Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Âm Thanh Mùa Hè - Chapter 4

Cập nhật lúc: 2025-07-29 21:44:21

11.

Đêm Giao thừa - ngày sum vầy, còn một một trong phòng cấp cứu.

Bác sĩ cấp cứu giúp sạch vết thương, khâu truyền dịch kháng viêm, miệng nhịn mà thở dài: “Cái ngày thế mà cũng viện…”

cuộn tròn trong chiếc áo khoác phao to sụ, thẫn thờ trong phòng truyền dịch vắng tanh, lòng nghĩ thầm: Phải , cái ngày thế mà…

thật sự nên chỉ một lúc . khi khó nhọc rút điện thoại bằng tay thương, … rốt cuộc nên nhắn tin cho ai.

Hổ Tử ở bên . Mẹ bệnh lâu năm, viện triền miên, năm nay mới chuyển biến hơn.

Tiểu Kim cũng đang ăn Tết cùng gia đình. Cậu năm nay bạn gái , còn sẽ đưa về mắt.

Màn hình điện thoại tắt sáng lên: [Chúc mừng năm mới.] Là tin nhắn từ Trang Dục.

Từ đó, Trang Dục bắt đầu nhắn tin cho nhiều hơn.

Thế nhưng chẳng nên xử lý mối quan hệ như thế nào.

đang định trả lời gì đó… xóa .

Đang nghĩ gì chứ?

tiếp cận , chẳng qua chỉ vì Lâm Lạc Kỳ khó chịu. Tại lúc thế dựa ?

Hơn nữa, hôm nay là đêm Giao thừa. Chắc chắn đang ăn Tết cùng gia đình. nào tư cách mong đợi gì một như thế, trong một ngày đáng lẽ thuộc về gia đình như hôm nay…

Khung tin nhắn hiện chữ, xóa. Cuối cùng, chỉ gửi một câu đơn giản nhất:【Chúc mừng năm mới.】

Tin nhắn bên đến nhanh:【Em ?】

Chỉ bốn chữ.

dòng chữ - nước mắt lập tức trào .

Về nhớ chuyện , vẫn luôn thầm thốt lên: Sao , chỉ bằng một câu tưởng như hết sức bình thường, mà thể đoán tâm trạng tệ hại của bạn?

12.

Trang Dục đến, tay ôm mũ bảo hiểm.

Phòng truyền dịch vắng tanh, bước thấy .

Thấy một tay băng bó, một tay đang truyền dịch, vẻ luống cuống, mãi mới thốt một câu: “Để lấy túi chườm nước ấm cho em.”

Túi nước ấm đặt tay, đầu ngón tay dần cảm giác.

tất bật chạy tới chạy lui, còn thì chẳng còn tí sức sống nào thường ngày, giọng khàn khàn lạ lẫm: “Sao tới đây? Không ăn Tết với gia đình ?”

Trang Dục như nắm lấy tay , cuối cùng chỉ dám cầm dây truyền dịch: “Ba của … Giao thừa năm nào cũng tăng ca. Mẹ chịu nổi việc ông chỉ đến công việc nên ly hôn .”

“Xin nhé.”

Trang Dục chăm chú.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, chớp mắt: “Nhìn lâu quá là yêu đấy.”

Trang Dục chẳng gì, tàn nhẫn mở camera - một con ma nữ mắt sưng húp, mặt mộc son phấn lập tức hiện lên màn hình.

nghẹn họng: “Anh thì gì chứ, đây gọi là vẻ thuần khiết! Gọi là cảm giác mong manh dễ vỡ!”

Trang Dục nhếch mép.

bảo xem chương trình mừng Xuân, liền cầm điện thoại cùng xem. Khi chương trình còn lố lăng như bây giờ, nhưng cũng chẳng chú ý mấy - trong lòng chỉ thấy ngứa ngáy, xốn xang.

Truyền dịch xong, Trang Dục cùng khỏi bệnh viện, “Để đưa em về nhé? Giờ chắc khó bắt xe.”

chỉ chiếc mũ bảo hiểm trong tay : “ xe máy của .”

Trang Dục tay một cái, định gì đó, cuối cùng vẫn chiều theo ý .

đội mũ bảo hiểm dự phòng, yên lên yên mô tô của Trang Dục. Tiếng động cơ vang lên, trong đêm Giao thừa cấm pháo càng thêm rõ rệt.

dẫu rõ cỡ nào, cũng át nổi âm thanh trong lồng n.g.ự.c . cùng Trang Dục lướt qua từng khung cảnh của thành phố, băng qua cây cầu sông.

Cơn đau tay còn rõ rệt, tấm lưng của Trang Dục như một hòn đảo nhỏ. Anh chạy nhanh, chợt nghĩ, thì mùa Đông cũng làn gió dịu dàng đến .

Khi đến khu chung cư, trời khuya.

Trang Dục vẫn xe, hai chân dài chống đất, yên lặng tháo mũ bảo hiểm.

ngẩng đầu, nhịp tim định trở , nổi hứng trêu chọc : “Đã đến , một đêm ?”

Trang Dục khựng .

bật : “Sao thế? Đâu từng ngủ .”

Anh định gì đó, bước tới, kéo tay , nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên chiếc mũ bảo hiểm.

Gió đêm thổi qua mái tóc , chạm áo khoác của .

nghĩ, thì , ngay cả gió cũng thiên vị .

lùi một bước, khẽ , từ tận đáy lòng: “Cảm ơn . Còn nữa, chúc mừng năm mới.”

Ánh mắt Trang Dục dừng bàn tay .

giơ tay lên: “Không , chỉ khâu hai mũi thôi, tự lo .”

“Trang Dục.” nhịn , gọi nữa, những lời đầy bụng, đến miệng chỉ còn một câu: “Sau thể thường xuyên tìm ?”

Trang Dục im lặng lâu, giọng vang lên từ trong mũ bảo hiểm, trầm đục: “Nếu cho em tìm, thì em tìm nữa ?”

đáp: “, sẽ tìm nữa.”

Trang Dục như ngờ trả lời như thế, cả khựng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/am-thanh-mua-he/chapter-4.html.]

Một lúc lâu , , : “Anh cứ tưởng… chúng đang hẹn hò .”

Hình như chính là từ khoảnh khắc

Lâm Lạc Kỳ là ai, quan trọng gì nữa .

Hình như … thật sự rung động với .

13.

Vượt Giới vẫn mở cửa trong kỳ nghỉ Tết, bận bịu suốt cả tuần lễ.

Phải đến khi kỳ nghỉ Tết của lớn thật sự kết thúc, mới thể thở nhẹ nhõm.

Tay chắc là bắt đầu lành từ ngày thứ hai, nhưng vẫn băng kín khá đáng sợ, khiến Hổ Tử suýt nữa thì đút cơm tận miệng .

Tiểu Kim mãi đến mùng 6 mới . Vừa gặp, quan tâm đến vết thương của , lập tức nhận gì đó khác lạ: “Chị Lâm, chị mặc áo lông chồn nữa?”

liếc chiếc áo khoác cashmere màu sắc dịu nhẹ , khẽ khinh khích: “Khí chất của chị giờ đây, cần đến áo lông để tôn lên nữa .” Thật là vì mặc áo lông cạnh Trang Dục trông kỳ lắm.

Với , tình hình tài chính của hiện giờ… cũng chẳng cho phép thường xuyên mặc mấy thứ xa xỉ như thế nữa.

Sau Tết, Đại học Chính Pháp khai giảng, Trang Dục kết thúc kỳ thực tập tại văn phòng luật, bắt đầu bận rộn ôn thi cao học. Còn thì cuối cùng cũng “vinh dự” bên cạnh trong phòng tự học.

Trang Dục sách, còn thì chống cằm ngắm .

Anh vô cùng trai, sạch sẽ, tập trung, ngay cả lúc nghiêm túc sách cũng như một khung cảnh yên bình.

Khung cảnh trong khuôn viên đại học khác xa thế giới vẫn sống - nơi yên tĩnh, tươi sáng và giản đơn.

Sau kỳ nghỉ Tết, đáng lý nên lên kế hoạch cho tương lai, và đặc biệt là suy nghĩ về tình hình kinh doanh của Vượt Giới.

đối diện với chúng.

Mỗi đến trường, chỉ cần bên cạnh Trang Dục một lúc thôi, dường như phiền não đều tạm tan biến.

“Ngày nào cũng chạy đến đây, quán bar của em định mở nữa ?” Anh hỏi khi đang ăn gà cay trong căng tin, đĩa còn quẹt thẻ của Trang Dục.

cố tình : “Vậy , em về buôn bán tiếp, đến đây nữa.”

Trang Dục nghẹn lời.

tủm tỉm: “Anh thể đừng như ?”

“Như thế nào?”

Trạm Én Đêm

“Miệng thì một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Anh bảo em đừng đến, em sẽ thật sự đến nữa đấy.”

Lần , Trang Dục im lặng ăn cơm, thêm lời nào.

nheo mắt , y như một con hồ ly gian xảo.

Sau bữa tối, cả hai chẳng kế hoạch gì. Cứ thế lang thang trong khuôn viên trường, đến khi giật nhận thì đến sân vận động từ lúc nào.

Tiết trời vẫn hẳn ấm lên, nhưng gió còn lạnh buốt như nữa. Trời hôm đó trong vắt, ngẩng đầu còn thể thấy lấp lánh giữa bầu trời đêm đen thẫm.

Ít nhất là cho đến hôm nay, bao giờ nghĩ rằng sẽ cùng ai đó ngắm sân vận động trong khuôn viên đại học.

Đáng sợ hơn là... hề thấy chán.

Đi thêm một vòng, đầu Trang Dục - cũng im lặng lời nào từ nãy đến giờ.

“Trang Dục, ?”

Trang Dục nghiêng đầu liếc một cái: “Có lẽ kiểm sát viên.”

“Ồ? Không luật sư ? Luật sư kiếm nhiều tiền lắm đấy, siêu nhiều luôn!”

Anh lắc đầu: “Không thích lắm.”

“Trước đây dẫn dắt là luật sư chuyên biện hộ hình sự, , những căm ghét cái ác quá mức thật thích hợp để luật sư. Tội phạm cũng nhân quyền, và nhiều khi luật sư về phía chính nghĩa tuyệt đối.”

“Anh về phía chính nghĩa tuyệt đối.” Ánh mắt Trang Dục sáng lên.

bộ nghiêm túc, theo kiểu già đời: “Chàng trai trẻ , đừng mơ mộng quá. Thế giới chỉ trắng với đen , nhiều cái gọi là ‘tuyệt đối’ như thế.”

Trang Dục dừng bước, .

bật , giọng mềm hẳn : “… thật cũng đáng quý đấy. Anh đúng là một bảo bọc nên mới giữ sự ngây thơ như .”

“Nghe chẳng giống đang khen gì cả.”

“Thật mà. Chị đây thật sự ghen tị. Làm kiểm sát viên đấy. Trang kiểm sát viên ~! Có thể nắm tay một cái ?”

Trang Dục gì, mặt , tiếp tục bước : “Không .”

ba bước gộp thành hai đuổi theo: “Tại ? Vừa em rõ ràng thấy tay trong túi áo khẽ động một cái đấy nhé!”

“Lỡ động thôi.”

lập tức túm lấy tay Trang Dục, kéo khỏi túi, nhanh như chớp nắm lấy ngón út của khi kịp rút .

Trang Dục dở dở .

đắc ý, lắc lắc ngón tay .

Trang Dục chỉ thở dài, giật tay về nữa.

- một bà chủ quán bar rời xa giảng đường bốn, năm năm, thường ngày thích nhất là trang điểm đậm và khoác áo lông chồn, giờ đây đang mặc áo khoác màu be, trang điểm nhẹ, lẫn giữa một đám sinh viên đại học, còn cưa đổ một trong những trai ưu tú nhất trong đó.

Chúng tản bộ sân vận động, những ngang bên cạnh bàn tán về việc mai học sớm thế nào, chạy bộ mãi mà vẫn gầy.

Thời sinh viên, cuộc sống chỉ đơn giản như thế.

Họ tràn đầy hy vọng tương lai, ánh mắt đong đầy những ước mơ ngây ngô và vô ưu - giống hệt như Trang Dục.

Thật quá.

dòng qua , đầu tiên trong đời cảm thấy cuộc sống … m.ô.n.g lung.

Loading...