A Miên
Chương 4
5.
Khoảng cách giữa chúng ta vừa chân thật vừa mờ ảo, ta lại lần nữa rơi lệ.
Tỷ tỷ của ta, nàng có thể nhìn thấy ta, có thể nghe ta nói!
Trước lò sưởi trong điện, chúng ta ôm lấy nhau.
Thật ra ta đứng hay ngồi đều có cảm giác như vậy.
Nhưng khi ngồi xuống chỗ ngày xưa ta vẫn có cảm giác ấm áp như cũ.
Ta và tỷ tỷ nói với nhau rất nhiều.
Phần lớn đều là những thứ vô nghĩa, nhưng nụ cười lại hiện rõ trên khuôn mặt chúng ta.
Tỷ tỷ giải thích cho ta lí do của những việc xảy ra trên triều đình gần đây.
Dịch bệnh này vốn do tỷ tỷ làm, kĩ thuật của nàng vô cùng thuần thục.
Nàng nói, vạn vật đều tương sinh tương khắc, cho dù là thứ nàng nghiên cứu chế tạo cũng phải nghe theo lẽ trời.
Đương nhiên thứ nàng cho thêm vào lô của Nữ đế cũng có cách giải.
…Hắc xạ hương.
Hắc xạ hương vô cùng quý báu, từ trăm năm trước đã không còn mùi hương.
Một trăm năm nay không ngừng phung phí, cho đến nay chỉ còn lại một khối.
“…Ở nhà Thị Lang bộ hộ sao?”
Tỷ tỷ gật đầu: “Phật tượng nhà ông ta cung phụng trong từ đường làm từ hắc xạ hương.”
Sau đó, chỉ với một mồi lửa.
Thế gian này không còn giải dược có thể cứu Nữ đế nữa.
Ta dựa đầu vào vai tỷ tỷ: “Tỷ tỷ thật lợi hại.”
Thời gian thấm thoát trôi qua, chưa gì tiếng chuông giờ Sửu đã vang lên.
Ta đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay lại nũng nịu với nàng: “Tỷ tỷ, trang sức ngươi mang về cho ta có còn không? Tỷ tỷ tự mình đeo lên cho ta xem chút được không?”
Trong tiếng chuông, tỷ tỷ vẫn nghiêng đầu nhìn ta như cũ, chỉ là nụ cười trên mặt nàng dần dần biến mất.
Một dự cảm không lành xuất hiện trong lòng ta.
Ta vẫy tay: “Tỷ tỷ?”
Thánh nữ tỷ tỷ cũng nâng tay lên xuyên qua người ta.
Nàng mờ mịt sờ soạng: “A Miên?”
“Ngươi nói một câu với ta đi, A Miên…”
Ta liên tục gọi “tỷ tỷ”.
Nhưng nàng không đáp lại.
…Hóa ra.
Chỉ có một canh giờ.
Có thể nói chuyện với tỷ tỷ, có thể tận hưởng thời gian ấm áp, chỉ có một canh giờ mà thôi.
6.
Cũng may ta không có biến mất.
Sau một canh giờ này, mọi thứ quay về như trước, thứ gọi là “ấm áp” tựa một giấc mộng dài.
Còn Thánh nữ tỷ tỷ của ta lại đẩy nhanh tốc độ luyện cổ.
Không chỉ lấy thân nuôi cổ mà nàng còn dùng rất nhiều dược vật bổ máu, sau đó dùng máu của mình đút cho cổ trùng, lại còn nghiên cứu chế tạo thêm rất nhiều trận pháp mới.
Về sau chúng ta mới phát hiện, hóa ra vào giờ Tý của ngày cuối cùng trong tuần nàng có thể nói chuyện với ta một canh giờ.
Chúng ta rất quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Ta nói lại những lời Nữ đế đã nói với mình trước khi chết cho tỷ tỷ nghe.
Thánh nữ tỷ tỷ rất tức giận, sau đó nàng nói nàng cũng không nhớ rõ Nữ đế và mình từng có quan hệ gì.
Nhưng thật ra… ta nhớ rõ.
Lúc Thánh nữ vừa làm chủ Thánh điện, ta đã làm nữ nô vẩy nước quét nhà tại đây.
Nàng vừa nhận chức đã thể hiện rõ mình là người lạnh lùng, không dễ chung đụng.
Nữ đế lôi kéo Thánh nữ không có kết quả nên quyết định ra oai phủ đầu với nàng.
Lần đó nàng cần một trăm người có bát tự nặng dương khí để luyện cổ cho hoàng cung.
Nữ đế cho nàng một trăm tử tù.
Nhưng trong đó có một tử sĩ có bát tự cực âm.
Giây phút đó, độc trùng trong ao cổ thiếu chút nữa cắn nuốt nàng.
Nàng kéo một thân đầy vết thương, bế quan chữa trị bốn chín ngày.
Về sau Nữ đế lấy lí do Thánh nữ kéo dài thời gian, cắt xén một nửa vật liệu của Thánh điện trong một năm.
Nàng vốn là người không màng tranh đấu nên không so đo nhưng vẫn như cũ bị ghi hận.
Cho nên…
Giết đi.
Tỷ tỷ, kẻ đáng giết, thì giết đi.