Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ác Mộng Chi Lăng

Chương 45: Con đường ra khỏi mê cung



Hắc quang thu lại, Lâm Giang lại đi về phía lối ra, lần này hắn chọn con đường có chấm xanh bên trên. Con đường có chấm đỏ cũng tức là có nguy hiểm, dù Lâm Giang không chắc nguy hiểm kia là sinh vật kì quái vừa rồi hay là khôi lỗi bị phá hủy kia.

Lần này trên đường đi khá là may mắn, không gặp bất cứ trở ngại nào, chỉ phá vài bức tường đá mà thôi. Nhanh chóng tiến đến gần chấm xanh, Lâm Giang vẫn không có bất cứ cảm giác nguy hiểm nào nhưng hắn vẫn cẩn thận di chuyển.

Đến chính xác vị trí của chấm xanh, nơi đó vẫn là một con đường hầm như bình thường, Lâm Giang bước vào cũng không hề có khôi lỗi hay bẫy rập gì cả, hoàn toàn là một lối đi không hơn không kém.

Thắc mắc, Lâm Giang lại lấy ra tấm bản đồ da ra xem, xoay vài vòng nhìn tới nhìn lui, nó vẫn là nơi này. Có kinh nghiệm mấy lần trước, Lâm Giang lấy chân của Vệ Binh Hình Khôi Lỗi bắt đầu đập phá toàn bộ bức tường xung quanh, vẫn không thấy gì. Lâm Giang tiếp tục đập phá nền đá, lần này Lâm Giang có phát hiện.

Ngay dưới chân hắn, nơi đó vừa được đập phá xong, xuất hiện một cái rương gỗ, không hề có khóa, nằm im bên dưới mặt đất, cũng không hề toát ra chút linh khí hay ba động nào, ngay cả cảm giác của Lâm Giang cũng không hề biết.

Dùng tay mở lấy rương ra, bên trong cũng không có lấp lánh ánh sáng, cũng không có mùi hương thơm ngát, bên trong chỉ vỏn vẹn một cuốn sách và một bình chứa nhỏ như ngón tay của hắn.

Lấy ra cuốn sáng dày, cuốn sách khá cũ bên trên chỉ ghi đúng 3 chữ - Bách Dưỡng Thảo. Lâm Giang mở ra xem thử, bên trong lại có đánh dấu thêm, chỉ là quyển 1. Đây không phải là công pháp hay võ kỹ cao thâm gì, cũng không phải thần thông tuyệt thế, bí thuật, cấm thuật gì, quyển sách này đơn giản nó giống như một quyển sách ghi chép cách nuôi dưỡng linh dược, trồng trọt linh dược, cũng như hình dáng và đặc tính của vô số loại linh dược khác nhau. Tất cả đều được ghi chép vô cùng tỉ mỉ và tường tận, thậm chí còn ghi cả nơi thường hay mọc và xuất hiện.

Cuối cuốn sách được tác giả lưu lại tên là Tống Lam. Lâm Giang còn đang nghĩ chắc phải là Dược Vương, Dược Hoàng hay Thảo Vương, Thảo Hoàng các loại chứ.

Bỏ quyển sách vào trữ vật, nói gì thì nói quyển sách đang đúng là thứ Lâm Giang đang muốn tìm hiểu, vì tương lai an nhàn nuôi cá trồng rau, Lâm Giang coi như vừa đạt được 1 phần 4 mục tiêu là trồng rau, thay thế rau là linh dược thì chắc cũng không khác. Nuôi cá thì vài hôm nữa Lâm Giang sẽ tập bơi cho Tiểu Hắc, đến lúc đó chí ít cũng đạt một nửa mục tiêu.

Lâm Giang lại nắm lên bình ngọc nhỏ chỉ khoảng ngón tay hắn, lắc lắc thì bên trong phát ra tiếng kêu nho nhỏ, Lâm Giang đoán là bình đan dược, nhưng tính ra thì đan dược lại quá nhỏ đi.

Mở thử nắp bình ra thử, ngay sau đó Lâm Giang đóng nắp lại. Tuy thế nhưng một mùi hương cũng nhanh chóng lan tỏa xung quanh lối đi rồi cũng nhanh chóng biến mất. Những vết thương của Lâm Giang tuy đã được chữa trị, chỉ còn vết thương nhẹ nhưng cũng đang thấy bằng mắt thường là đang lành lại.

Tinh thần mệt mỏi của hắn cũng giống như được thư giãn, nhanh chóng kéo về trạng thái đỉnh tiêm. Từ sâu trong linh hồn của hắn cũng dâng lên một cổ khao khát nhưng cũng nhanh chóng bị Lâm Giang áp chế bình tĩnh lại, khao khát kia chính là bản năng của nhân loại khi thấy một thứ có tác dụng đối với mình.

Tuy rất nhanh bị Lâm Giang bịt kín lại nhưng hắn vẫn thấy được hình dáng của đan dược, một viên bạch sắc đan dược, toát ra từng luồng linh khí và dược khí nồng đậm cực độ, phía trên còn có khắc hình 2 đám mây.

"Hoàn toàn thoát khỏi phạm trù hiểu biết về đan dược của ta" Lâm Giang cười nhưng lại mang cảm giác đề phòng.

Hắn không hề biết đây là đan dược gì cũng như cấp bậc nào và tại sao nó lại ở đây, chỉ cần hít một ngụm khí cũng đủ hắn hồi phục thương thế và tinh thần sảng khoái. Tuy ở kiếp này Lâm Giang sống thoải mái tự tại hơn nhưng vẫn không quên bản tính đề phòng ở kiếp trước..

Cất kỹ bình ngọc vào trữ vật, Lâm Giang vứt bỏ suy nghĩ và tiếp tục di chuyển về phía lối ra, có lẽ vứt bỏ tạp niệm, suy nghĩ là thứ hắn thành thạo nhất từ khi sống lại một kiếp.

Đoạn đường tiếp theo cũng không có gì là gian nan, hắn cũng không phải đi qua điểm đỏ hay xanh nào nữa, chỉ là càng đi về sau thì cách một đoạn Lâm Giang lại thấy được một thi thể, những thứ giá trị trên người biến mất cũng như không có dấu vết chiến đấu, khả năng khá cao là bị phản bội.

Lâm Giang dừng lại một chút xem bọn họ, khi vừa định đi tiếp, chợt hắn cảm thấy phía sau mình có người đang chạy tới.

Không lâu lắm, một người đang nhanh chóng chạy tới vị trí của hắn, đây cũng là lần đầu Lâm Giang thấy được người khác còn sống ở bên trong mê cung.

Nhưng khi thấy tên vừa chạy đến thì mặt Lâm Giang có chút khó coi, đó là một người khoác lên người bạch sắc áo choàng, giống như hắn, không thấy khuôn mặt và dáng người, Lâm Giang cũng chắc chắn hắn không phải là ai hắn đã quen là một người lạ hoàn toàn.

"Lần sau dùng màu hồng vậy" Lâm Giang lẩm bẩm trong miệng.

Trong lúc Lâm Giang quan sát tên kia, hắn cũng đang quan sát Lâm Giang, sau đó lại nhìn xuống thi thể dưới chân Lâm Giang rồi lại nhìn áo choàng đầy thương tích và vết rách của Lâm Giang.

"Có vài tên chuột nhắt cũng xử lý không tốt, nhanh ra khỏi nơi đây, khí tức của đại nhân đột nhiên biến mất rồi nhanh chóng tìm kiếm" Tên kia giọng khá mang chút tức giận và chán ghét cũng như kinh bỉ Lâm Giang, lầm tưởng rằng Lâm Giang là ai đó trong bọn hắn.

Lâm Giang cũng không nói gì nhìn tên đó chạy về phía mình, khí tức của hắn vượt qua Luyện Thể kỳ, theo như Lâm Giang cảm nhận là khoảng Linh Hải kỳ tầng 3.

"Khoang đã, tại sao ngươi có khí tức của đại nhân!?" vừa chạy đến gần Lâm Giang, chợt tên kia giật mình dừng lại chỉ vào người Lâm Giang nói.

Nhưng trả lời hắn, không phải là Lâm Giang mà là một bàn chân bay tới trước mặt hắn. Do còn đang kinh ngạc tên kia không kịp phản kháng trực diện bị bàn chân đánh thẳng vào đầu văng xa về phía sau.

"Ngươi không phải là người của chúng ta!"

Bất ngờ với Lâm Giang, tên tuy chật vật nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy chỉ vào mặt Lâm Giang nói, phải biết lực lượng của Lâm Giang cũng là 2 vạn cân.

Không nói gì cả, Lâm Giang mang theo chân của Vệ Binh Hình Khôi Lỗi nhanh chóng tiến tới tiếp tục tấn công.

"Rác rưởi Luyện Thể kỳ, ngươi chết!" Tên kia tức giận đứng dậy, dùng kiếm chặn lại chân của Vệ Binh Hình.

"Nói!! ngươi tại sao lại có khí tức của đại nhân" Cả hai liên tục trao đổi chiêu thức, lực lượng của tên kia hơn Lâm Giang một chút nhưng Lâm Giang vẫn giữ ở thế có lợi.

"Được vậy để ta xem ngươi cứng miệng như thế nào! Khốn Hạc Trảo" Tên kia hét lên sau đó lui lại sử dụng võ kỹ.

Một bạch quang bao phủ bàn tay hình thành một trảo đánh thẳng vào người Lâm Giang, về phía Lâm Giang nắm đấm của hắn hội tụ hắc quang một đòn Thiết Sa Quyền phản công.

Trảo quyền va chạm không phân thắng bại, cả hai đều lùi về phía sau.

Vừa lùi về, cả hai lại tiếp tục tấn công, kiếm và chân liên tiếp va chạm, kiếm không thể chém được Lâm Giang, chân cũng không thể gây được bao nhiêu sát thương.

Đang liên tục tấn công, chợt hắn bị chân của Vệ Binh đánh trúng vào vai trái, đẩy lùi hắn về phía sau.

"Hắc Ma Trảo!" liên tục thất bại, tên kia tức giận hét lớn sử dụng thần thông.

Một hắc trảo lớn nhanh chóng xuất hiện, khí tức của nó làm Lâm Giang nhíu mày vì có chút chán ghét, giống với khí tức của sinh vật quái gở lúc trước.

Hắc Trảo lao thẳng về phía Lâm Giang như muốn nuốt chửng, hủy diệt hắn.

Đùnggg......

Hắc Trảo va chạm và nổ tung thổi bay vô số đá tạo thành một hố đá sâu.

Tên kia vẫn đứng đó, bộ dạng thở dốc giống như dùng hơi quá sức mình, tay chân còn đang run rẩy.

"Tiếc là không mở được miệng hắn" tên kia nói nhỏ.

Vừa nói xong chợt hắn kinh hãi nhìn lên phía trên, nơi đó một xuất hiện một người bị bao quanh bởi nhiều hắc quang đang lao về phía hắn với một nụ cười trên miệng, đương nhiên đó chính là Lâm Giang.

"Đại nh......." Tên kia vẫn rơi vào trạng thái kinh hãi tột độ, mắt mở to không thấy con ngươi, đứng yên cho Lâm Giang lao xuống.

Một bàn chân Vệ Binh đánh thẳng vào đầu tên kia, hất văng hắn vào bên trong hố đá lớn, Lâm Giang thì an toàn đáp xuống quay lưng về phía tên kia.

Tên kia nằm bên trong hố lớn, máu huyết ồ ạt chảy từ đầu hắn ra, chợt một ngón tay của hắn có chút cử động giống như chưa hoàn toàn tử vong.

Một tia sáng bay thẳng về phía đầu tên kia và cắm xuống mặt đất rồi bắt đầu tan biến, rõ ràng là Linh Nha.

Chưa hết, ngay sau đó là một chân của Vệ Binh bị ném thẳng xuống về hướng hắn, xuyên thấu thân thể tên kia và ghim thẳng xuống nền đá cứng.

Lâm Giang sau đó thì từ từ bước xuống vì cảm nhận không thấy sinh cơ của tên kia nữa, bước xuống xác nhận tên kia thực sự chết, Lâm Giang bắt đầu rút chân của Vệ Binh ra, để lại một lỗ hổng hình bàn chân thấy cả nội tạng của tên kia.

Nhẹ nhàng gỡ lấy trữ vật giới chỉ trên ngón tay và lấy thanh kiếm của hắn, nó cũng là một kiện linh khí tuy chỉ là nhất phẩm.

"Ngươi có biết khi chiến đấu là không được nói nhiều không? Kinh nghiệm của ta đó!" Lâm Giang nói thầm, sau đó lại tiếp tục sờ thi để xem còn thứ gì có ích không, may mắn lại được thêm 3 viên Hạ Phẩm linh thạch cùng vài vạn bạc và một lệnh bài có ghi - Tam cùng một luồng khí tức khác giống trên người của hắn lúc trước.

"Cảm ơn huynh đệ, thịt muỗi cũng là thịt!" Lâm Giang cảm ơn sau đó lại dùng chính kiếm của tên kia chém đứt đôi cổ và thân thể hắn ra.

Lâm Giang lại leo lên khỏi hố, cất giữ đồ đạt vào trữ vật, riêng lệnh bài thì hắn giữ trên người. Đưa tay vào túi áo, Lâm Giang lấy viên hắc thạch ra nhìn một chút sau đó lại đưa vào trữ vật của tên kia lúc nãy.

Hắc quang trên người hắn thu lại, lúc nãy Lâm Giang sử dụng hắc quang ngoài thân thể được tăng cường thì Lâm Giang còn nhận ra rằng Hắc Trảo kia không gây nhiều sát thương lên Lâm Giang. Cũng như việc hắc quang còn mang theo khí tức giống với khí tức của sinh vật kì quái lúc trước, tuy không có tàn bạo hoặc khát máu, nhưng lại mang bản tính thiên địch của nhân loại, đó chính có lẽ là lí do vì sao tên kia lúc nãy không kịp đề phòng mà đứng im.

"Cảm giác thật sự thật sự không tốt tí nào, cảm giác bản thân vừa dính vào cái gì đó không ổn!" Lâm Giang biến mất vào trong bóng tối, bóng tối còn vang vọng âm thanh lười biếng, rên rỉ của hắn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...