Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

AN LẠC - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:41:51

11  

 

Thẩm Vô Kỳ trở về, mẫu sớm tính toán trong lòng.  

 

Đến đời , Thẩm gia thể thưa thớt, mà việc nối dõi tông đường từ xưa đến nay vẫn là chuyện hệ trọng nhất của một gia tộc.  

 

Hắn đến tuổi thành , mẫu liền mong thể chọn ý trung nhân.  

 

Còn về Thẩm Vô Kỳ, e là chút phản cảm với chuyện , nhưng chịu nổi nước mắt của các thẩm thẩm, đành miễn cưỡng đó, từng chút một xem qua những bức họa chân dung.  

 

Mẫu từ lâu trong lòng gả con dâu.  

 

Hoặc là—  

 

Liễu Ý sớm thầm thương trộm nhớ Thẩm Vô Kỳ, bởi khi đến tuổi cập kê, nàng vẫn chẳng chịu thành , một lòng đợi trở về.  

 

Một cô nương si tình như , tài mạo song , mẫu hết sức hài lòng.  

 

Người còn đặc biệt mời nàng đến phủ gặp mặt, lấy danh nghĩa là bạn khuê phòng thiết của để hợp tình hợp lý.  

 

Ta dẫn nàng từ cửa chính, băng qua hành lang dài, phía là sân viện nơi mẫu đang chờ.  

 

Chỉ là còn kịp bước đến, Liễu Ý lên tiếng gọi .  

 

Nàng đến mặt , cẩn thận đánh giá một lượt, bỗng nhiên bật nhạt.  

 

“Gà rừng trong núi cũng phượng hoàng, nhưng nhận một con gà rừng em chồng.”  

 

Nàng :  

 

“Ngươi còn gia phả nhà họ Thẩm, nào tư cách đường hoàng con gái nhà ? Chẳng lẽ Thẩm phu nhân định nhét ngươi cho Thẩm Vô Kỳ ?”  

 

Lời , thật sự khó đến cực điểm.  

 

“Liễu tiểu thư, chúng mới gặp đầu, vì ngươi ác cảm sâu như với ?”  

 

yyalyw

Nàng nhạt:  

 

năm đó ngươi đánh, chính là biểu ca của .”  

 

Chợt nhớ những ngày còn ở thư viện, thiếu niên năm từng buông lời lỗ mãng với Phán Nhi, hẳn chính là biểu ca mà nàng nhắc đến.  

 

Liễu Ý tiếp lời:  

 

“Kỳ thực biểu ca chẳng sai. Chúng đều lớn lên ở Trường An, từ nhỏ dạy dỗ lễ nghi. Dù cho Thẩm đại tiểu thư còn sống, theo ngươi cùng về phủ, thì cũng nhiễm tính nết quê mùa . Hơn nữa, còn…”  

 

“Liễu Ý!” Ta quát lớn, ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm nàng .  

 

Phán Nhi mãi mãi là giới hạn của .  

 

Không ai, ai thể nàng dù chỉ nửa lời mặt .  

 

Liễu Ý dường như cũng tức giận, thẳng , giọng càng thêm chói tai:  

 

“Hai nhà Liễu - Thẩm ý kết , ngươi chỉ là một đứa con gái nuôi ghi gia phả, lấy tư cách lớn tiếng mặt ? Thẩm An Quân, ngươi và Thẩm An Lạc đều nên vĩnh viễn ở chốn thôn dã!”  

 

Không nhịn nữa, giơ tay thẳng thừng tát nàng một cái.  

 

Nàng ôm má lóc, đến khi mẫu bước tới, liền nghẹn ngào kể vô lễ, còn nếu mẫu xử trí , nàng nhất định sẽ gả nhà.  

 

Mẫu chỉ nhàn nhạt hỏi một câu:  

 

“Vì tay?”  

 

Ta đáp:  

 

“Nàng buông lời bất kính với Phán Nhi.”  

 

Mẫu lập tức hiểu , sang Liễu Ý, thản nhiên :  

 

“Con dâu nhà họ Thẩm, thể xuất cao quý, thậm chí chữ. tuyệt đối thể tâm địa hiểm ác. Xem , và ngươi duyên phận chồng - con dâu.”  

 

Liễu Ý sững sờ, mở miệng gì đó, nhưng mẫu cho nàng cơ hội, lập tức sai tiễn khách.  

 

Tiễn nàng rời phủ, theo mẫu về viện của .  

 

Vừa bước cửa, liền quỳ xuống.  

 

Mẫu sững , hỏi:  

 

“Đang yên đang lành, quỳ?”  

 

Ta cúi đầu đáp:  

 

“Con đánh .”  

 

Người thở dài, đưa tay đỡ dậy, chậm rãi :  

 

“Trước đây phạt con là vì con còn nhỏ, sợ con hành động bồng bột. Giờ con đến tuổi cập kê, suy nghĩ riêng, sẽ can thiệp nhiều. Chỉ là, mỗi một hành động của con, đều tự gánh lấy hậu quả.”  

 

Ta gật đầu lĩnh giáo, định tự giác đến thư phòng chép sách.  

 

mẫu ngăn .  

 

Người lấy một xấp tranh vẽ, cứ nghĩ là để Thẩm Vô Kỳ chọn thê tử, ngờ—  

 

Lại là để tìm phu quân cho .  

 

Người nhẹ nhàng :  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/an-lac/chuong-5.html.]

 

“An Quân, hôn sự của con, cũng nên tính toán .”

 

12  

 

Mỗi nam tử trong tranh, đều gật đầu .  

 

Chỉ cần là mẫu chọn, tất nhiên phẩm hạnh đoan chính, đáng để gửi gắm cả đời.  

 

Người thở dài:  

 

"Ta tuy con chọn lựa kỹ càng, nhưng chung quy vẫn hợp ý con mới . Thẩm gia từ đến nay hà khắc với nữ nhi, nhưng các nhà khác trong thành Trường An chắc như . Vì thế, mẫu hy vọng con thể chọn một mà con thực lòng yêu thích."  

 

Yêu thích…  

 

Thoáng chốc, trong đầu hiện lên bóng hình của một .  

 

nhanh, liền gạt bỏ khỏi suy nghĩ.  

 

Ta thể yêu bất kỳ ai thế gian , duy chỉ thể.  

 

Không , mà là xứng, cũng tuyệt đối khả năng .  

 

mẫu dường như từ bỏ ý định.  

 

Hằng ngày vẫn đem tranh xem, đến tối đến tìm bàn bạc. Mỗi đều là tỉ mỉ chọn lọc, vài vị mẫu cùng chung sức, chỉ mong tìm cho một tấm phu quân nhất thiên hạ.  

 

Còn Thẩm Vô Kỳ, suốt ngày chỉ ở trong viện luyện võ.  

 

Năm đó, từng chính miệng , cho phép đặt chân viện của , vì nhiều năm nay, từng bước một .  

 

Ngoài hôn sự của chúng , trong phủ còn một đại sự khác—  

 

Chính là thọ yến của lão thái quân.  

 

Tiệc mừng thọ tổ chức náo nhiệt, theo sát các mẫu , một bước dám sai sót. Mãi đến khi chút thời gian rảnh, mới lẻn hậu viện nghỉ ngơi.  

 

Khi ngang qua hoa viên, một thiếu niên bỗng chặn đường .  

 

Hắn , trong mắt mang theo vài phần tò mò, tự giới thiệu:  

 

"Giang gia Giang Lệnh Chu."  

 

Tiên hoàng hậu tuy xuất hàn vi, nhưng là nữ tử mà hoàng đế sủng ái nhất đời.  

 

Nhờ mà Giang gia cũng long ân hậu đãi.  

 

Giang Lệnh Chu, chính là ngoại sanh duy nhất của tiên hoàng hậu.  

 

Hoàng đế cưng chiều hết mực, thậm chí còn ý phong vương khác họ, vinh quang vô thượng.  

 

Hắn với :  

 

"Năm đó từng gặp ngươi ở tư thục, rõ ràng gầy bé thế , mà khi động thủ, quả thực chẳng chút nương tay. So với những nữ tử từng gặp, ngươi khác biệt, nên ghi nhớ cái tên Thẩm An Quân."  

 

Ta xưa nay chỉ vài chuyện bốc đồng, cũng ngờ ghi nhớ lâu đến . Nay còn thể thoải mái, nhắc chuyện cũ năm xưa.  

 

Ta đành trừ, vội kiếm cớ việc để rời .  

 

Giang Lệnh Chu chịu nhường đường.  

 

Hắn tiến lên hai bước, càng đến gần hơn, khóe môi nở nụ :  

 

"Ta cùng ngươi ôn chuyện. Chỉ là cho ngươi , hiếm khi nào nhớ tên của một cô nương. Ban đầu là thấy thú vị, về là tò mò, đến hôm nay gặp , thích ngươi, ngươi tin ?"  

 

Ta đương nhiên là tin.  

 

Không chỉ tin, mà còn bảo đừng đùa giỡn, đó cuống quýt bỏ chạy.  

 

Khinh công của giỏi hơn nhiều.  

 

Hắn cho , liền chẳng thể thoát khỏi nơi .  

 

Hắn :  

 

"Giang gia gia huấn, tuyệt đối nạp . Dù phong vương khác họ, thiên hạ rộng lớn, bệ hạ cũng cho phép tiêu d.a.o tự tại. Nếu ngươi nguyện ý gả cho , hứa với ngươi một lòng một , cũng sẽ bảo hộ Thẩm gia tránh khỏi sự nghi kỵ của hoàng đế. Thẩm An Quân, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, hề đùa."  

 

Chưa đợi trả lời, Thẩm Vô Kỳ từ xuất hiện.  

 

Hắn lạnh lùng bước tới, sắc mặt âm trầm:  

 

"Hôn sự đại sự, tự cha chủ. Ngươi đến tìm nàng những lời , hôm nay là dịp gì ? Nếu để khác thấy, ngươi bệ hạ sủng ái, dĩ nhiên hề hấn gì. nàng là nữ tử, ngươi từng nghĩ đến thanh danh của nàng?"  

 

Nói xong, nắm lấy tay , kéo thẳng về viện của .  

 

Vừa đến nơi, liền buông tay .  

 

"Thẩm An Quân, ngươi chớ quên lời thề năm xưa. Người và mạng của ngươi, đều thuộc về , hiểu ?"  

 

Ta gật đầu:  

 

"Phải, chỉ cần ngươi , đều sẽ cho."  

 

Hắn bộ dạng ngoan ngoãn của , hiểu càng thêm tức giận, giơ tay đ.ấ.m mạnh cửa, khiến giật kinh hãi.  

 

Hắn còn thêm gì đó.  

 

Bỗng một hầu hối hả chạy , sắc mặt nghiêm trọng, tựa như chuyện lớn xảy .

 

Loading...