Ái Sát
Chương 1
01.
Giờ Tý đã qua, nhưng phòng của Lật Dương Hầu phu nhân vẫn sáng đèn.
Bọn nha hoàn cúi đầu, cố gắng đi lại nhẹ nhàng nhất có thể, vì sợ chọc giận phu nhân.
Là vì sau một năm im ắng, phu nhân lại bắt đầu đưa nha hoàn đến cho Hầu gia.
Người đã được đưa đến mấy canh giờ, nhưng tiền viện vẫn không chút động tĩnh, không biết nhận hay là giết, không có một chút thông tin.
Dung nhan tuyệt sắc của phu nhân lúc này vặn vẹo không thôi, nhìn như tu la ác quỷ dưới ngọn nến lờ mờ.
Điểm chết người là, có một tiểu nha hoàn đang châm trà thì vô tình vấp chân làm hai chén trà va vào nhau, tiếng đồ sứ lách cách vang lên có vẻ phá lệ ồn ào giữa một căn phòng tĩnh mịch.
Phu nhiên bất chợt phát điên, cầm ly trà trên bàn hung hăng ném vào đầu nha hoàn, trong nháy mắt máu chảy đầm đìa.
Tiểu nha hoàn bất chấp cơn đau, kinh hoảng quỳ rạp xuống đất: “Nô tỳ đáng chết, xin phu nhân trách phạt.”
Phu nhân giẫm lên mu bàn tay nha hoàn, mũi chân còn hung hăng giày xéo mấy lượt, còn nắm đầu tiểu nha hoàn đập mạnh xuống đất, cần cổ trắng nõn gào đến mức nổi gân xanh:
“Tiện tỳ đáng chết, cả ngươi cũng đang cười nhạo ta đúng không?”
Tiểu nha hoàn bị đập đầu đến choáng váng, xương ngón tay cũng bị đạp gãy, nhưng vẫn cong eo quỳ rạp trên đất không dám động đậy, đau đến đổ mồ hôi lạnh, vẫn không ngừng cầu xin tha thứ: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.”
Phu nhân hổn hển trút hết căm giận trong lòng xong, chợt bỏ qua cho nàng ta, điên điên khùng khùng nhảy múa trong phòng, váy lụa hoa lệ xoay tròn theo dáng múa của ả, đẹp đến lòng người chấn động.
Mắt ả ngậm đầy nước mắt, lẩm bẩm trong miệng: “Hầu gia không yêu ta, cả kinh thành đều đang cười nhạo ta.”
“Cái gì mà thề non hẹn biển, cái gì mà chỉ yêu một mình ta, giờ lại vì một ca nữ mà không cần ta nữa, thật nực cười…”
Mỹ nhân tự đau tự xót, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Ta nháy mắt cho tiểu nha hoàn, ý bảo muội ấy lui xuống chữa thương trước, ta sẽ ở lại giải quyết.
Tiểu nha hoàn bị thương không nhẹ, trên trán toàn là máu, mặt mày xám xanh ủ dột, muội ấy cảm kích nhìn ta, rồi rón rén bò ra ngoài.
Ta đốt chút hương liệu mới chế gần đây, khói xanh tỏa ra nghi ngút, hương thơm dần len lỏi khắp phòng, lúc bấy giờ phu nhân mới từ từ bình tĩnh lại, chỉ trong chớp mắt, đã lại trở về làm một quý phu nhân tao nhã xinh đẹp.
Tựa như tình cảnh máu tươi đầm đìa khi nãy chỉ là một cơn đại mộng.
Nhị đẳng nha hoàn Thanh Đại bên người phu nhân căm ghét nhìn ta, nói: “Phu nhân, Trúc Tâm tỷ tỷ ỷ được người thương yêu, dám tự làm theo ý mình. Người còn chưa bảo xông hương, đã tự ý đốt lên rồi.”
Cô ta là nha hoàn bồi giá phu nhân dẫn từ nhà mẹ đẻ đến, vốn có ý làm nha hoàn thông phòng cho Hầu gia. Không ngờ phu nhân lại vô cùng ghen tuông, thế là cô ta thay đổi chí hướng, muốn trở thành nha hoàn thiếp thân bên cạnh phu nhân. Để biểu đạt lòng trung, tất cả những chuyện không sạch sẽ của phu nhân đều do cô ta đi làm.
Ai ngờ ta lại đột nhiên xuất hiện, đoạt mất vị trí đại nha hoàn, khiến cô ta hận ta đến thấu xương.
Phu nhân nghe vậy, liếc nhìn lò hương một cái, rồi lại nhìn mặt đất bừa bãi, ngón tay nhỏ nhắn chỉ sang chỗ mảnh sứ vương vãi khắp nơi, hờ hững nói: “Quỳ xuống.”
Ta đi đến nơi chứa đầy mảnh vỡ kia, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Giọng ả lại tiếp tục vang lên trên đỉnh đầu ta, như cười như không nói: “Ta biết ngươi xông hương là để ta bình tâm tĩnh khí, ta nên cảm ơn ngươi mới đúng. Giờ đây càng ngày ta càng không thể rời xa ngươi.”
Ta cúi đầu, kính cẩn mà nói: “Nô tỳ không dám, có thể được phu nhân trọng dụng, là vinh hạnh của nô tỳ.”
Nửa năm trước, Lật Dương Hầu phu nhân đột nhiên mắc căn bệnh lạ, trắng đêm không ngủ được, còn nóng nảy, dễ giận, triệu chứng còn nghiêm trọng đến độ tổn thương dung nhan tuyệt sắc, tìm bao nhiêu đại phu cũng không hiệu quả.
Đến khi ta xuất hiện.
Bằng vào y thuật tài giỏi, chỉ trong một thời gian ngắn, ta đã nhảy vọt lên thành nha hoàn thiếp thân của phu nhân.
02.
Đại nha hoàn Lan Tâm của phu nhân từng nói với ta.
Đừng thấy phu nhân cao cao tại thượng, được muôn vàn sủng ái mà nhầm, thật ra ả cũng là một người đáng thương.
Lật Dương Hầu phu nhân Từ Thanh Dung là con gái của Hộ bộ thị lang và người vợ đầu.
Bốn tuổi năm ấy, ả đột nhiên bệnh nặng, tìm bao nhiêu danh y cũng không khoẻ. Mẫu thân ả – Từ phu nhân nghe nói nhang khói trong Thượng Vân tự rất linh, dẫn theo mấy nha hoàn lên chùa thắp nhang. Ai ngờ gặp phải sơn tặc, không một ai sống sót.
Nói tới cũng lạ, ngày thứ hai sau khi Từ phu nhân qua đời, Từ Thanh Dung bỗng dưng khỏi bệnh. Sau đó trong kinh cứ đồn rằng tiểu thư nhà Hộ bộ thị lang đoạt mạng mẹ ruột mới có thể sống sót.
Ngay cả Từ đại nhân cũng tin là thật, đổ hết nỗi đau mất vợ lên người ả.
Sau đó, nhà ngoại Từ Thanh Dung không kịp chờ đợi, khẩn cấp đưa một thứ nữ cho Từ đại nhân làm vợ sau.
Từ dì biến thành mẹ, nhưng kế mẫu không đối tốt với Từ Thanh Dung được bao nhiêu, hở tí là đánh chửi, cắt cơm. Từ đại nhân cũng mặc kệ không lo, đường đường là đích tiểu thư mà còn không bằng một đứa nha hoàn.
Đến tuổi cập kê, Từ Thanh Dung xinh đẹp chấn động kinh thành, người muốn hỏi cưới đạp mòn bậc cửa Từ phủ, trong đó, Lật Dương Hầu là thành tâm nhất.
Kế mẫu ghen ghét muốn âm thầm giết ả, để con gái mình Từ Uyển Ngôn gả cho Hầu gia. Trong thời khắc nguy nan, Lật Dương Hầu cứu được Từ Thanh Dung, hôn sự mới an toàn diễn ra.
Đêm tân hôn, Lật Dương Hầu Chu Tĩnh Xuyên hứa với Từ Thanh Dung, kiếp này sẽ không nạp thiếp, chỉ yêu một mình ả ta.
Hầu gia cưng chiều phu nhân đến độ nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, cả kinh thành ai ai cũng biết. Ai cũng nói, Lật Dương Hầu là nam nhân tốt nhất thiên hạ.
Từ Thanh Dung cảm động rơi nước mắt, sau khi mẫu thân qua đời, đây là lần đầu tiên ả cảm nhận được tình cảm của một người khác.
Nhưng ả vẫn không yên lòng như cũ.
Để thử xem Chu Tịnh Xuyên yêu ả bao nhiêu, tháng nào Từ Thanh Dung cũng đưa mấy nha hoàn xinh đẹp lên giường Hầu gia, dò xét thái độ của hắn.
Chu Tịnh Xuyên cũng không để ả thất vọng, cho dù đối mặt với nha hoàn trần truồng diễm lệ, cũng điềm tĩnh như không, thậm chí một kiếm giết người, biểu lộ mối thâm tình với phu nhân.
Lật Dương Hầu là nhân vật nổi bật trong triều, còn có công phò tá hoàng đế, quyền thế ngút trời. Hắn đau lòng cho Từ Thanh Dung từ nhỏ không được yêu thương, không có cảm giác an toàn, cứ dung túng cho ả chơi mấy trò trẻ con.
Hắn ôm Từ Thanh Dung vào lòng, thâm tình nói: “Chỉ là mấy nha hoàn mà thôi, chỉ cần phu nhân vui vẻ, thích giết thì giết.”
Phu thê hai người một người đưa, một người giết.
Giết xong thì ôm nhau cá nước thân mật, ngày càng ân ái, thậm chí có khi còn ân ái cả đời.
Nếu như không có ca nữ đó.
Đầu năm nọ, Hầu phủ tổ chức xuân nhật yến, một ca nữ được mời đến biểu diễn đã bị Từ Thanh Dung nhìn trúng, đưa lên giường Chu Tịnh Xuyên.
Lần đó không hiểu sao Chu Tịnh Xuyên không từ chối.
Sau đó, Từ Thanh Dung ghen đến đỏ mắt hành hạ ca nữ kia đến chết, ném thi thể vào bãi tha ma.
Từ đó về sau, ả không dám đưa thêm nha hoàn vào phòng Chu Tịnh Xuyên nữa.
Tình cảm phu thê của bọn họ cũng trở nên là lạ.
Chu Tịnh Xuyên là võ tướng, ham muốn rất nhiều, vốn là có thể hì hục cả đêm với Từ Thanh Dung. Nhưng từ hôm đó, cứ như làm cho có lệ, một tháng chỉ ba lần, còn lại cho dù có ngủ một mình cũng không tới chỗ Từ Thanh Dung.
Từ Thanh Dung một lòng nhẫn nại chờ đợi, mãi đến tối nay, ả không nhịn nổi nữa.
Một năm trôi qua, ả lại đưa nha hoàn đến phòng Chu Tịnh Xuyên như cũ, dò xét thái độ của hắn.
Ả muốn đánh cược một lần.
Thắng, sẽ lại làm một đôi phu thê ân ái.
Thua, thì hoà ly.
03.
Sứ vỡ đâm vào đầu gối ta, máu tươi đầm đìa, nhưng Từ Thanh Dung vẫn không có ý để ta đứng lên.
Thanh Đại đứng một bên cười nhạt, bộ dạng ác độc lạnh lùng kia giống Từ Thanh Dung như đúc.
Lúc này, Lan Tâm bước từ ngoài viện vào, cung cung kình kính bẩm báo với Từ Thanh Dung: “Phu nhân, nha hoàn tối nay đưa đến đã được mang ra khỏi phòng Hầu gia, thi thể đặt ở Tây viện. Sáng sớm mai sẽ trả về cho phụ mẫu cô ấy.”
Từ Thanh Dung nghe xong đứng phắt dậy, gương mặt vốn đang lạnh lùng băng giá chợt như tuyết tản băng trôi, mỉm cười xinh đẹp.
Ả tủm tỉm cười nhìn ta và Lan Tâm: “Các ngươi theo ta tới viện của Hầu gia.”
Ta và Lan Tâm cúi đầu vâng dạ.
Cứ như biết trước Từ Thanh Dung sẽ tới, Chu Tịnh Xuyên đang đứng ở cửa viện chờ ả.
Ánh trăng bàng bạc đậu trên người Chu Tịnh Xuyên, hắn đã tuấn mỹ vô song nay lại như thiên thần.
Từ Thanh Dung đỏ bừng hai má, yếu đuối nhào vào lòng Chu Tịnh Xuyên, rưng rưng yêu kiều ngước đầu lên nhìn hắn, nũng nịu nói: “Phu quân, chàng vẫn đang trách ta sao?”
Giọng ả vừa mềm vừa nhẹ, có chút nghẹn ngào, như một con mèo con uất ức, làm người ta thương xót không thôi.
Chu Tịnh Xuyên than nhẹ: “Người tối nay phu nhân đưa tới, ta đã một kiếm chém chết, còn chưa đủ chứng minh ta thật lòng hay sao?”
Từ Thanh Dung cảm động rơi lệ như mưa, ôm chặt lấy Hầu gia, cọ tới cọ lui trong ngực hắn không muốn xa rời.
Chu Tịnh Xuyên bị ả cọ cho nóng người, liếc xuống là thấy ngực áo phu nhân nhà mình lồ lộ cảnh xuân, hai mắt càng thêm cháy bỏng, bất chợt ôm ngang ả lên, sải bước vào trong.
Ta và Lan Tâm đứng canh bên ngoài.
Một lát sau, bên trong có tiếng nam nhân thở dốc khó nhịn và tiếng nức nở thuộc về nữ nhân.
Từ Thanh Dung khóc lóc nỉ non, ưm ưm a a hỏi: “Phu quân, chàng yêu ta thật lòng ư?”
Hầu gia vừa hung hăng đưa đẩy, vừa khàn giọng trả lời: “Trời xanh chứng giám.”
Hai người triền miên sống chết.
Bọn ta phải đưa nước vào trong rất nhiều lần.
Cứ mới ngưng được một chốc, là lại có âm thanh xấu hổ vang lên.
Ngày hôm sau Chu Tịnh Xuyên lâm triều, Từ Thanh Dung không xuống nổi giường.
Ả ta yểu điệu tựa lên đầu giường, gương mặt được người ta yêu thương vẫn còn ửng đỏ, nhẹ nhàng bảo ta: “Trúc Tâm, đưa năm mươi lượng bạc cho phụ mẫu nha hoàn mới chết hôm qua đi.”
Xem ra sau khi giải được hận tương tư với Chu Tịnh Xuyên, tâm tình ả ta rất tốt.
Trước đây nha hoàn chết trong Hầu phủ đều chỉ có mười lượng bạc, lần này lại cho đến năm mươi lượng. Cũng không biết Liên Kiều dưới suối vàng biết được, có thấy mình chết coi như đáng giá không?
Liên Kiều là nha hoàn bị giết đêm qua.
Mới mười sáu tuổi, một cô nương đáng yêu hay cười, nhìn hơi gầy yếu, thế nhưng lại có một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Lúc bị chọn trúng, Từ Thanh Dung vờ vịt bảo nếu không đồng ý thì có thể từ chối.
Nhưng Liên Kiều lại không từ chối.
Từ Thanh Dung nghe vậy đột nhiên giận dữ, đá thẳng vào ngực Liên Kiều: “Thứ thấp hèn khốn kiếp đáng chết, ngươi muốn noi theo con ca nữ hèn hạ đó, vọng tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng đó à?!”
“Ta không thích kẻ khác đụng vào đồ của ta, nếu ngươi can đảm có tâm tư quyến rũ Hầu gia, kết quả sẽ càng thảm hại hơn ca nữ kia!”
Liên Kiều bị đạp mặt mày trắng bệch, quỳ xuống đất liên tục cầu xin tha thứ: “Nô tỳ tuyệt đối không dám quyến rũ Hầu gia, chỉ là đệ đệ ở nhà đang bệnh, đại phu hốt thuốc nói phải tốn mười lượng bạc. Cái mạng này của nô tỳ, đổi vừa đủ mười lượng.”
Cô ấy đã sẵn sàng đi chịu chết.
Nghe Liên Kiều giải thích xong, Từ Thanh Dung mới hài lòng.
Trong mắt những kẻ ở trên cao, mạng người cũng như cỏ rác, ban cho mười lượng đã là quá đủ, không ai để ý đến sống chết của một con kiến hôi cả.
Thế nhưng đê dài ngàn dặm cũng đổ vì một tổ kiến.
Từ Thanh Dung không biết, mục đích ta vào Lật Dương Hầu phủ chỉ có một.
Đó là báo thù cho a tỷ.
04.
Nếu không có a tỷ, hẳn ta đã chết lâu rồi.
Lúc đó ta mới trốn ra khỏi hố quỷ, lưu lạc đầu đường xó chợ làm một nhóc ăn mày, đã mấy ngày không có gì trong bụng. Ta thật sự đói không chịu nổi, bèn trộm một cái bánh bao, bị ông chủ cửa tiệm đuổi suốt ba dặm đường.
Lúc xém chút nữa bị ông chủ tiệm đánh chết, a tỷ cứ như tiên nữ hạ phàm xuống trước mặt ta.
Tỷ ấy ngăn ông chủ lại, trả giúp ta nửa lượng bạc, dẫn ta về Xuân Phong lâu.
Ta ở Xuân Phong lâu ngấu nghiến một bữa thật no, ăn như lũ quét cả một bàn thức ăn. Lúc ấy ta không có chút mặt mũi nào, nghĩ cho dù được ăn xong bữa này rồi bắt ta đi chết thì cũng đáng.
A tỷ không bị tướng ăn như thao thiết*
của ta dọa sợ, còn ngồi bên cạnh đưa nước cho ta, dịu dàng dặn dò ta: “Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
*Thao thiết: Theo Sơn Hải kinh, là loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy.
Sau đó, ta được a tỷ giữ lại, làm nha hoàn thân cận của tỷ ấy.
A tỷ là ca nữ đứng đầu bảng của Xuân Phong lâu, bán nghệ không bán thân, vừa xinh đẹp lại đa tài. Không chỉ có giọng hát như sơn ca, cả tài đàn tỳ bà cũng kinh diễm bốn phương, nổi danh khắp kinh thành.