Ái Tại Ngôn Gian - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-14 22:22:02
12.
Ta cùng Trình Hi Hoài chạy đến sân của Tống Liễu thì trời đã nhá nhem.
Trình Cẩm Ngôn đang xách bọc hành lý, thấy chúng thì như tiểu hài tử bắt quả tang, ngơ ngác :
“Ca, tẩu.”
Dù , vẫn lặng lẽ kéo Tống Liễu núp lưng .
Trình Hi Hoài hết mọi chuyện, định lên tiếng:
“Cẩm Ngôn, thật thì…”
Ai ngờ Trình Cẩm Ngôn cắt lời:
“Ca, kỳ thực Tống cô nương mang thai, nhưng đừng giận. Ta sẽ đưa nàng rời .
Huynh cùng tẩu tẩu đã là vợ chồng là thanh mai trúc mã, Tống cô nương chen chỉ chuốc lấy khổ sở. Thà rằng nàng cải danh đổi họ, sống một đời tiêu dao tự tại, còn hơn làm đời dèm pha.”
Nói xong, trừ Cẩm Ngôn thì ba còn đều ngỡ ngàng.
Tống Liễu như mới hiểu chuyện:
“Khoan đã, ngươi đưa ? Ngươi… ngươi thích ?”
Trình Cẩm Ngôn mặt đỏ bừng như tôm luộc:
“Ta… chỉ thấy nàng đáng thương, sợ nàng trách phạt thôi!”
Quả là truyền thống Trình gia, miệng cứng như đá.
Tống Liễu nào để ý, nàng túm chặt tay áo :
“Ngươi thích ! Ngươi chính là thích ! A a a, ngươi thích !”
lúc , Trình Hi Hoài bỗng ho khan.
Sắc mặt Trình Cẩm Ngôn thoắt cái trở nên căng thẳng.
Trình Hi Hoài liếc Tống Liễu, hiệu bằng ánh mắt:
【Cô thật cho biết?】
Tống Liễu cũng nháy mắt lia lịa, hỏi bằng mắt:
【Ngươi cũng cho nàng biết?】
Ta đành bước giải vây:
“Thật ca ca ngươi và Tống cô nương vốn quan hệ gì, tất cả chỉ là một màn kịch, dĩ nhiên chẳng chuyện mang thai.”
Trình Cẩm Ngôn sững :
“Diễn kịch? Để làm gì?”
Ánh mắt chuyển về phía Trình Hi Hoài, tức là đẩy câu hỏi sang cho .
Phải đấy, để làm gì?
Có bản lĩnh thì mặt mà thừa nhận – trẻ con đến mức thử lòng phu nhân bằng cách .
Lần , đến lượt Trình Hi Hoài đỏ mặt như tôm chín.
Ta tay cứu vớt cục diện:
“Ca ngươi vẫn làm những chuyện chẳng dùng đến đầu óc, ngươi cũng biết đó.”
Nghe , Trình Cẩm Ngôn gật đầu đầy vẻ “, biết ”, chẳng nghi ngờ gì thêm.
…Ấn tượng của hai các trong lòng rốt cuộc là kiểu gì ?
Nhìn đôi nam nữ trẻ mặt tay nắm tay, ánh mắt lấp lánh, Trình Hi Hoài ghé tai hỏi :
“Sao nàng nhận Cẩm Ngôn tình cảm với Tống cô nương?”
Ta khoanh tay, mặt đắc ý:
“Hắn ? Bình thường mười ngày nửa tháng thấy bóng dáng , Tống cô nương phủ, ngày nào cũng tới phòng thỉnh an, cũng ngày nào cũng vác mặt qua. Tưởng ngốc chắc?”
Khi mắc bệnh về mắt, nào chỉ một .
Ta càng nghĩ càng đắc ý, nghiêng định dựa cột gần đó.
Chỉ là quên mất—
Giữa sân viện cột trụ nào …
Bịch!
“Phu nhân!”
“Tẩu!”
“Trình phu nhân… , tẩu tẩu!”
13.
Lần rơi xuống nước nặng như lần , chỉ nhiễm phong hàn, nghỉ dưỡng vài hôm là khỏi.
Sau khi lang trung rời , Trình Hi Hoài gần:
“Phu nhân, thân thể nàng chứ?”
Ta ngây mặt mấy giây, bấy giờ mới nhận bên tai bỗng nhiên…
Yên tĩnh một cách kỳ lạ.
“Ta thấy nữa .”
Trình Hi Hoài hốt hoảng nhào tới, nâng mặt :
“Rơi xuống nước mà cũng điếc ? Ngốc , đồ ngốc, ngốc nghếch, mắng nàng, nàng thấy ?”
Ta trừng mắt liếc một cái.
Là tiếng lòng nữa!
Thấy sắc mặt bình thường, thở phào nhẹ nhõm:
“May mà điếc thật, thì nàng chẳng ‘ thích nàng’ nữa .”
Mặt đỏ bừng.
“Được đấy… đừng nữa.”
“Chàng nàng nàng, thấy phiền ?”
Bên cạnh, Trình Cẩm Ngôn và Tống Liễu đồng thanh lên tiếng.
Trình Hi Hoài nửa nửa :
“Thân phận còn định nhé?”
“Xin làm phiền! Ca ca, tẩu tẩu, hai tiếp tục, chúng xin phép lui!”
Rầm! – Cửa phòng đóng sầm .
Hai chạy nhanh như thỏ.
là một đôi.
14.
Vài hôm , bệnh khỏi, liền ngoài dạo chơi, vô tình mấy phụ nhân bên phố bàn chuyện:
“Ngươi , mấy hôm tiểu tướng quân nhà họ Trình đón một cô nương về, là biểu xa của đó, với nhị công tử gặp đã yêu, sắp định hôn .”
“Thật ? Ta nhớ lúc còn đồn cô nương đó mang thai cơ mà?”
“Ôi dào, đấy là vì ăn nhiều quá, bụng phình lên thôi.”
“Ra thế, lúc ai truyền cái chuyện tiểu tướng quân nạp , thật là vớ vẩn.”
Vài phụ nhân , chỉ còn đơ tại chỗ như sét đánh.
Biểu xa… ăn nhiều quá… bụng phình…
Rốt cuộc là ai nghĩ cái kiểu phủ nhận tin đồn quái đản như chứ?!
14.
Trình phủ tổ chức đại hôn, đèn hoa rực rỡ, khắp nơi treo đèn kết lụa.
Lão phu nhân đường đường chính chính ở giữa, mỉm hiền hậu.
Khi còn đang băn khoăn biết giải thích chuyện với , nào ngờ Trình Hi Hoài chỉ vỗ vai một cái:
“Trực tiếp là ,nội tâm mẫu thân kiên cường.”
Nghĩ đến chỉ số thông minh của nhà , câu tự nhiên thấy lý lạ thường.
Nội tâm mạnh, chắc đã sớm hai chọc tức mà chếc .
Vì , khi Trình Hi Hoài nhắc đến chuyện Tống cô nương mặt bà…
Lão phu nhân chỉ khẽ mỉm :
“Sao? Con định nạp ?”
Sau đó, ánh mắt bà rơi lên :
“Miên nhi , con tính khi nào hòa ly? Con xem của nó thế nào?”
Sắc mặt Trình Hi Hoài lập tức biến đổi, vội vàng :
“Là Cẩm Ngôn cưới Tống cô nương!”
Lão phu nhân chậm rãi đưa mắt về, giọng điệu vẫn nhàn nhạt:
“Thế ? chẳng đứa nhỏ trong bụng là của con ?”
Trình Hi Hoài: …
Ta: là tâm chí phi thường.
Sau một hồi giải thích quanh co, cuối cùng cũng làm rõ mọi chuyện mặt lão phu nhân.
Bà nắm tay , vẫn giữ nguyên nụ ôn hòa:
“Con xem, đã mà, Hi Hoài vẫn là đứa chung tình.”
…Vâng, đúng cả.
Ngày thành thân, phụ thân cũng tới.
Sắc mặt ông lấy gì làm vui vẻ:
“Cứ tưởng lần hai đứa thật sự hòa ly, kết quả là nó cưới vợ thế?”
Ta giả vờ bất đắc dĩ:
“Cha, còn nhớ mấy quyển sách cha gửi con ?”
Phụ thân gật đầu đắc ý:
“Đương nhiên nhớ.”
“Mấy quyển đó Trình Hi Hoài phát hiện . Chàng nếu cha còn xúi giục con hòa ly nữa thì sẽ gửi nguyên xi chúng cho mẫu thân.”
Mặt phụ thân lập tức trắng bệch, lập tức như đoạn tuyệt quan hệ cha con ngay tại chỗ:
“Miên nhi, cha từng với con , Hi Hoài là đứa , con sống với nó cho đàng hoàng! Đừng nghĩ linh tinh nữa, !”
Ta lườm ông một cái, gì thêm với cái tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách của ông liền bỏ , ông luyên thuyên nữa.
Mới mấy bước đã va một .
Ngẩng đầu , là Trình Hi Hoài.
Chàng thuận tay ôm lòng:
“Phu nhân, như thật .”
Ta thầm trong ngực :
“Tốt chỗ nào?”
“Chúng giờ thành thật với , cảm giác thật . Ta thề, từ nay về , chuyện gì cũng sẽ giấu nàng, điều gì trong lòng đều hết.”
Ta im lặng một hồi, đó bật .
Trình Hi Hoài thấy đáp, chút lo lắng:
“Nàng tin ?”
Ta :
“Ta tin. Vậy thể cho biết, ban đầu mặt dày mày dạn thế nào để cầu thánh thượng ban hôn ?”
“Na—nàng biết chuyện đó?!”
Trình Hi Hoài như con mèo giẫm đuôi, bật dậy ngay tại chỗ, cả mặt đỏ bừng.
Ta liền hóa thân thành kẻ lưu manh, xa, tiến gần:
“Không chuyện gì cũng với ? Mau khai ~”
“Chuyện ! Nàng hỏi cái khác !”
“Được, thế mấy bộ y phục trong tủ mất , lấy ?”
“A a a, đừng hỏi nữa!”
“Thấy thơm? Ôm ngủ?”
“Ta… nàng làm biết… Không, đừng hỏi nữa mà!”
Trình Hi Hoài thấy tình hình , liền xoay bỏ chạy.
Ta đương nhiên chịu buông tha, lập tức đuổi theo phía .
Khách khứa vui, hoàng hôn ấm áp.
Ngày dài tháng rộng, kiếp an yên.
Phiên ngoại.
“Ngươi buông tay!”
“Ngươi buông !”
Trên bãi cỏ, và Trình Hi Hoài túm tóc , ai cũng chịu nhường ai.
Ta trừng mắt quát:
“Nam tử hán đại trượng phu gì chứ, ngươi bắt nạt nữ hài như , lớn lên chắc chắn cưới vợ!”
Trình Hi Hoài cam lòng yếu thế:
“Còn ngươi là hạng con gái gì chứ, cứ thích đá mông ! Hung hăng như thế, ai mà lấy ngươi!”
“Ngươi!”
“Ngươi!”
Cả hai dùng sức một trận, cuối cùng cùng ngã vật đất, tay chân dang rộng, thở hồng hộc.
Lúc , một tiểu tử bụ bẫm bước tới.
Y phục nó sạch sẽ chỉnh tề, trái ngược với hai kẻ lăn lộn đất là và Trình Hi Hoài.
Tiểu tử chìa tay :
“Ca, dậy.”
Ta liếc sang bên cạnh một cái:
“Thấy , ngươi còn biết điều hơn ngươi.”
Trình Hi Hoài hừ một tiếng, chẳng buồn đáp .
Hắn vịn tay Trình Cẩm Ngôn mà dậy.
Trình Cẩm Ngôn đỡ xong ca ca, chìa tay về phía :
“Tẩu, dậy.”
Ta mới đưa tay , liền rụt về như giẫm trúng đuôi mèo, nhảy dựng lên:
“Ai là tẩu ngươi! Không gọi bậy!”
Trình Hi Hoài cũng sốt ruột:
“Ai thích nàng chứ! Không gọi!”
Ta tự lên, mặt đỏ bừng:
“Không chơi với các ngươi nữa! Ta về nhà đây!”
Trình Hi Hoài mặt cũng đỏ ửng:
“Ai cần chơi với ngươi! Đi nhanh !”
Ta bước ba bước thành hai, chỉ rời khỏi nơi đó thật nhanh.
Căn bản cũng nghĩ kỹ vì vội vàng như .
Đương nhiên cũng chẳng đoạn đối thoại bỏ phía .
Trình Hi Hoài cúi xuống, như đang dặn dò Trình Cẩm Ngôn:
“Sau gọi nàng là tẩu, . Ta thích nàng.”
Trình Cẩm Ngôn nhăn mày, vẻ mặt hiểu:
“ trong thư phòng của ca treo tranh vẽ tỷ , còn là ca tự tay vẽ nữa… Ưm!”
Trình Hi Hoài vội vàng bịt miệng , liếc nhanh về phía , xác nhận ai thấy, mới thở phào mà buông tay.
Hắn như thể cuối cùng cũng chịu thừa nhận lòng , khẽ buông vai, hạ giọng đầy bại trận:
“Ít nhất… bây giờ gọi.”
Tiểu Cẩm Ngôn nghiêng đầu hỏi:
“Vậy khi nào gọi? Khi ca ca cưới tỷ ?”
Trình Hi Hoài bịt miệng nó, mặt đỏ như sắp chảy máu:
“Ai… ai cưới nàng chứ! Không hỏi nữa! Không hỏi nữa!”
Trong rừng cây yên tĩnh một lúc, mới vang lên một câu nhẹ nhàng:
“Đệ thật là… đáng ghét chẳng khác gì nàng .”