Ái Sát
Chương 2
Nguyện vọng lớn nhất của tỷ ấy là tích bạc chuộc thân, dẫn ta đến Giang Nam sinh sống, bọn ta sẽ mua một căn nhà nhỏ, làm chút buôn bán nhỏ, bình bình an an sống hết một đời.
Ta không nói với a tỷ, ta từng bái thiên hạ đệ nhất độc y làm sư phụ, cho dù có làm một thầy lang lưu lãng khắp nơi cũng đủ nuôi tỷ ấy.
Hôm đó, a tỷ bị mời đến Lật Dương Hầu phủ hiến nghệ, đúng lúc ta lại phát độc trong người, không thể đi cùng.
Trước khi lên đường, a tỷ đến xem ta, ánh mắt như chứa đầy sao sáng: “Ngoan ngoãn chờ a tỷ về, mình sắp góp đủ tiền đi Giang Nam rồi.”
Nhưng ta không chờ được tỷ ấy trở về.
Vì hôm ấy Chu Tịnh Xuyên có thất thần nhìn a tỷ một hồi, bị Từ Thanh Dung nhạy bén phát hiện, nên ả ta bỏ thuốc mê a tỷ, đưa tỷ ấy lên giường Chu Tịnh Xuyên.
Một Lật Dương Hầu Chu Tịnh Xuyên xưa nay điềm tĩnh như không, xem hồng nhan như xương khô, lần đó thế nhưng lại không thèm quan tâm tiếng thét la giãy giụa tê tâm liệt phế của a tỷ, ép buộc cưỡng đoạt tỷ ấy.
Sau khi Từ Thanh Dung biết chuyện thì nổi điên, ghen tuông quyết không bỏ qua cho a tỷ, cho người cởi hết quần áo treo ngược a tỷ lên làm nhục.
“Tiện nhân đáng chết, dám quyến rũ phu quân ta!”
“Gái lầu xanh đúng là hạ tiện, hôm nay ta sẽ phá huỷ gương mặt này của ngươi, xem ngươi còn quyến rũ đàn ông kiểu gì!”
Ả ta căm ghét tỷ tỷ có giọng hát hay, ép tỷ tỷ nuốt hết đống than nóng đỏ bừng.
Ả ta căm ghét a tỷ có khuôn mặt đẹp, từng dao từng dao rạch mặt tỷ ấy.
Ả ta căm ghét a tỷ có tay nghề tỳ bà cao siêu, chặt đứt mười ngón tay a tỷ.
A tỷ của ta, bị Từ Thanh Dung dùng mọi thủ đoạn dã man, hành hạ cho tới chết.
Sau khi Chu Tịnh Xuyên biết tin, chỉ trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Là ta có lỗi với phu nhân, chỉ cần nàng ấy hết giận, thì sao cũng được.”
Lúc ta bất chấp trận mưa như thác trút hôm đó, chạy đến bãi tha ma tìm được thi thể bị hành hạ khắp nơi của a tỷ.
Ta không rơi một giọt lệ nào.
Trong đầu chỉ còn duy nhất một ý niệm.
Giết bọn chúng, nhất định phải giết chết bọn chúng.
05.
Cứ như muốn bù đắp hết một năm bỏ bê nhau.
Mấy ngày nay, Chu Tịnh Xuyên cứ như sói đói bị nhốt lâu ngày, lúc nào cũng kéo lấy Từ Thanh Dung hoan hảo, không biết thỏa mãn.
Từ Thanh Dung vốn là thân yêu kiều, sênh ca hằng đêm làm ả ta khó lòng chịu nổi, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Không lâu sau đã có chuyện.
Từ Thanh Dung đến tháng cũng không quên ân ái, nên kéo dài mười mấy ngày vẫn chưa sạch kinh. Chu Tịnh Xuyên vốn xót xa, định chỉ ôm phu nằm ngủ đàng hoàng, bị Từ Thanh Dung quyến rũ không thôi, lại cùng nhau hoan hợp.
Hôm sau, Chu Tịnh Xuyên phấn chấn lâm triều, Từ Thanh Dung lại đột nhiên chảy máu liên tục, bụng đau quằn quại.
Lan Tâm hoảng sợ mời đại phu đến khám.
Từ Thanh Dung uể oải nằm trên giường, gương mặt vốn trắng nõn cứ đỏ ửng khác thường, trông vô cùng diễm lệ.
Đại phu bắt mạch xong, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, lại không dám mở miệng với Từ Thanh Dung, kê thuốc xong mới dặn dò Lan Tâm: Không có gì đáng ngại, nhưng cần tiết chế chuyện phòng the.
Sau khi Lan Tâm tiễn đại phu ra về, muốn nói lại thôi một hồi, mới khuyên nhủ: “Phu nhân đừng trách nô tỳ lắm miệng, người nên khuyên Hầu gia tiết chế. Huống hồ thể chất nam nữ vốn khác xa nhau.”
Cô ấy dừng một lúc, mới xấu hổ nói tiếp: “Cả khi phu nhân tới tháng cũng phải làm chuyện phu thê, sao lại có thể phóng túng, không chút nào để tâm đến cơ thể phu nhân như thế.”
Lan Tâm khác với Thanh Đại.
Thanh Đại là nha hoàn bồi giá kế mẫu nhét cho Từ Thanh Dung trước khi xuất giá.
Còn Lan Tâm là người hầu hạ Từ Thanh Dung từ nhỏ, cho dù sau này kế phu nhân vào phủ dùng mọi cách hành hạ Từ Thanh Dung, lấy lợi chiêu dụ Lan Tâm bao nhiêu lần, cô ấy cũng chưa từng phản chủ, từ đầu tới cuối vẫn luôn đào tim móc phổi đối xử với Từ Thanh Dung.
Bằng vào tình cảm đó, Từ Thanh Dung không tiện mắng Lan Tâm.
Nhưng Từ Thanh Dung lại không thích nghe mấy lời khuyên như vậy, khó ở nhìn về phía ta: “Trúc Tâm, ngươi là y nữ, ngươi có đề nghị gì?”
Ả muốn ta phản bác Lan Tâm.
Dạo này Chu Tịnh Xuyên đang si mê ả, ả vui vẻ còn không hết, làm gì thấy có chỗ nào bất ổn.
Mẹ đẻ Từ Thanh Dung mất sớm, không ai dạy ả cách làm một chủ mẫu danh gia vọng tộc, suy nghĩ của ả khác với những người khác. Ả cảm thấy cả khi đến tháng mà phu quân cũng không nhịn được đòi vui vẻ, thì chứng minh phu quân yêu ả đến phát điên.
Ả còn hận không thể chiêu cáo khắp thiên hạ, hận Chu Tịnh Xuyên không chết trên bụng ả, chứ làm sao mà khuyên Chu Tịnh Xuyên tiết chế cho được?
Ta ngoan ngoãn đáp: “Lan Tâm tỷ tỷ nói rất đúng, chuyện phòng the hại thận, làm quá nhiều sẽ bất lợi cho cơ thể.”
Từ Thanh Dung không nghe được câu trả lời như mong đợi, nhất thời không khống chế được tính tình, giận dữ hất chén thuốc xuống đất.
Bọn nha hoàn thủ ngoài sân nghe thấy tiếng động, vội quỳ đầy trên đất: “Phu nhân bớt giận.”
“Cút! Đều cút hết cho ta!”
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại mình ta và Lan Tâm quỳ đó.
Từ Thanh Dung lạnh lẽo nhìn Lan Tâm, lạnh lùng nói: “Ta phải khuyên nhủ kiểu gì?”
“Hầu gia xưa nay ham muốn cao, nếu ta không phục vụ, chẳng lẽ ngươi muốn tự tiến cử?”
Lan Tâm bị dọa, mặt trắng như tờ giấy, vội vàng dập đầu: “Nô tỳ không dám.”
Đúng lúc này, ta nhỏ nhẹ lên tiếng: “Phu nhân chớ vội, tuy nói làm chuyện phòng the nhiều thì không tốt, nhưng cũng không phải không có cách.”
Hai mắt Từ Thanh Dung sáng lên, nhìn ta: “Cách gì?”
06.
Ta cho Từ Thanh Dung một phương thuốc bí truyền.
Thuốc này có thể cải thiện thể chất nữ nhân, cường thân kiện thể, hàng đêm sênh ca không những không tổn hao sức khoẻ, ngược lại còn tẩm bổ cho bên nữ, khiến dung mạo ngày càng rạng rỡ.
Từ Thanh Dung vẫn có chút cẩn thận, đưa bí phương cho đại phu trong phủ xem. Sau khi đại phu kiểm tra cẩn thận, phát hiện đều là vật đại bổ, ăn vào trăm lợi không hại, lúc này ả mới yên tâm sử dụng.
Sau khi dùng xong quả nhiên hiệu quả, không chỉ kinh nguyệt sạch ngay, mà thân thể cũng khỏe lên trông thấy.
Từ Thanh Dung vui vẻ xong thì không thấy eo mỏi lưng đau, ngược lại tinh thần phấn chấn, da thịt cả người trắng như sương tuyết, băng cơ ngọc cốt. Dung mạo vốn là trang tuyệt sắc, nay càng diễm lệ rõ ràng, như hải đường nở rộ, đạt đến trạng thái tốt nhất.
Chu Tịnh Xuyên bị ả ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngày ngày chìm đắm trong mỹ nhân hương.
Những ngày đó, trong phủ thường có cảnh tượng thế này.
Hầu gia và phu nhân vốn đang nói chuyện nhà, nói nói một hồi, ánh mắt Hầu gia chợt dính chặt lên mặt phu nhân, không dời đi nổi, một lát sau sẽ ôm phu nhân lên giường yêu thương.
Thậm chí, có khi ở núi giả, có lúc ở lương đình, đôi khi là trong viện, tóm lại hứng ở đâu thì tại chỗ ở đó.
Dục vọng ngày càng tăng, kéo theo dục vọng chiếm hữu của Từ Thanh Dung cũng tăng.
Có một lần Chu Tịnh Xuyên nổi hứng, ôm Từ Thanh Dung chui vào bụi hoa dã hợp ngay ban ngày.
Ta đến tìm Thanh Đại, nói với cô ta: “Phu nhân kêu cô qua hầu hạ, ở hậu hoa viên.”
Thế nên, Thanh Đại đến quấy rầy bọn họ không đúng lúc, bị Từ Thanh Dung trói gô trên ghế dài, đánh năm mươi gậy lớn.
Ả ta nhẹ nhàng nói: “Ta đã nói, ta rất không thích bất kỳ ai đụng vào đồ của ta, cả liếc mắt thôi cũng không được, ta ngại bẩn.”
Lưng Thanh Đại bị đánh trầy da tróc thịt, máu tươi đầm đìa, cô ta thoi thóp kêu oan: “Oan uổng quá phu nhân, là Trúc Tâm hãm hại ta, cô ta nói người tìm Thanh Đại, đều do Trúc Tâm hại ta, phu nhân tha mạng.”
Thế nhưng những giọt nước mắt kia không hề đả động đến Từ Thanh Dung chút nào, ả ta không chút để tâm hừ lạnh: “Ngươi oan hay không oan liên quan gì đến ta? Chỉ mình ta mới được nhìn Hầu gia, ngươi nhìn thôi đã đủ chết. Nhưng niệm tình ngươi trước nay trung thành tuyệt đối, ta cũng có thể tha cho ngươi một mạng.”
Vừa dứt lời, ả đâm một dao vào hốc mắt Thanh Đại, moi hai tròng mắt cô ta ra cho chó ăn.
Vết thương trên lưng, trên mắt đồng thời tập kích, Thanh Đại đau đến hôn mê bất tỉnh.
Con dao loang lổ máu, nhưng lưỡi dao lại quá cùn, cặp mắt kia không rớt ra ngay mà còn treo lủng lẳng trên mặt, thê thảm không nỡ nhìn.
Ta lạnh nhạt nhìn qua, trong lòng sảng khoái.
Thanh Đại bị móc mắt, còn bị bán vào lầu xanh. Sau đó Từ Thanh Dung bắt đầu thẩm vấn ta.
Ta khiêm nhường quỳ trên đất: “Phu nhân minh xét, hôm nay ta luôn ở dược đường điều chế an thần hương cho phu nhân, chưa hề bước ra khỏi dược phòng một bước, Tiểu Thất có thể làm chứng cho ta.”
“Thanh Đại vốn căm ghét ta được làm nha hoàn thân cận của phu nhân, trước khi chết muốn kéo theo ta chịu tội thay, xin phu nhân làm chủ cho nô tỳ.”
Tiểu Thất là nha hoàn bị Từ Thanh Dung đạp gãy tay hôm đó, muội ấy đứng ra hồi bẩm: “Phu nhân, hôm nay Trúc Tâm tỷ tỷ quả thực luôn ở dược phòng.”
Từ Thanh Dung vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn ta.
Lúc này, Lan Tâm lại đứng ra làm chứng cho ta, bấy giờ ả mới hết hẳn nghi ngờ.
Ta ngước mắt nhìn Lan Tâm.
Cô ấy bình tĩnh nhìn lại ta, sau đó lại cúi đầu nhìn đất.
07.
Lại qua một khoảng thời gian, dục vọng chiếm hữu của Từ Thanh Dung lại nghiêm trọng hơn.
Ả không chịu nổi việc bên người Chu Tịnh Xuyên có nha hoàn tỳ nữ, cho dù có già có xấu.
Ta nhân cơ hội đó góp lời: “Phu nhân và Hầu gia là phu thê tình thâm, để những nha hoàn này lại cũng vô dụng. Sao phu nhân không đuổi bọn họ ra khỏi phủ?”
Từ Thanh Dung đem bán hết những nha hoàn đó.
Mấy người họ đều là nha hoàn mua về để dò xét Chu Tịnh Xuyên, nếu ở lại Lật Dương Hầu phủ chỉ có con đường chết, bị bán tới phủ khác làm nha hoàn thì còn giữ lại được một mạng.
Hạ nhân bên người Chu Tịnh Xuyên cũng bị đổi thành tiểu tư. Giờ đây trong phủ chỉ còn mỗi viện của phu nhân là có nữ nhân, hơn nữa đều là người có tuổi, dung mạo bình thường.
Thanh tẩy trên dưới một phen, Từ Thanh Dung mới cảm thấy hài lòng.
Ả ta gióng trống khua chiêng như vậy, đương nhiên kinh động đến Chu Tịnh Xuyên, nhưng hắn không hỏi gì cả, ngược lại là Từ Thanh Dung tự đi hỏi hắn: “Sao phu quân lại không hỏi vì sao ta đổi hết mấy hạ nhân kia?”
Chu Tịnh Xuyên dịu dàng cười cười: “Đổi mấy hạ nhân mà thôi, nàng là chủ mẫu, chuyện quán xuyến Hầu phủ đều do phu nhân làm chủ.”
Lời ngon tiếng ngọt làm Từ Thanh Dung vui vẻ, hai người lại ôm nhau.
Sau một cuộc mây mưa, Từ Thanh Dung vùi mặt trong lòng Chu Tịnh Xuyên, nũng nịu yếu ớt nói: “Ngày mai là hưu mộc* của phu quân, vừa hay Quốc công phu nhân có tổ chức yến tiệc. Phu quân đến dự tiệc cùng ta được không, một khắc Dung Nhi cũng không muốn tách khỏi phu quân.”
*hưu mộc: nghỉ phép, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật”.
Chu Tịnh Xuyên cười cười: “Nếu phu nhân đã hỏi, ta đương nhiên phải đi.”
Sau khi được Chu Tịnh Xuyên tẩm bổ một thời gian, giờ đây Từ Thanh Dung đẹp như một tiểu yêu tinh chuyên hút dương khí đàn ông. Ả đương lúc đắc ý, không muốn bỏ qua một cơ hội nào để thông cáo thiên hạ chuyện phu thê bọn họ ân ái dường nào.
Phủ nào mở tiệc ngắm hoa, tiệc tham xuân, tiệc sinh thần, cũng đều thấy bóng dáng ả ta, ả xinh đẹp kinh người, dễ dàng trở thành tiêu điểm của cả bữa tiệc.
Trừ xinh đẹp ra, còn cả sự cưng chiều của Chu Tịnh Xuyên đối với ả.
Nếu là bữa tiệc nam nhân có thể cùng tham dự, sẽ thấy Chu Tịnh Xuyên không coi ai ra gì kè kè đút đồ ăn cho ả, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Nếu không thể cùng tham dự, Chu Tịnh Xuyên sẽ đích thân tới đón ả, ả sẽ leo lên xe ngựa, nghênh ngang ra về trong ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người.
Hai người điên loan đảo phượng hai tháng trời.
Dần dần, Chu Tịnh Xuyên thấy hơi lực bất tòng tâm.
Từ một đêm bảy lần, biến thành một đêm ba lần, hai lần, một lần, rồi một lần cũng không.
Đêm đó, lại tới phiên ta và Lan Tâm gác đêm. m thanh hoan hảo nữ nam trong phòng vừa vang lên đã tắt.
Trong bóng đêm đen như mực, không khí cứ len lỏi một cảm giác tĩnh mịch khó nói nên lời.
Một lát sau, giọng nói dịu dàng của Từ Thanh Dung vang lên: “Chắc là phu quân đang mệt trong người, chàng cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Chu Tịnh Xuyên thở phào nhẹ nhõm: “Ta dỗ phu nhân ngủ.”
Hai người bọn họ cứ cho là nghỉ ngơi một chút sẽ hừng hực trở lại, nhưng Chu Tịnh Xuyên lại không hừng hực nổi.
Mà hết thảy những chuyện này, đều nằm trong kế hoạch của ta.
Chu Tịnh Xuyên hàng đêm mê mệt sắc dục, thể chất Từ Thanh Dung được bí phương thay đổi, mỗi lần bọn họ giao hợp là một lần Chu Tịnh Xuyên trúng độc sâu hơn. Loại độc này dù tra sách cổ cũng rất khó tìm, cả thái y cũng không tra nổi.
Bên kia, Từ Thanh Dung cũng vì thể chất thay đổi mà khổ không tả nổi.
Dung nhan tuyệt thế của ả cần phải hoan ái với nam nhân để duy trì, nếu không được bồi bổ kịp thời, sẽ như đóa hoa nở nộ nhanh chóng tàn phai, tính tình cũng ngày càng nóng nảy, cho tới khi hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành một đứa ngu.