Ái Tại Ngôn Gian - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-14 22:22:01
Lòng liền vui như tết.
Đến mức Trình Cẩm Ngôn còn hỏi riêng:
“Đại tẩu, Tống cô nương bệnh mắt ?”
Ta đối với một tên ngốc và một đứa ngơ thì chẳng còn lời nào ho để .
Lạnh nhạt đáp:
“Phải đấy, bệnh mắt thì trúng ca ca ngươi ?”
Trình Cẩm Ngôn gật đầu đồng tình.
Từ đó Tống Liễu bằng ánh mắt đầy thương cảm.
Tống Liễu thì tưởng lặng lẽ đưa tình thành công, đuôi mắt giật càng lúc càng dữ.
“Lại tới nữa ? Đã Cẩm Ngôn ở đây…”
Mở cửa , là gương mặt đen sì của Trình Hi Hoài.
Chẳng hiểu , đột nhiên cảm thấy chột .
Trình Hi Hoài sải bước phòng, từng bước áp sát.
Ta lùi từng bước, đến khi lưng chạm mép bàn mới dừng .
Sắc mặt Trình Hi Hoài âm trầm:
“Vài hôm gặp, phu nhân sống thật nhàn nhã.”
Hắn còn tiến gần, mà thì đã lùi đến mức còn đường lui.
Gương mặt tuấn tú của gần trong gang tấc, thở nóng rực phả cổ, làm làn da run lên từng đợt.
—
【Tống Liễu thể gặp nàng, Cẩm Ngôn cũng thể gặp nàng, chỉ là gặp… thật! Ủy! Khuất!】
【Nàng nhớ ! Không tới tìm ! Nàng còn yêu nữa!】
…
Bầu khí mờ ám tiếng lòng gào thét của phá tan thành mảnh vụn.
Cảm giác rung động biến mất, chỉ còn nổi da gà chạy dọc sống lưng.
Ta lập tức lấy tinh thần, húc đầu vai Trình Hi Hoài một cái.
Không ngờ phòng , húc lùi vài bước.
Hắn tròn mắt đầy kinh ngạc:
“Nàng…”
【Nàng dám húc ? Hôm nay nàng dám húc , ngày mai khi nàng dám đạp cửa lầu Vạn Hoa bao mười tiểu quan luôn!】
【Nàng thay đổi , nàng chủ động hôn mà, hu hu hu hu!】
Đừng nữa !
【Hu hu hu hu hu hu hu…】
Ta làm phiền đến mức đầu nổ tung, đẩy mạnh một cái:
“Nói chuyện cho tử tế, thì cút!”
Trình Hi Hoài sững , cắn răng :
“Tốt, ! Nếu phu nhân thấy , sẽ làm phiền nữa!”
Dứt lời, bỏ , xung quanh như mây đen áp đỉnh, bầu khí nặng nề đến mức ai cũng dám gần.
Ta đỡ trán, bóng lưng càng lúc càng xa…
【Hu hu hu hu hu hu hu hu…】
【Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu!】
Có ai cứu với!
8.
Không ngoài dự liệu, năm nay là Trình Hi Hoài mang nghìn lượng hoàng kim trở về phủ.
Trong xe ngựa, chống cằm :
“Chàng thắng liền ba năm , các tướng quân khác khó chịu đánh một trận ?”
Trình Hi Hoài khoanh tay, mắt ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp:
“Đánh hãy .”
Ta:…
Không vẻ một ngày là sống nổi ?
Hắn đầu :
“Hòm vàng , nàng mang .”
Sắc mặt bỗng chốc chút mất tự nhiên, lắp ba lắp bắp:
“Trời lạnh , mua thêm vài bộ xiêm y, trang sức gì đó…”
Ôi trời ơi ơi ơi ơi ơi ơi.
Chó cũng ngày lời dễ ?
Đây thật là tên Trình Hi Hoài suốt ngày cãi với đó ?
Ta cố ý trêu , liền :
“Thế còn Tống cô nương thì ? Nếu nàng ghen thì làm thế nào?”
Trình Hi Hoài thoáng sững , dường như lúc mới nhớ nhân vật .
Hắn do dự chốc lát, chau mày :
“A Giang, thật …”
Ta thấy tiếng lòng của , liền biết sắp sự thật.
Song hiểu vì , trêu thêm chút nữa.
Vì thế chen lời:
“Thật , nếu thật lòng thích Tống cô nương, cũng đừng phụ nàng , đợi nàng sinh con xong, nếu hòa ly, cũng… phản đối…”
Chưa dứt lời, Trình Hi Hoài đã đột ngột nhào tới, nắm chặt cổ tay , mặt đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi:
“Hòa ly? Nàng ở bên ai? Diêm Phó tướng ?”
Liên quan gì tới ?
Ta làm bộ nhăn mặt kêu đau:
“Buông tay! Đau!”
Trình Hi Hoài khựng buông tay, đó như cún con mắng:
[Ta cố ý, hu hu hu, phu nhân đừng giận mà, hòa ly , đừng bỏ rơi …]
Ta rốt cuộc nhịn , lườm một cái.
Không thể thật một câu ?
Nói tiếng lòng khó đến thế ?
Nũng nịu với một chút chết ?
Còn bày đặt làm bộ công tử lạnh lùng!
Vừa lúc , xe ngựa dừng cổng Trình phủ.
Ta mở rèm, đầu mà xuống xe luôn.
9.
Ta tức giận về phòng, sập mạnh cửa.
Đợi thật lâu vẫn tiếng cửa đóng.
Ta , là Trình Hi Hoài đã đỡ lấy cánh cửa.
“Chàng theo làm gì?”
Trình Hi Hoài rốt cuộc cũng còn mang gương mặt cau nữa.
Hắn dịu giọng:
“Phu nhân, tay nàng còn đau ? Ta tới xin .”
Thật cũng đau đớn gì cho cam.
vẫn giả vờ giận:
“Chàng đừng qua đây, chuyện với .”
Trình Hi Hoài như đang van xin, từng bước tiến tới, mặt né tránh, cứ thế lùi .
Khi lưng chạm tủ gỗ, nghĩ thời cơ đã đến, cần tiếp tục giả bộ nữa.
Ta định ưỡn ngực, ngạo nghễ với :
“Haha! Ta sớm biết Tống Liễu là giả ! Bị lừa nhé!”
ánh mắt Trình Hi Hoài đột nhiên hạ xuống, sắc mặt trở nên khác thường, khiến theo phản xạ gì cả.
Ta theo ánh mắt , là một quyển sách rơi từ tủ gỗ:
《Danh Sách Tiểu Quan Vạn Hoa Lâu》.
Khoảnh khắc , đầu chỉ vang lên hai chữ:
Tiêu .
Trình Hi Hoài bật tức giận, thu vẻ mặt uỷ khuất nãy, khóe môi nhếch lên đầy nguy hiểm:
“Đi tìm tiểu quan làm gì? Ta khiến nàng hài lòng ?”
“Không… giải thích… á!”
Trình Hi Hoài giơ tay bế bổng lên.
Bất chấp tiếng la hét của , đầy ẩn ý:
“Yên tâm , đêm nay, vi phu nhất định sẽ khiến nàng hài lòng.”
Không còn ngại ngùng lắm , giờ tự tin thế?
Ta quá chột , đầu óc còn suy nghĩ gì, nghĩ gì hỏi nấy:
“Chàng với Diêm phó tướng đọ qua …?”
Trình Hi Hoài đầu, rốt cuộc cũng mất bình tĩnh.
Hắn nghiến răng:
“Thì nàng còn biết phó tướng ?”
Chết tiệt, lỡ lời .
Hắn còn biết thể tiếng lòng.
Ta gượng:
“Haha… đoán thôi.”
Một trận cuồng, lưng chạm chiếc giường mềm mại.
Trình Hi Hoài áp xuống, gương mặt tuấn tú phóng đại trong tầm mắt.
Hắn nghiến răng gằn giọng:
“Không .”
Ta nghẹn lời, thốt nổi một chữ, giơ chân đạp một cái, Trình Hi Hoài mới chịu dừng .
Hắn chống tay hai bên , cúi đầu xuống.
… Ăn pháo , hôm nay làm gì mà tức giận thế?
Ta giận dỗi lau miệng, tức quá suy nghĩ:
“Tại ? Nhìn ai là quyền của ! Không thì chắc?”
“.”
Một chữ gọn lỏn khiến sững .
Trình Hi Hoài dậy, nhàn nhạt :
“Nhìn , cho nàng .”
Gì… gì cơ?
Giây tiếp theo—
“Á á á đồ biến thái! Không cởi! Mặc ! Ta nhìnggggg!”
10.
Sáng hôm , mặt trời đã cao.
Ta vật vã lắm mới bò dậy .
Chắc là do động tác mạnh, bên cạnh cũng mở mắt mơ màng.
Hắn nghiêng , chống đầu :
“Dậy sớm thế? Còn sức đấy?”
Mặt nóng ran, thẹn quá hóa giận:
“Ra ngoài mau!”
Trình Hi Hoài vén chăn một cái, lười biếng đáp:
“Ra ngoài mà.”
Ra đầu á á á!
Thấy hổ đến mức chui xuống đất, rốt cuộc cũng nghiêm mặt :
“A Giang, xin nàng. Thật Tống Liễu thai, cũng chẳng liên quan gì đến , chỉ tìm nàng để chọc giận nàng thôi.”
Ta vẫn còn ngây trong thế giới của chính , thuận miệng đáp:
“Ồ.”
Trình Hi Hoài nhướng mày:
“Nàng giận ?”
Không đúng! Sao bình tĩnh thế chứ!
Ta trừng mắt chống nạnh:
“Hả! Chàng dám lừa !”
Trình Hi Hoài quýnh lên, lật ôm chầm lấy :
“Là sai, chỉ là chắc chắn địa vị của trong lòng nàng, nên mới nàng ghen. Giờ nếm đủ , những ngày nàng cãi với , thật sự sống nổi.”
Ta những lời thổ lộ chân thành làm cho choáng váng.
Gì thế ?
Tự nhiên ngộ đạo ?
Hay là Diêm Sơn kích thích?
Trong lòng chợt thấy buồn .
Thế mà cũng đòi làm ghen? Giờ thì chính ghen đến rối tung rối mù.
Thấy gì, Trình Hi Hoài càng sốt ruột:
“Hôm nay sẽ đưa Tống cô nương . Còn về phía mẫu thân, sẽ tự giải thích.”
Ta đầy bất lực:
“Chàng phát hiện với Tống Liễu gì kỳ lạ ?”
Trình Hi Hoài ngơ ngác:
“Hả?”
11.
“Tống tiểu thư ở trong phủ mà mãi danh phận thế cũng lẽ, đã bàn với ca ca , định đưa nàng cửa cho danh chính ngôn thuận.”
Trong phòng, Trình Cẩm Ngôn đối diện .
Nghe đến đây, sắc mặt thoáng hiện vẻ khác lạ.
Hắn cẩn trọng dò hỏi:
“Tẩu đồng ý chuyện ?”
Ta giả vờ bất đắc dĩ, than nhẹ:
“Không đồng ý thì ích gì? Đã mang thai , cũng nên cho nàng một danh phận.”
Trình Cẩm Ngôn thôi, một hồi trầm ngâm mới cất lời:
“Nếu như… Tống cô nương vốn hề mang thai thì ?”
“Cái gì?!”
Hắn… biết?
Hiển nhiên Trình Cẩm Ngôn hiểu nhầm sự kinh ngạc của thành tức giận, vội vàng giải thích:
“Tẩu khoan nổi giận! Kỳ thực ban đầu cũng chỉ hoài nghi. Dù tháng mang thai đã lớn, nhưng bụng nàng vẫn bằng phẳng, cũng thấy dấu hiệu nào khác lạ. Vì thế, liền nhờ lang trung khi bắt mạch điều dưỡng thân thể nàng thì âm thầm bắt mạch. Quả nhiên, hề mạch thai.”
Ta sững .
Đây chính là khác biệt giữa học văn và học võ ?
Nhà họ Trình mà cũng sinh chu đến thế ?
Con ruột ?
Trình Cẩm Ngôn tiếp tục:
“Ta sợ đại ca khi biết chuyện sẽ nổi giận, trách phạt Tống cô nương. Tẩu cũng biết, nàng vốn đã thân mang tật, cuộc sống dễ dàng, nếu đuổi khỏi Trình phủ thì thật sự là…”
“Khoan đã.” – cắt lời – “Nàng thân thể gì tật ?”
Trình Cẩm Ngôn đáp chắc nịch:
“Bệnh về mắt.”
Ta: … Ta thu hồi lời khen ngợi ban nãy.
“Nếu quả đúng như lời ngươi , Tống cô nương giả mang thai, thì e Trình phủ thể giữ nàng … trừ khi…”
Trừ khi xuất hiện một , cưới nàng, thì phủ Trình mới thể danh chính ngôn thuận mà giữ .
Ta nâng chén trà, dùng vành chén cao che giấu nụ gian xảo.
, đây chính là kế hoạch và Trình Hi Hoài vắt óc cả ngày mới nghĩ .
Dùng sự khó xử của Tống Liễu để bức Trình Cẩm Ngôn nhận lòng .
“Trừ phi đưa nàng bỏ trốn!”
Khoan… Hả?
Trình Cẩm Ngôn như đã hạ quyết tâm, nét mặt nghiêm nghị:
“Ta cũng chức vị trong triều, tự lập môn hộ thành vấn đề. Nay việc của đại ca và Tống cô nương đã khiến kinh thành dậy sóng, chỉ để nàng cải danh đổi họ, mới tránh miệng đời dị nghị, cũng tổn hại đến thanh danh Trình phủ.”
Đại ca … chuyện phức tạp đến thế …
Chẳng ai quan tâm thanh danh Trình phủ cả…
Mà Trình phủ thanh danh …?
Ta lau mồ hôi trán, lên tiếng:
“Cẩm Ngôn, đừng vội. Nghe tẩu đã—”
Trình Cẩm Ngôn nghiêm túc ngắt lời:
“Tẩu cần khuyên nữa. Tống cô nương là đáng thương, thể khoanh tay . Tâm đã quyết, giờ thu dọn hành trang.”
Dứt lời, xoay bước , chẳng hề ngoảnh , chỉ để cùng bàn tay đã đưa giữa trung nhưng kịp giữ lấy, ngẩn tại chỗ.
Mãi đến khi bóng biến mất, mới nhịn nổi, hít sâu một , lớn tiếng hét:
“Trình Hi Hoài——!”
Phía bình phong, một thân ảnh thong dong bước :
“Phu nhân, ở đây.”
Trình Hi Hoài khoanh tay, chậm rãi tiến , dáng vẻ thích thú cửa:
“Cũng si tình thật đấy, phong thái năm xưa của … Á!”
Hắn ôm mông , mặt mày ấm ức:
“Nàng đá làm gì?”
Ta âm thầm xoa mắt cá chân nhói đau.
Cái mông … đúng là rắn chắc thật.
Toàn thân chỗ nào cũng… săn chắc.
“Đệ định tự lập môn hộ bỏ đấy, còn mau kéo về?”
Trình Hi Hoài tỏ vẻ chẳng buồn để tâm:
“Đi thì , chẳng , yên tĩnh hơn… A, đừng đá nữa! Ta , là chứ!”
【Bị đá lệch mông … biết phu nhân còn yêu nữa…】
“Đi mau—!!!”