ta có thể khỏi được?”
Về sau mua thuốc đặt ở đầu giường của nàng đã trở thành bí mật của chúng ta.
Sống ở Thánh điện lạnh lẽo rất chán, ta bắt đầu dùng thời gian rảnh rỗi của mình làm hoa đăng treo ở hành lang.
Trên đỉnh núi tuyết bao phủ quanh năm cuối cùng cũng có màu sắc khác.
Vào ngày giao thừa, toàn Miêu Cương chỉ có Thánh điện được phủ một lớp tuyết trắng muốt.
Ta đón tuyết bên ngoài điện rồi lại làm một người tuyết cực lớn.
Đó là lần đầu tiên ta thấy nàng cười một cách thật lòng.
Nàng nói: “Anh Miên, ngươi không giống người khác chút nào.”
Từ đó trở đi, số lần Thánh nữ nuôi cổ càng ngày càng ít.
Thậm chí nàng còn bắt đầu cùng ta xuống núi.
Ta ngày càng làm càn, thậm chí ta còn dẫn nàng đi hội chùa, đi mua trang sức.
Năm đó, vào sinh nhật ta, nàng tự mình chọn cho ta một bộ y phục mới.
Nàng cười giữ lấy cằm ta: “Anh Miên, ngươi nhỏ hơn ta ba tuổi, sau này nên gọi ta là tỷ tỷ.”
Ta thay y phục mới, ánh mắt sáng rực nhìn nàng: “Tỷ tỷ.”
Dần dần nàng không giết người luyện cổ nữa, cuối cùng làn da cũng khôi phục lại nhựa sống nên có của một thiếu nữ.
Khi đó ta nghĩ chúng ta sẽ cứ sống bên cạnh nhau như vậy.
Ta và tỷ tỷ, tại Thánh điện một phương, hàng năm đều cùng nhau thưởng tuyết trắng.
Mà không giống như bây giờ, da thịt vỡ nát, máu tươi như mai đỏ.
Bây giờ ta và tỷ tỷ lại cách nhau sinh tử không thể nào vượt qua.