A Miên
Chương 5
7.
Ngày cuối cùng trong tuần trở thành ngày nghỉ duy nhất của Thánh nữ.
Người nàng xếp vào cung điện cũng gặp nàng ngày càng nhiều.
Sau khi nàng vào ao cổ đã mang ra một cái bình nhỏ, phân phát cho từng người bọn hắn.
Ta cũng đã từng khuyên nàng vào giờ Tý ngắn ngủi, khuyên nàng đừng khiến bản thân mình chịu khổ như vậy nữa.
Nàng chỉ xoa đầu ta nói không sao.
Ta biết trong lòng nàng đau đớn.
Cho dù là người mạnh đến đâu, quyền thế cao đến mức nào, giàu có ra sao hay là người khiến người khác e sợ.
Thì cũng không thể thay đổi được chuyện bản thân bất lực không cứu được người mà mình yêu thương.
Cho dù có cố gắng giãy dụa đến đâu, tất cả mọi người đều hiểu chuyện này.
Thứ vây lấy thế giới này chỉ đơn giản là cái chết và sự sống mà thôi.
…Nhưng mỗi lần ta khuyên nàng xong nàng đều đẩy nhanh tiến độ hơn.
Hoàng tộc Miêu Cương cũng không phải ăn chay, họ có trình độ phòng độc và phòng cổ khá cao.
Nhưng đến cả xách giày cho tỷ tỷ bọn họ cũng không xứng.
Một tháng sau, cuối cùng Thái tử cũng bị khống chế.
Hắn ta như lên cơn mà đi thu thập các loại chứng cứ phạm tội rồi thẳng thắn vạch trần từng chuyện bẩn thỉu của các gia tộc.
Đương nhiên Thánh nữ đứng phía sau hỗ trợ.
Quan trọng là trong những gia tộc này có mấy nhà thậm chí còn kiên định ủng hộ Thái tử!
Không ai biết đôi mẫu tử tôn quý nhất này đang làm gì, triều đình nhanh chóng bị quấy cho thành một đầm nước đục.
Nữ đế lại lần nữa bị bệnh.
Nhưng lần này, sau khi nàng ta được đưa về tẩm cung, thái y đến xem bệnh lại bắt ra hỉ mạch!
Ta vô thức giật mình.
Còn Thánh nữ tỷ tỷ của ta… lại mỉm cười.
Thấy vậy, ta cũng cảm thấy yên lòng hơn.
8.
Ngày cuối cùng trong tuần này, có một người mặc áo choàng đen cầu kiến.
Thánh nữ ngoảnh mặt làm ngơ, sau khi ngồi với ta một canh giờ mới gọi người vào.
Giây phút người kia cởi áo choàng, ta không khỏi giật mình.
Gương mặt này… Đây là hoàng phu…
Chính phu duy nhất của Nữ đế, nam nhân tôn quý nhất quốc gia này!
Ý đồ của hắn ta khi đến đây rất đơn giản.
“Đứa bé không phải của ta mà là của hoàng phu gần đây bệ hạ sủng ái nhất.”
“Bây giờ Thái tử đã phát điên, nếu như đứa bé này kế thừa ngôi vua, dựa vào tính cách ghen tị của hoàng phu kia, chỉ sợ ngày sau của ta sẽ vô cùng nguy hiểm!”
Thì ra là vậy.
Thánh nữ không nói nhiều lời, nàng ném cho hắn ta một cái túi thơm.
Bên trong hậu cung truyền ra tin tức, trong khoảng thời gian mang thai, Nữ đế rất dễ nổi nóng, hở một chút là ném đồ rồi giết người.
Vì đứa nhỏ nên nàng ta đã giảm bớt số lần dùng trường mệnh cổ.
Hóa ra nàng ta cũng sẽ để ý đến ai đó mà hi sinh một chút tuổi thọ và bề ngoài trẻ trung của mình.
9.
Lại một năm nữa sắp trôi qua.
Cuối cùng Thánh nữ tỷ tỷ cũng bỏ ra chút thời gian đi sưởi ấm và đắp người tuyết với ta.
Thật ra chủ yếu đều là một mình nàng làm, mặc dù không có cách nào để thường xuyên trò chuyện với nàng nhưng ta vẫn luôn nhìn, nàng cũng biết ta đang nhìn.
Cũng không hiểu vì sao, càng đến cuối năm, trái tim ta càng có cảm giác bất an khó hiểu.
Mà cảm giác bất an này, vào giờ Tý đêm giao thừa, đã lên đến cực điểm.
Ta không kịp chuẩn bị gì mà rơi vào hôn mê.
Lúc ta tỉnh lại đã không biết là ngày giờ nào.
Ta vẫn trôi nổi lơ lửng như cũ, nhưng quanh người lại có phù chú mờ ảo.
Ta bay ra ngoài Thánh điện, vừa ra đã thấy sợ hãi.
Nửa mặt núi tuyết không còn là màu trắng tinh khôi mà đã biến thành màu quýt nhàn nhạt…
Ta đã thấy qua màu máu tươi bị pha loãng.
Không phải là màu hồng nhạt của hoa anh đào mà là màu quýt nhạt, giống như hoa cây lựu nở rộ tháng năm.
Núi tuyết đã đổ máu tươi.
Thánh nữ tỷ tỷ đã từng dạy ta cách phân biệt phù chú.
Ta có thể mơ hồ nhận ra phù chú trên người mình…
Ta chỉ còn một năm nữa là sẽ từ từ tan biến.
Sau này ta mới biết, cái giá là Thánh nữ giết chín trăm chín mươi chín người, dựa vào mệnh cách của mình mà nghịch thiên.
Phản ứng đầu tiên của ta là xót xa cho nàng như cũ.
Một năm, mười hai tháng, ba mươi sáu tuổi.
Ba mươi sáu canh giờ, nói cho cùng, ta cũng chỉ còn ba ngày có thể làm bạn với nàng.
Một ngàn người làm vật tế, không dễ chút nào.
Hóa ra tỷ tỷ vẫn luôn không quan tâm đến điều gì…
Lại vì ta mà để lộ mục đích của mình sớm như vậy.