AN LẠC - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:41:49
8
Hè qua thu tới, Thẩm phu nhân đổi cho một cái tên mới.
Bà , từ khi ở phủ Thẩm, thì nên bỏ họ cũ, cùng mang họ Thẩm với nữ nhi của bà.
Bà còn bảo chữ "Hữu" , cả đời đều sống vì kỳ vọng của khác, nên sống vì chính .
Vậy nên, bà ban cho chữ "An."
Từ đó, một cái tên mới—Thẩm An Quân.
Thẩm phu nhân còn , từ khi tên mới, cũng như tái sinh.
Người nhà họ Thẩm, đều là nhân của .
Thẩm phu nhân, chính là mẫu của .
Không chỉ bà, các vị phu nhân khác trong phủ Thẩm, đều gọi là mẫu .
Trong , vui nhất chính là Tam phu nhân.
Lúc gọi một tiếng "mẫu ," nước mắt bà như mưa rơi lã chã. Ai nấy đều bà coi như Thẩm An Ninh, nhưng chỉ riêng , lòng bà vốn sáng tỏ.
Chẳng qua, con sống đời, luôn cần một chỗ để nương tựa.
Nhắm mắt , mơ mơ hồ hồ, ngày tháng cứ thế mà trôi qua.
Sau khi thu, các vị mẫu lượt dạy học chữ.
Thực cũng từng học qua đôi chút.
Trong thôn Vương bá bá, từng là tú tài thi rớt, ẩn cư chốn sơn dã. Khi rảnh rỗi, ông sẽ dạy chữ.
Ông bảo thiên phú, nét chữ thanh tú, thể bắt chước bút tích của khác.
Khi nhận hết mặt chữ, các mẫu liền bảo cùng Thẩm Vô Kỳ đến học đường.
những công tử, tiểu thư trong học đường chẳng ai thích , còn Thẩm Vô Kỳ cũng từng với một câu. Ta chỉ lặng lẽ ở cuối lớp, chăm chú luyện chữ từng nét một.
Những đạo lý hiểu, liền về hỏi các mẫu .
Tất cả đều bình lặng, cho đến một ngày nọ.
Có một công tử nhà quan, dáng vẻ lấc cấc, chặn , còn đưa tay chạm mặt .
Hiện giờ sách, hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, liền vội lùi về .
Hắn bực tức, chỉ tay mà mắng:
“Chẳng qua là con nha đầu bước từ nơi heo hút, thực sự tưởng là tiểu thư phủ Trấn Quốc Công chắc?"
Hắn mắng , chỉ cúi đầu, gây chuyện, cũng các mẫu phiền lòng.
Từ xa, Thẩm Vô Kỳ vẫn đó, ánh mắt dường như chất chứa nỗi căm hận mơ hồ, khóe môi khẽ nhếch lên, như đang lạnh.
tên công tử là kẻ đằng chân lân đằng đầu.
Chửi đủ, thở hổn hển, bắt đầu lôi cả Phán Nhi mắng chửi.
Hắn :
“Nha đầu thôn hoang vu thì mãi là nha đầu thôn hoang vu, chẳng chút lễ giáo nào. Dù tư thục học chữ, cũng chỉ là hầu cho chúng , đồ chơi mà thôi. Kể cả là đại tiểu thư chân chính của Thẩm phủ, nếu còn sống, thì ở cái nơi bần hàn năm năm, chẳng cũng thành nha đầu thôn hoang vu ? Cùng lắm cũng chỉ , khi còn—"
Lời còn dứt, giáng thẳng một quyền mặt .
Lúc tranh giành từng chiếc lá cây để lót , quả thật liều mạng. Mỗi cú đ.ấ.m đều mang theo quyết tâm liều chết, mới thể dọa lui đối phương.
Chỉ như thế, và Phán Nhi mới đói.
Tên công tử đánh, mặt mày đầy tức giận, tiếp tục buông lời nhục mạ. Ta vung thêm một quyền, ép câm miệng.
Hắn cũng giơ nắm đ.ấ.m lên, còn gọi thêm đám bạn của giữ c.h.ặ.t t.a.y , để động đậy.
khi nắm đ.ấ.m của rơi xuống, Thẩm Vô Kỳ lao tới.
Hắn tung một cước đá ngã đối phương, đó , thản nhiên :
“Ta bảo vệ ngươi, nhưng bọn chúng dám mắng Lạc Nhi, chịu nổi."
Không chỉ , còn một thiếu niên lạ mặt nữa cũng che chở cho .
Cứ thế, chúng gây chuyện trong tư thục, về nhà liền mẫu phạt chép sách.
Ta hỏi mẫu :
“Con sai ?”
Bà thở dài đáp:
“Vì bảo vệ danh dự của mà nổi giận, tay cũng hẳn là sai. Phạt con và Vô Kỳ là vì các con coi trọng sự an nguy của chính . Cũng là nhắc nhở các con, gặp chuyện bình tĩnh, nghĩ cho bản nhiều hơn."
Ta lắc đầu, kiên định :
“ bọn chúng mắng Phán Nhi, con chịu , cũng sẽ nhịn. Dù liều cả mạng , con cũng cho phép chúng mở miệng Phán Nhi nửa câu ."
Mạng chẳng đáng giá, nhưng Phán Nhi là đại tiểu thư phủ Trấn Quốc Công, thanh danh của , nhất định sẽ bảo vệ.
Mẫu chỉ thở dài, bảo và Thẩm Vô Kỳ tiếp tục chép sách, ngày mai bà sẽ kiểm tra cẩn thận.
Vừa thấy bà rời , Thẩm Vô Kỳ liền vứt bút, mở cửa sổ trèo ngoài.
Ta hỏi .
Hắn chẳng buồn đáp lời, đêm đó hề về.
Đến sáng hôm , mới nhàn nhã trở , dựa ghế mà nghỉ ngơi.
yyalyw
Khi mẫu gọi mang sách chép đến kiểm tra, bẩm báo—
Tên công tử hôm qua mắng Phán Nhi, trùm bao tải, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, ít nhất mười ngày nửa tháng xuống giường nổi.
Nghe , mẫu lập tức đập bàn, quát Thẩm Vô Kỳ quỳ xuống.
Ta nhanh chóng dâng sách chép lên, bình tĩnh :
“Tối qua con và chép sách suốt đêm, hề rời khỏi đây. Mẫu nếu tin, thể kiểm tra kỹ, từng nét chữ đều ngay ngắn chỉnh tề, hề qua loa đại khái."
Mẫu bán tín bán nghi, cẩn thận xem xét từng trang, sắc mặt mới dần hòa hoãn.
Còn Thẩm Vô Kỳ, chỉ , ánh mắt vài phần thể tin nổi.
9
"Đừng tưởng ngươi giúp , sẽ ơn ngươi!"
Trên đường trở về, Thẩm Vô Kỳ chặn mặt , một nữa lạnh lùng buông lời.
Ta gật đầu:
"Ta mong ngươi cảm kích, chỉ là đoán ngươi sẽ tay. Phán Nhi là chung của chúng , nếu thể, cũng cùng ngươi đánh ."
Đáng tiếc, vẫn bắt đầu học võ, thể trèo qua bức tường cao .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/an-lac/chuong-4.html.]
Điều duy nhất thể —
Chính là bắt chước bút tích của Thẩm Vô Kỳ, chép xong đống sách, miễn cho mẫu trách phạt.
Trở về viện, bắt đầu trồng cây hải đường.
Phán Nhi thích nhất là bánh hải đường, mà trong viện một mảnh đất trống lớn, vặn để trồng cây.
cây mang đến quá to, đào sẵn một cái hố, song chỉ một , thực sự thể đưa cây xuống hố , đành ngoài tìm giúp.
Hai tên hộ viện theo sân, liền phát hiện cây hải đường vốn dĩ còn mặt đất, lúc vì trồng ngay ngắn xuống hố, thậm chí đất lấp đầy, chỉ còn cái cuốc trơ trọi một bên.
Ta cây hải đường, về phía viện của Thẩm Vô Kỳ, lặng lẽ một câu:
"Cảm ơn ngươi."
10
Sau đó, Thẩm Vô Kỳ rời khỏi kinh thành.
Biên cương chiến loạn ngừng.
Từ nhỏ, luôn mơ ước chiến trường, giống như cha, như các thúc bá của —dù chết, cũng c.h.ế.t nơi sa trường.
Ta vốn nghĩ mẫu sẽ đồng ý.
:
“Vận mệnh của Thẩm gia, đều là định sẵn. Nếu An Lạc còn sống, chúng cũng sẽ dạy con bé tập võ, nếu con bé chiến trường, chúng vẫn sẽ ủng hộ. Vì thế, ngay từ đầu, chuẩn sẵn sàng .”
Nói thì , nhưng từ ngày Thẩm Vô Kỳ rời , hiếm khi mẫu vui vẻ.
Lại thêm mấy mùa đông qua hè tới.
Thỉnh thoảng, gửi thư về, dặn dò lão phu nhân giữ gìn sức khỏe, khuyên mẫu đừng buồn, từng trong nhà đều hỏi thăm một lượt.
Còn về , trong lòng , đến giờ chắc vẫn là kẻ thù.
mỗi thư cho , mẫu đều bắt thêm vài câu, rằng chúng là một nhà, thể chấp nhặt như Thẩm Vô Kỳ .
Cầm bút lên, nghĩ lâu, chẳng nên gì với .
Ngoài cửa sổ, hải đường nở rộ.
Ta bèn kể với : “Phán Nhi thích ăn bánh hải đường. Đợi ngày khải trở về, sẽ cho một phần.”
Đó là đầu tiên hồi âm cho .
Chỉ một chữ—“Được.”
Dù chỉ vỏn vẹn một chữ, vẫn vui, liền ngày ngày gốc hải đường, đợi đến mùa hoa nở để gom cánh hoa bánh.
Phần đầu tiên, dĩ nhiên là của Phán Nhi.
Đặt bánh trong phòng nàng, ngoài cửa, chờ nàng đến ăn.
Thấm thoắt ba năm, học chút quyền cước phòng .
Mẫu thiên phú, chỉ thể học vài chiêu tự vệ, còn những chiêu thức g.i.ế.c địch sa trường, dẫu thức trắng đêm luyện tập, e rằng cũng khó mà thành.
Ba năm nay, từng một giấc ngủ yên .
Nhiều khi chỉ đó, mở to mắt, tâm trí phiêu bạt nơi xa xăm—nghĩ về những tháng ngày còn ở quê nhà, nghĩ đến cô em gái tham ăn — cứ thế mà trời sáng.
Ta uống nhiều thuốc an thần, nhưng chẳng ích gì.
Lang trung ưu phiền quá độ, thể vốn yếu ớt, nếu cứ thức trắng đêm như , e rằng chẳng sống bao năm.
Ta để lang trung với mẫu , sợ lo lắng.
Lại một mùa hải đường nở—
Ta vẫn ngủ , nửa đêm lén bếp bánh hải đường, một phần đặt trong phòng Phán Nhi.
Còn một phần khác, mang theo, thuần thục bắc thang trèo lên mái nhà, xuống ngắm trăng sáng.
Chỉ là —
Vừa mới xuống, phía bỗng vang lên tiếng động.
“Trăng đêm nay khuyết, gì đáng xem ?”
Nghe giọng quen thuộc , đầu , chỉ lặng lẽ yên.
Người phía bước đến, xuống cạnh .
Thẩm Vô Kỳ vươn tay bốc một miếng bánh, thản nhiên nhét miệng, “ừm” một tiếng:
“ là thứ Lạc Nhi thích ăn, tệ.”
Ta nghiêng đầu, .
Tính , ba năm năm tháng bảy ngày, chúng gặp .
Thiếu niên ngày nào lột xác, những gai góc sắc bén mỗi gặp mặt đây giờ cũng dần phai nhạt, dấu ấn của năm tháng khắc lên dung nhan sự trưởng thành trầm .
Tái ngộ , là một sự hòa hợp khó thành lời.
Hắn còn châm chọc, cũng chẳng còn rơi nước mắt.
Cứ thế , cùng :
“Lâu gặp.”
Gió khẽ thổi qua, cả cây hải đường khẽ rung động.
Khoảnh khắc cánh hoa rơi xuống, như pháo hoa nở rộ—mà đến cực điểm, là khi sắp tàn phai.
Hắn , cúi đầu lau vết m.á.u vỏ kiếm, giọng trầm xuống:
“Trước đây, hiểu. Rõ ràng là cha ngươi hại c.h.ế.t Lạc Nhi, vì mẫu còn cứu ngươi, thậm chí đưa ngươi về Trường An. từ khi biên cương, tận mắt chứng kiến vô cô nhi lưu lạc vì chiến loạn, mới hiểu thâm ý của mẫu . Mỗi sinh mệnh đều đáng trân quý. Thẩm gia đời đời trung liệt, vì bảo vệ bách tính, thà hy sinh chính . Mà ngươi—là nạn nhân của trận thiên tai năm đó, cũng là mà tổ huấn Thẩm gia dạy rằng, bảo vệ.”
Nói , bỗng cúi đầu.
Hồi lâu , mới khẽ mở miệng:
“Lý lẽ đều hiểu, nhưng rời … vẫn là của . Hứa Hữu Quân, rộng lượng đến .”
Ta “ừm” một tiếng, chỉ thanh kiếm trong tay , mỉm :
“Huynh quên ? Ta hứa với , chỉ cần lấy mạng , bất cứ lúc nào, bất cứ nơi , đều sẵn sàng dâng lên.”
Hắn đáp:
“Được, nhưng ngươi tạm thời sống thêm vài ngày nữa .”
Ta nhẹ, lời cảm ơn.
Rồi mời cùng ngắm trăng khuyết.
Thế gian , gì thứ gì vẹn .
Mà vẻ dang dở—cũng đáng để thưởng ngoạn.